Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 183: Gặp Gỡ (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 183: Gặp Gỡ (1)


Thứ ba, khả năng hiện tại của Tùng, tuy nói so sánh với các cầu thủ trong tuyển, chỉ có thể nói là ngạo thị quần hùng, nhưng để gánh vác một đội bóng đầy rẫy những bất ổn như trên, thì thú thật, bản thân cậu thấy mình vẫn chưa làm nổi.

Ngồi xuống ghế, Tùng tự động tiến vào nhân vật chủ nhà, vừa rót nước cho mọi người, vừa vui vẻ cười nói, hệt như đây là nhà của mình vậy. Điều này khiến chú Hưng dở khóc dở cười, nhưng cũng tràn đầy thưởng thức.

Nên nhìn thấy một cầu thủ trẻ như Tùng lại có thể vững bước chân trong một đội bóng hạng trung ở giải đấu lớn như giải Ngoại hạng Bồ Đào Nha, ông cũng biết đây là một điều khó khăn đến nhường nào.

Riêng chú Hưng thì không lấy gì làm bất ngờ, dù sao tên nhóc này cũng đã quy hoạch rất rõ ràng đường đi nước bước trong sự nghiệp của mình, còn hơn cả việc chú lập kế hoạch kinh doanh nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Alfred Ridle cũng mỉm cười, nhìn lại Tùng với ánh mắt trìu mến. Câu nói trôi chảy bằng tiếng Đức vừa rồi khẳng định giúp ông một lần nữa, thằng nhóc này đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho một sự nghiệp lâu dài ở châu Âu, khi chỉ riêng tìm hiểu, ông đã biết thằng nhóc này đã học được tiếng Anh, tiếng Bồ Đào Nha, nay lại thêm tiếng Đức nữa, đủ hiểu là nó đã chuẩn bị kĩ lưỡng đến mức nào.

Riedl thu hồi tâm tình vui vẻ, nói tiếp :”Thế theo cậu, khi nào là lúc thích hợp để cậu vào đội tuyển?”

Cách đánh phủ đầu này của Tùng khiến cho mối quan hệ xa lạ vừa rồi lại một lần nữa thêm phần gần gũi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thứ hai, mối quan hệ trong đội tuyển Quốc gia vô cùng phức tạp, không đơn giản như ở câu lạc bộ.

Người thông dịch viên đi theo ông Riedl cũng bất ngờ không kém về Tùng. Dù sao, tiếng Đức ở Việt Nam cũng không phổ biến tí nào, nhất là trong giai đoạn này, hầu như người người học tiếng Anh, nhà nhà học tiếng Anh, nếu không phải nhà của anh có truyền thống làm ngoại giao, bản thân anh cũng vô cùng thích thú với văn hóa các nước châu Âu, đặc biệt là Đức, nên anh mới đặc biệt học đại học chuyên ngành ngôn ngữ Đức, rồi bén duyên với việc làm thông dịch viên cho huấn luyện viên người Áo này.

Tùng cũng mỉm cười nhìn ông, nói nhỏ :”Tôi hiểu, dù sao trong đội tuyển, không phải tất cả ông đều có thể quyết định. Đôi khi cũng có một số việc bất khả kháng”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Riedl im lặng một hồi, như muốn tổ chức lại ngôn ngữ, sau đó trầm giọng nói :”Có một số việc, tôi cũng không tiện nói thắng. Cũng không phải là tôi không muốn gọi cậu về đội, mà có nhiều phương diện, khiến tôi không thể không cân nhắc lại kĩ càng hơn” giọng ông trầm ấm, nhưng rõ ràng từng chữ truyền vào tai Tùng, làm cho một số nỗi nghi hoặc mà cậu chôn giấu bấy lâu nay, có cơ hội được mở ra.

Không thấy sự thay đổi nhanh chóng của Riedl sao, từ lúc đầu hơi lạnh lùng, đến thân cận, chỉ bằng một câu chào bằng tiếng Đức thôi. Điều này thật đúng với câu, muốn chân chính vào thế giới của một ai đó, trước tiên bạn phải học được ngôn ngữ của họ đã. Trong tình yêu hay giao tiếp, đây cũng là chân lý bất biến.

Ông Riedl cũng mỉm cười nhìn thằng nhóc trước mắt, cảm khái vô vàn. Dù sao, nửa đời người làm bóng đá, từ một cầu thủ ở giải Áo đến giờ trở thành một huấn luyện viên, ông cũng hiểu sự khắc nghiệt của bóng đá châu Âu như thế nào.

Thứ nhất, danh khí hiện tại của cậu vẫn chưa đủ để có thể khiến cho các đồng đội tâm phục khẩu phục, nhất là những cầu thủ đã thành danh tại Việt Nam nhiều năm, nay lại bị một thằng ất ơ nào đó từ nước ngoài về, mặc dù cũng là cầu thủ quốc tịch Việt Nam chính cống, chứ không phải nhập tịch, thì cũng không thể nào nhanh chóng dung hòa được vào tập thể, chứ chưa nói đến có được sự tôn trọng và hỗ trợ từ đồng đội.

Qua một thời gian nghỉ ngơi, cộng với việc thả lỏng được đầu óc, Tùng mới bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc vào đội tuyển. Lúc bấy giờ, cậu mới phát hiện ra rằng, thời cơ vào đội của cậu hiện tại có vẻ vẫn chưa thích hợp.

Người như vậy, hoặc là một thiên tài ngôn ngữ, hoặc là một người có sự kiên trì bền bỉ cho mục tiêu của mình, mà ông cũng cam đoan, cả hai loại người này ông đều vô cùng yêu thích.

Khóe miệng cậu kéo lên, nụ cười chân thành phát ra từ nội tâm, Tùng bước dài lại, gật đầu chào chú Hưng, sau đó đưa tay về phía người đối diện, nói một câu tiếng Đức:”Xin chào ông Riedl, rất vui được gặp ông hôm nay.”

Chú Hưng và người thông dịch nép vào một góc, cố gắng trao đổi với nhau nhỏ nhất, để tránh ảnh hưởng đến hai người trong cuộc, tâm lý cũng cảm khái không ngừng. Dù sao nhìn tình huống này, với thái độ có phần cởi mở của Riedl, có lẽ câu chuyện hôm nay sẽ có một kết thúc

Trong khi vòng loại World Cup chuẩn bị tiến hành vào tháng 10 năm nay, gần như chúng ta đã không thể vào tiếp vòng thứ hai, khi đối thủ trước mắt là UAE, vô cùng mạnh mẽ, là ứng cử viên sáng giá cho một chiếc vé đến Nam Phi ba năm sau.

Tuyển Quốc gia là nơi tiến thân và tạo danh vọng của rất nhiều câu lạc bộ dành cho những cầu thủ cưng của mình, mà một khi động vào miếng bánh béo bở này, nếu không đủ cứng rắn, thì những sợi dây lợi ích này sẽ bắn ngược lại, vô cùng phiền phức.

Ấy vậy mà thằng nhóc trước mặt lại làm được, đủ hiểu khả năng và thiên phú của Tùng biến thái đến bao nhiêu. Dù không thừa nhận cũng không được, lứa cầu thủ mà ông đang dẫn dắt, kể cả Long Vinh hay Tại Em, đều không thể so sánh được với Tùng.

Alfred Riedl cũng bất ngờ khi nghe thấy thứ tiếng quen thuộc này. Dù giọng nói vẫn chưa được chính xác như tiếng Đức tiêu chuẩn mà ông vẫn thường xuyên tiếp xúc khi còn ở Áo, nhưng dù sao, ở Việt Nam đã lâu như vậy rồi, ngoại trừ thông dịch viên, rất ít khi ông nghe được một câu tiếng Đức trọn vẹn. Điều này khiến ông càng cảm giác, cậu nhóc đối diện thân cận và đáng yêu hơn rất nhiều.

Nhất là hiện nay, khả năng t·ấn c·ông của cậu vẫn chỉ vừa mới được cường hóa, ít nhất là đến giữa mùa giải năm nay, nếu có thể tìm được nơi đến thích hợp và cố gắng huấn luyện, cậu có thể cường hóa thêm một ít vào khả năng t·ấn c·ông của mình, chân chính có đủ thực lực để gồng gánh đội tuyển. (đọc tại Qidian-VP.com)

tốt đẹp.

Điều này cũng tương tự như việc thả một du học sinh vừa mới ra trường Harvard vào một nhóm công nhân viên cũ dày dặn kinh nghiệm, dù biết tên nhóc này vừa tốt nghiệp trường nổi tiếng, nhưng cũng không tránh khỏi việc phải chịu thù hằn và chia cách.

Tùng cười nói :”Ít nhất là cho đến khi, danh khí của tôi đủ để trấn áp toàn bộ phòng thay đồ, khi ấy, có lẽ là lúc thích hợp nhất”.

Đồng thời cũng như Emma, chú Hưng cũng vô cùng đáng tiếc thiên phú học tập của thằng nhóc này, nếu không làm cầu thủ, thằng nhóc có thể dễ dàng trở thành một nhà ngôn ngữ học như chơi, với khả năng học ngoại ngữ siêu đẳng của nó. Nhưng số trời rung rủi cho nó trở thành một cầu thủ, để rồi việc học ngôn ngữ của nó lại trở thành thế mạnh nhất mà nó có được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bước vào văn phòng của chú Hưng, Tùng hơi sững sờ vì hai thân ảnh khác ở bên trong. Một trong số đó, dù mới là lần đầu gặp gỡ, nhưng kí ức xưa cũ tồn tại từ trước khi xuyên việt lại ùa về bên trong cậu.

Dù sao Tùng cũng không muốn tạo khó khăn cho mình, có trời mới biết đám người này có thể chơi đến thủ đoạn gì, dù sao Tùng cũng không muốn thử nghiệm chút nào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 183: Gặp Gỡ (1)