Ngôi Sao Hi Vọng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 179: Về Nhà (1)
Ánh nắng Sài Gòn tháng 6 thật khiến cho người ta cảm thấy bực bội, nhất là khi đã sống quen với khí hậu ôn hoà của châu Âu, thì đến với trời nắng nóng như thế này, thật không dễ dàng để thích ứng được
Đứa nào đứa nấy cũng thắc mắc, không biết ai đi bên cạnh chú, trông có vẻ như người từ nước ngoài về, bởi nhìn cách ăn mặc hay phong thái đều khác biệt hẳn so với người trong nước. Cả đám đều không biết, thần tượng mà tụi nó mong mỏi gặp, suốt ngày rêu rao trước mặt chú Hưng về độ sùng bái của tụi nó dành cho Tùng, nay lại cách tụi nó gần đến thế, vậy mà không một đứa nào nhận ra được.
Sân Thành Long vẫn như cũ, mặc dù hiện tại có vẻ tấp nập hơn, do chú Hưng vừa tiếp nhận thêm một nhóm cầu thủ trẻ từ Bình Dương lên. Cả đám vẫn đang hăng say luyện tập, thấy chú Hưng đi qua còn lớn tiếng chào.
Tài xế taxi cười vui vẻ nói :"Đương nhiên, Tùng hiện giờ còn nổi tiếng hơn cả diễn viên ca sĩ nữa. Ít ra cậu ta còn làm vẻ vang nước nhà, chứ mấy cô cậu ca sĩ diễn viên thì làm được gì đâu. À mà ngoài đời cậu ấy có đẹp trai như trong tivi không, tiếc quá, không biết bao giờ cậu ấy mới trở về nữa. Tôi cũng muốn được chiêm ngưỡng cái cúp gì đó mà cậu ta lãnh được mới đây nè"
Tùng cười cười nói :"Con sợ thông báo lại phiền chú nữa. Đi từ bên đó về cũng đâu mất nhiêu thời gian. Chú dạo này ốm đi nhiều rồi đó" Tùng vừa nói, vừa nhìn chú Hưng, ánh mắt lộ vẻ không đành lòng.
Xuống sân bay, cậu bắt ngay một chuyến xe taxi, địa chỉ cần đến là sân bóng đá Thành Long. Vì đã đeo khẩu trang, gần như không ai phát hiện được danh tính của cậu từ lúc ở trên máy bay đến giờ, nên Tùng cũng giảm được vô số phiền phức. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đầu dây bên kia có vẻ hơi sửng sốt một chút, rồi đột ngột cúp điện thoại. Tùng mỉm cười đứng trước cửa, chắc mẩm thể nào chú Hưng cũng sẽ ra.
Chương 179: Về Nhà (1)
Tùng cổ quái nhìn ông một cái, sau đó nói :"Có chứ, sao lại không được. Nhưng tôi không biết cậu ấy lại nổi tiếng ở Việt Nam đến thế".
Tùng nhanh chóng bấm điện thoại cho chú Hưng, với một sim mới mua trên đường đến đây. Cuộc gọi nhanh chóng được mắt máy. Dù sao, đây cũng là số riêng của chú, trừ khi là gọi nhầm số, nếu không, chỉ những người thân quen mới biết được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xe di chuyển từ từ trong lòng thành phố, Tùng cũng từ từ hướng tư duy bay xa khỏi vấn đề này.
Nhìn khung cảnh quen thuộc này, Tùng vô cùng cảm khái. Mới đó mà đã qua hơn một năm, từ lúc cậu luyện tập vào những ngày cuối cùng ở Việt Nam tại đây, cho đến khi trở lại, đã trở thành một ngôi sao mới nổi của Việt Nam ở châu Âu, được truyền thông và người hâm mộ vô cùng ưu ái.
Chuyến xe sau cuộc trò chuyện chóng vánh vừa rồi lại trở nên trầm mặc suốt cả chuyến đi. Khoảng gần một giờ sau, Tùng cũng đứng được trước cửa của sân vận động Thành Long. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Con Tùng đây ạ, con đang ở trước sân Thành Long, chú cho người đón con với" giọng Tùng vang lên trên điện thoại.
Ý tưởng ban đầu của cậu là sẽ mua đất ở Sài Gòn, thoả mãn mơ ước từ xưa của mình là sở hữu nhà ở Thành Phố. Nhưng nghĩ lại, tiền hiện tại trong tài khoản chỉ còn 50000 EURO, bao nhiêu đây không đủ mua được một nền của những khu ở trên nữa, chứ đừng nói chi nhà. \
"Tôi nghe đây" chất giọng hơi trầm, thể hiện sự t·ang t·hương gần với kinh nghiệm mà chú Hưng có được sau bao năm lăn lộn thương trường.
Cũng may, cơ thể Tùng cũng xem như khá cường tráng, kết hợp với việc đã ngủ gần hết thời gian trên máy bay, nên khi xuống sân bay Tân Sơn Nhất, cậu cũng giữ được sự tỉnh táo nhất định, nhất là việc háo hức trở về quê hương, khiến cậu trở nên vô cùng vui vẻ, quên đi hết sự mệt mỏi vốn có của một chuyến đi dài.
Trong tivi nhìn Tùng không thua kém gì với các cầu thủ ở Châu Âu, ra ngoài đời mới thấy được khác biệt so với người Việt Nam lại lớn đến như vậy. Quả thực, chỉ sau một năm, thằng nhóc này đã lột xác, chân chính trở thành một chàng thanh niên, lại còn gặt hái được nhiều thành công nữa chứ. Quyết định ủng hộ Tùng đi nước ngoài thi đấu đúng là một trong những quyết định sáng suốt nhất từ trước tới nay của ông. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chú Hưng cũng cười nói :"Cái thằng này, khách khí với chú nữa. Vào đi, chú cũng đang rảnh. Mình trò chuyện tí. Mày giờ đã là siêu sao rồi hén, quá sức tưởng tượng của chú rồi." chú Hưng vừa nói, vừa dẫn Tùng đi vào.
"Tiếc thế, nếu được chiêm ngưỡng thì hay biết mấy. Chứ mấy cái cúp cùi bắp ở đây nhìn mãi cũng chán. Còn hên xui nữa chứ, có khi còn không lãnh được cúp. Haizzz, không biết lúc nào cậu ta về đá ở tuyển, cho nước nhà mở mày mở mặt với thiên hạ. Chứ suốt ngày bị Thái Lan, Mã Lai, Sin h·ành h·ạ kiểu này, không ngóc đầu lên được" chú tài xế thở dài nói, rồi im lặng tiếp tục lái xe, như cố nén lại sự thất vọng về bóng đá Việt Nam mà ông muốn bộc lộ cho ai biết.
Chương 179: Về Nhà (1) (đọc tại Qidian-VP.com)
Chú Hưng trông gầy hơn nhiều, có lẽ vì lo lắng cho công sức mà mình đã gầy dựng trước giờ. Cũng có thể chính vì vậy mà bệnh tim của chú không thuyên giảm, trái lại ngày một nặng hơn, đến mức năm 2011, chú phải nhường lại hết công sức mà mình đã xây dựng từ những viên gạch đầu tiên - sân vận động Thành Long - cho một người khác, để an ổn nghỉ ngơi và trị bệnh.
Đúng như rằng, thân ảnh hơi có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn tràn đầy tinh lực, như mây trôi gió cuốn tiến ra từ bên trong. Khi thấy thân hình cao to của Tùng ở trước cửa hông của sân vận động, chú Hưng kích động chạy lại, đưa cho Tùng một cái ôm thật to :"Thằng nhóc này, sao về mà không nói để chú ra đón?" chú vỗ vỗ vai Tùng, cảm khái không ngừng.
Dù sao, tiền bạc có được của cậu cũng đã đầu tư vào cổ phiếu ở Mỹ cả rồi, tiền mặt cũng chỉ có khi câu lạc bộ thanh toán lương trong mấy tháng vừa rồi, cộng với tiền thưởng sau khi đoạt cúp. Cậu dự tính sẽ về quê mua đất, kết hợp mua một căn nhà nhỏ ở Biên Hoà, thuận tiện cho việc di chuyển sau này, tốt nhất là ở gần sân vận động Đồng Nai, để tranh thủ thời gian luyện tập thêm trong lúc ở Việt Nam.
Tùng cũng trầm mặc lại, ánh mắt nhìn ra cửa sổ. Cậu cũng khá thắc mắc, nếu như bình thường, cậu có thể đá tốt ở nước ngoài như vậy, Liên đoàn Bóng đá và Huấn luyện viên phải liên hệ để có thể đưa cậu vào tuyển sớm rồi chứ.
Tùng cười cười nói :"Không, tôi là người Việt, vừa học ở Bồ Đào Nha về"
Còn hiện tại thì khác, mùa giải cũng đã kết thúc, việc tập trung cho tuyển cũng có thể tiến hành, những trận đá giao hữu cũng đã được lên lịch, nhưng tuyệt nhiên lại không hề thông báo gì đến Tùng. Điều này có phần hơi lạ.
Do đó, lần này cậu mới đến sân Thành Long gặp chú Hưng trước khi về nhà nghỉ ngơi, vừa là thăm hỏi sức khoẻ, vừa là tìm hiểu nguyên do.
Đằng này chờ cả năm trời, không hề có một lời kêu gọi nào, trừ lần thông tin trước với chú Hưng, nhưng bị chú phản đối. Cũng đúng thôi, lúc ấy Tùng mới vừa chỉ lên đội B, còn chưa đứng vững chân nữa, nói gì đến về Việt Nam đá.
Không biết có phải trùng hợp hay không, tài xế taxi lại là một fan bóng đá chính hiệu. Trên xe ông còn dán logo của Real Madrid. Ông lơ đãng hỏi :"Cậu vừa về từ nước ngoài sao? Xem cậu có vẻ cao to thế? Là Việt kiểu hả?"
Tùng dở khóc dở cười nói :"Chú ơi, cúp đó người ta trưng bày ở câu lạc bộ rồi, đâu có cho đem đi khắp nơi đâu mà."
Ông có vẻ khá bất ngờ, kích động hỏi :"Thế cậu có đến xem Tùng đá bóng không? Đừng nói với tôi là cậu không biết về cậu ấy đấy" giọng ông vừa nghi ngờ, vừa khẩn trương hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.