Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 180: Về Nhà (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 180: Về Nhà (2)


Ngồi xuống phòng của chú Hưng, Tùng nhìn lại xung quanh. Khung cảnh cũng không có gì khác biệt, một bàn ghế dài là nơi tiếp khách của chú, cộng thêm một tủ hồ sơ, bên cạnh là một tủ lưu niệm những chiếc cúp mà đội Thành Phố Hồ Chí Minh nhận được, dù ít ỏi, nhưng nhìn vị trí mà chú Hưng đặt chúng - ngay giữa phòng – chứng tỏ sức nặng của chúng đối với chú.

À mà không, sau này ở khu vực nào của Việt Nam, đất đai cũng ngày càng tăng giá, đúng với bản chất đất quý như vàng. Nếu có thể, Tùng không tiếc dùng tất cả tiền bạc của mình để đầu tư vào bất động sản.

Quang Minh và Long Vũ cũng trực tiếp gọi cho Tùng, vô cùng đau đớn nói sẽ tuyệt giao với cậu, chỉ đến khi Tùng cam kết sẽ gặp mọi người vào tuần sau ở Sài Gòn, mọi người mới chịu để yên.

Tùng cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không nói gì nhiều, gật gật đầu. Cậu cười nói với chú Hưng :”Vậy chú có thể nói với ông ấy, có thể tuần sau con sẽ có thời gian. Tuần này con sẽ chỉ ở nhà với gia đình thôi. Tuần sau con sẽ lên đây, hoàn tất một số thủ tục, cuối tuần sau lại phải về lại Bồ Đào Nha. Nói chú không tin chứ, hiện giờ con cũng không biết tương lai của mình sẽ về đâu nữa.” Tùng cười khổ nói với chú Hưng, không che giấu sự lo lắng của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói một hồi, Tùng ngập ngừng, hỏi chú Hưng :”Chú Hưng, chuyện con vào đội tuyển quốc gia, có vấn đề gì đúng không?”

Chú Hưng cũng kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng thở dài. Dù sao, đã có kinh nghiệm làm bóng đá, những vấn đề mà Tùng gặp phải, ông cũng đã manh nha thấy xuất hiện ở nhiều câu lạc bộ trong nước, nhất là vấn đề tài chính.

Ta là đường phân cách

Khác với khi nói chuyện với ba mẹ, cậu thường xuyên giấu đi những vấn đề khó khăn ở câu lạc bộ. Nhưng với một người từng trải và lăn lộn với một đội bóng chuyên nghiệp như ông, hiển nhiên không cần phải để ý nhiều như vậy.

Hai chú cháu nhìn nhau cười lớn, ánh nắng hoàng hôn chiếu về phía sân bóng, nơi lục tục những cầu thủ trẻ vẫn đang miệt mài luyện tập, giống như những cành tre bất khuất nương tựa nhau trước bão táp mưa sa, chờ ngày chuyển mình trở thành một cánh rừng bất khuất giữa giông bão cuộc đời.

Tùng cũng không hề mất kiên nhẫn, yên lặng lắng nghe câu chuyện của chú, thỉnh thoảng cũng kể thêm những trải nghiệm của mình trong môi trường bóng đá chuyên nghiệp ở Bồ Đào Nha như thế nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chú Hưng nhìn Tùng, cười không nói. Chú cũng quan sát lại thằng nhóc. Mặt mày không thay đổi nhiều, nhưng đã bớt đi một phần non nớt, nhiều thêm một phần trưởng thành, cộng thêm gương mặt góc cạnh rõ ràng, tràn đầy một bộ khí chất mạnh mẽ và tự tin.

Chú Hưng lại không bi quan như Tùng, cười nói :”Mày chỉ quá lo lắng, trình độ hiện tại của con mà không tìm được câu lạc bộ nào, chỉ có thể nói đám người châu Âu kia mắt mù mà thôi. Đừng quá lo lắng, con đừng quên Mendes là ai, không thể nào có chuyện lão già đó không tìm thấy bến đỗ phù hợp cho con. Cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi, chú còn chờ con tỏa sáng ở châu Âu đây nè. Hahaha”

Cả xã đều biết, cầu thủ nổi tiếng nước ngoài, niềm tự hào của Việt Nam, xuất hiện ở quê nhà. Điều này khiến cho rất nhiều người kích động và đến viếng thăm.

Thế nhưng, Tùng cũng rất may mắn, cả gia đình đều vô cùng bảo vệ sự riêng tư của cậu, liên tục từ chối những cuộc viếng thăm bất đắc dĩ, từ hàng xóm đến những bà con xa bắn đại bác cũng không đến.

Thế nhưng, suy nghĩ lại, cậu cũng không muốn mình trở thành một tên đầu cơ chỉ biết bòn rút tiền bạc trong túi người khác. Ước mơ có được một trung tâm huấn luyện ở Việt Nam và nước ngoài, kết hợp việc đào tạo trong nước và tu nghiệp quốc tế cho cầu thủ Việt Nam, nhằm một bước nâng cao trình độ bóng đá trong nước, kéo ngắn cách biệt so với Thế giới.

Chương 180: Về Nhà (2)

Thời gian này với Tùng quả thực là thoải mái, cậu triệt để giải phóng tâm lý của mình, đầu óc thả lỏng hết sức, không suy nghĩ gì cả, chủ yếu là dành thời gian cho ba mẹ. Nhưng thời gian huấn luyện buổi sáng và tối vẫn không hề bị cắt đi, dù chỉ luyện tập những bài tập đơn giản, thế nhưng, Tùng có cảm giác, nếu một ngày mà không thực hiện, xương cốt của cậu sẽ gỉ sét mất.

Có lẽ ông ấy có lời muốn nói với con” chú Hưng cũng cảm thấy khó hiểu, thậm chí liên lạc với cả ông Hỷ. Thế nhưng chuyện này vẫn như đá vào giếng sâu, không hề có tí thông tin gì, thậm chí cả ông Hỷ cũng không thể nói gì, chỉ có thể thở dài liên tục, khiến chú Hưng cảm thấy vô cùng khó chịu. Từ lúc nào, Liên Đoàn Bóng Đá lại có vẻ bất lực đến như vậy?

Chỉ có những cuộc gặp với các lãnh đạo chính quyền là rất khó để từ chối, nhưng cũng may, các vị lãnh đạo đều cũng thông cảm trước thời gian eo hẹp của Tùng, cũng nhanh chóng kết thúc những cuộc gặp vô thưởng vô phạt như thế này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói thiệt, nếu chú mà có con gái, thể nào cũng kéo Tùng về làm con rể mình. Nhưng rất tiếc, hai thằng đực rựa nhà chú lại không hề có tình yêu bóng đá mãnh liệt như chú, thậm chí còn vô cùng khó hiểu khi cha già của mình lại đầu tư không tiếc thứ gì cho một sân vận động mà đã mấy năm trời chưa hề có một đồng lợi nhuận. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đương nhiên, Tùng cũng không thể nói cho hai ông bà già biết rằng, sau này những khu vực nhìn có vẻ hẻo lánh này, lại là trung tâm hành chính mới của huyện, kết nối với khu dân cư mới, và khu công nghiệp mở rộng ra ở đây, đất đai khu vực này sẽ lên giá ầm ầm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ý nghĩa cao cả này làm sao có thể b·ị đ·ánh bại bởi tiền bạc được. Đương nhiên, mục tiêu này của Tùng cũng phải từng bước từng bước một mới có thể thành hình. Điều đơn giản đầu tiên, cậu phải thành công trong sự nghiệp cầu thủ của mình, đồng thời lợi dụng khả năng tiên tri của bản thân, tích lũy tiền bạc và danh vọng, khi ấy, ước muốn của cậu mới có thể dễ dàng thực hiện được.

Áo gấm về làng, quang vinh dòng tộc, đây có thể là câu nói khái quát tình trạng của Tùng lúc này.

Sau lưng chú là cánh cửa sổ nhìn ra sân tập của đám cầu thủ, có thể tưởng tượng được khung cảnh hằng ngày, chú Hưng đứng ở trong này, nhìn ra góc tập luyện cảu đám cầu thủ, mơ ước về một tương lai cho chính đội bóng mình, hay là, tương lai của nền bóng đá Việt Nam.

Đương nhiên, nắm trong tay số tiền này, Tùng cũng không hề bạc đãi gia đình mình. Ngoài để lại tiền trong tài khoản tiết kiệm cho ba mẹ và ông bà, để có thể rút tiền lãi hàng tháng, Tùng cũng dùng số tiền còn lại, mua vài mảnh đất ở thị trấn, để ba mẹ đứng tên. Hai ông bà vô cùng nghi hoặc, bởi những mảnh đất này đều ở khu bên trong, cách xa khu dân cư.

Chú Hưng hơi sửng sốt một chút, chậm rãi thở dài, nói nhỏ :”Haizz, chuyện này nói ra dài lắm, có lẽ, cin cần nói chuyện trực tiếp với Riedl, ông ấy cũng đã đến gặp chú, hẹn gặp con nếu con có thể về, hoặc liên lạc với con qua điện thoại.

Tùng cười cười với chú, hỏi thăm về sức khỏe và tình trạng hiện tại của chú. Chú Hưng vui vẻ kể lại thành tích của mình. Mỗi lần nói đến câu lạc bộ mà chính tay chú gầy dựng nên, ánh mắt chú toát ra sự hài lòng và vui vẻ, hệt như một đứa con nít khoe khoang về thành tích mà mình đã đạt được. Có lẽ, chú Hưng đã quá lâu mới có một người nghe và chia sẻ với chú như thế này.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 180: Về Nhà (2)