Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 182: Địa Vị (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 182: Địa Vị (2)


Tùng không chút hoang mang, dùng ngực tựa bóng, ngay khi bóng vừa rơi đúng tầm, cậu xoay người tung có voley cực mạnh. Bóng bay thẳng về khung thành, đăm vào góc dưới, bóng đi nhanh và mạnh đến nỗi, ở bên cạnh, Thành Bình cam đoan dù mình có dùng thân đỡ bóng, hẳn cũng không chịu nổi lực sút vừa rồi.

Sau khi nghe lời phiên dịch nói, ông Riedl không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn. Thấy vậy, chú Hưng cũng không nói nhiều, mà bấm điện thoại cho Tùng, gọi cậu về văn phòng.

Quốc Trung trước hết kinh hô lên :”Là anh Tùng, Nguyễn Thanh Tùng, ảnh về Việt Nam thiệt” ánh mắt của nó nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia, như không thể tin vào mắt mình”

Tùng không biết được, những hình ảnh này đã được thu hết vào mắt của ba người, hiện đang đứng ở văn phòng của chú Hưng.

Đứa thì đấm ngực giậm chân đầy hối tiếc, đứa thì lắc lắc đầu biểu thị không thể chấp nhận sự thật này. Mãi đến khi, thầy Tuấn cùng tổ huấn luyện đi đến, sự náo động này mới chấm dứt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Quốc Trung và Hưng Toàn là hai đứa đầu tiên chịu trách nhiệm chuyền bóng. Và đến lúc này, cả hai mới hiểu được, chênh lệch trình độ của hai đứa với người trước mặt là lớn đến mức nào.

Thế là, buổi đấu tập được tiến hành nhanh chóng. Phân chia cũng vô cùng đơn giản, lần đầu, Quốc Trung và Hưng Toàn có trách nhiệm chuyền bóng từ hai cánh về trung lộ cho Tùng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tùng cười cười nói :”Thế nào, ba đứa có muốn huấn luyện chung với anh không, dù sao hiện tại anh cũng chỉ đá có một mình, cũng hơi nhàm chán”. Có sẵn ba công cụ hình người đứng trước mặt, bản thân Tùng cũng có cảm giác hơi kì lạ, giống như một chú sói xám đang dẫn dắt ba con thỏ trắng vào tròng vậy.

Sau khi Tùng thực hiện cú sút xa, Thành Bình sẽ có trách nhiệm dẫn bóng ra, đưa lại cho một trong hai người ở trên. Cứ xoay chuyển như vậy nhiều lần, để đứa nào cũng đều có thể trải nghiệm được cảm giác chuyền cho thần tượng là như thế nào.

Thế là buổi tập diễn ra một cách nhẹ nhàng như vậy, cho đến khi đám cầu thủ còn lại trong đội trẻ lần lượt xuất hiện. Không ít đứa trợn mắt ngoác mồm nhìn vào tình huống trong sân, dụi dụi mắt như muốn xác nhận một lần nữa. “Ba tên kia đang đá bóng cùng Nguyễn Thanh Tùng, điều này sao có thể chứ? Trời ạ, sao đứng ở đó lại không phải là mình?” đám nhóc này đều có chung một suy nghĩ.

Mẹ nó, cơ hội đá với thần tượng như thế này mà lại bị phá hỏng, đúng là không làm được trò trống gì mà, trong bụng Quốc Trung thầm nghĩ, mắt thì vẫn đăm đăm nhìn hướng bóng, cầu mong điều kì diệu cho đường truyền dở tệ của mình sẽ xảy ra.

Cả ba đồng thanh đáp :”Dạ đúng ạ” vừa hơi lạ lẫm nhìn về phía Tùng. Ở trên tivi cũng đã thấy anh nhiều lần, nhưng đến giờ mới có dịp tiếp xúc gần gũi như vậy. Cảm giác được ở gần thần tượng của mình thật kì diệu, cả ba đều đồng loạt xuất hiện ý tưởng này trong đầu.

Đội một càng không thể, đám cầu thủ kia đều đã nghỉ ngơi rồi, một số người còn bị triệu tập vào đội U23 để chuẩn bị cho vòng loại Olympic Bắc Kinh 2008, số còn lại thì còn cả tháng nữa mới tập trung trở lại đội bóng.

Tùng thì chỉ cười nói :”Chào ba đứa, anh là Tùng, rất vui được làm quen với ba đứa. Ba đứa đá cho đội trẻ của Thành phố Hồ Chí Minh hả?”. Đương nhiên, căn cứ vào thể hình và gương mặt non choẹt của ba tên nhóc này, cậu cũng chắc chắn phần nào về câu trả lời rồi.

Cả ba tò mò đi lại gần. Thân ảnh cao to của người kia càng khiến cho ba đứa tò mò hơn. Càng đi lại gần, bóng lưng này càng quen thuộc hơn. Khi cả ba đứa đứng sau lưng người này, với khoảng cách chỉ gần năm mét, mới có thể nhận ra được.

Chương 182: Địa Vị (2) (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy thân ảnh thầy Tuấn xuất hiện ở đây, Tùng cũng không lấy làm gì bất ngờ. Dù sao trước đó, chú Hưng cũng đã thông báo cho Tùng biết chuyện này. Cùng ôm thầy một cái thật mạnh, vui vẻ cười nói những chuyện lý thú ở Bồ Đào Nha, cũng không quên chào hỏi tổ huấn luyện vài câu.

Hưng Toàn cũng hưng phấn la to :”Tao biết ngay mà, khi về thể nào ảnh cũng tới đây. Nghe nói chú Hưng chính là người đã đỡ đầu cho ảnh đi sang Bồ Đào Nha đó” ánh mắt của Toàn đảo nhìn từ bóng lưng của Tùng, nhìn đến cầu môn, nơi đang chứa đầy bóng.

Những tưởng như mọi ngày, ba đứa sẽ là những người đến sớm nhất. Dù sao thì với đặc thù vị trí thi đấu, cả ba đứa đều có một vị trí riêng biệt, lại nằm ở tuyến tiền vệ, nên như một thói quen, ba đứa đi lại với nhau khá thân cận, và độ ăn ý trên sân bóng cũng được rèn luyện hằng ngày từ việc thường xuyên luyện tập cùng nhau như thế này.

Nghe tiếng nói phía sau, Tùng quay đầu nhìn lại, thì bắt gặp ba thân ảnh đang nhìn mình chằm chằm. Cậu cũng không kinh ngạc cho lắm, dù sao kiểu ánh mắt này cậu đã thấy nhiều lần, từ lúc về Việt Nam đến giờ, ít nhiều gì cũng đã miễn dịch một phần. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vì hơi khẩn trương, cước chuyền đầu tiên của Quốc Trung hơi cao một chút, khiến thằng nhóc mặt mày trắng bệch, tâm lý vô cùng bất an, hận không thể cho mình hai cái tát. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bất tri bất giác, địa vị lão giang hồ của Tùng đã được hình thành từ lúc nào mà chính cậu cũng không biết.

Dù sao, sang năm đội Thành phố Hồ Chí Minh đã có thể lên thi đấu ở giải hạng Nhất, khi đó, đám cầu thủ trẻ đều có cơ hội được thể hiện mình, như cách mà câu lạc bộ năm nay đã thực hiện cho lứa đào tạo trước, khi những cái tên sáng giá đều có cơ hội thể hiện mình trong màu áo câu lạc bộ.

Tùng giơ tay chào với ba thằng nhóc, cả ba đều vô cùng khách sáo chào lại, đứng từ xa không dám đến gần. Thấy vậy, Tùng ngoắc cả ba lại. Khi đến gần, có thể thấy cả ba đều có chút hơi khẩn trương.

Sau đó, vì không để mất thời gian của đội trẻ, Tùng chủ động chào hỏi cùng đám nhóc, bắt tay từng đứa, sau đó đi ra khỏi sân, nhường lại cho lũ trẻ.

Cuộc gặp mặt lịch sử giữa vị huấn luyện viên có nhiều luyến tiếc với bóng đá Việt Nam nhất, cùng với niềm hi vọng mới của làng túc cầu xứ Nam, sắp sửa bắt đầu

Nó vừa kinh ngạc vừa sùng bái nhìn về phía Tùng, như muốn xác nhận một lần nữa đường bóng vừa rồi xuất phát từ một tiền vệ phòng ngự nổi tiếng như Tùng, chứ không phải xuất phát từ chân của một tiền đạo đẳng cấp.

Một trong số đó là một người ngoại quốc, ánh mắt sắc bén, vầng trán cao lưa thưa tóc, bộ ria mép dài cùng với râu quai nón lấm tấm, chứng tỏ được sự thiếu chăm chút cho vẻ ngoài. Chú Hưng đứng kế bên nói nhỏ :”Thế nào, ông còn nghĩ cậu nhóc sẽ khó hòa nhập với tuyển nữa không?”

Cả ba đứa như không thể tin vào tai mình, đến khi hoàn hồn lại thì đồng loạt gật đầu lia lịa. Giờ không chỉ tiếp xúc nữa, ba đứa đều có cơ hội được đá tập cùng thần tượng. Nếu đám nhóc ở trong đội trẻ biết được, cam đoan tụi nó sẽ ghen tị đến c·hết.

Hưng Toàn, Thành Bình và Quốc Trung, với tư cách là những lứa cầu thủ trẻ sáng giá của đội Bình Dương, vừa mới được chuyển giao lại cho câu lạc bộ Thành phố Hồ Chí Minh. Ba đứa nhóc mặc dù đang trong thời gian nghỉ hè, nhưng cũng giống như đám cầu thủ nhí còn lại, đều tự nguyện ở lại sân để luyện tập vào dịp hè.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 182: Địa Vị (2)