Ngũ Phúc Chi Vạn Lý Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Nhất thanh hà xứ bất kinh đài.
Thọ Hoa biến sắc, siết chặt tay áo, gằn từng chữ:
“Muội Phu, tra được ai đứng sau sao?”
Thâm u bất động tự thành lôi,
“Vẫn chưa hết …” (đọc tại Qidian-VP.com)
-----------------------------------------------
Tích thủy vi uy đảo bạch hồi.
“Lệ Gia bao năm buôn bán chưa từng gian dối!”
“Hơn nữa, hôm qua, Kim Xương Trần Gia gửi thư tới, từ chối đơn hàng mười lô Xuân Vãn. Họ bảo không muốn dây dưa với Lệ Gia, tiền cọc xin cứ giữ lại.”
“Không có chứng cứ chứng thực, nhưng Kinh Nam ti sứ Lưu Chấn là người của Tướng Phủ.”
Thọ Hoa nhìn mở thư ra, phía trên giấy tuyên chỉ có hai chữ rồng bay phượng múa, hào khí dào dạt
“Bẩm tướng quân, Lưu Chấn làm ti chỉ huy sứ nhiều năm, mặt ngoài trung thực bổn phận, phía sau cấu kết các đại gia tộc, chèn ép thương đội, t·ham ô· hối lộ. Biện Kinh thành đông tòa biệt viện lớn nhất chính là của hắn. Con của hắn Lưu Kinh, khi nam phách nữ, ăn chơi trác táng, hoàn khố một cái, thân tộc của hắn ở Kiến Xương, sưu cao thuế nặng, ức h·iếp bách tính, che giấu nhân khẩu. Tất cả chứng cứ ám vệ đã thu thập đầy đủ.”
Tam nương Khang Ninh từ ngoài cửa bước vào, theo sau là Sài An. Nàng chưa kịp cởi áo choàng, giọng đã dồn dập:
Dương quang hửng nhẹ, hàn ý vẫn còn, nhưng đối với Lệ Gia, lại là phong ba bão táp.
Hộ Quốc Công xuất thủ, liền có cơ hội đả kích danh vọng của hắn.
Ngũ nương nghe vậy biết mình làm sai, liền im lặng không nói.
“Ba ngày, toàn bộ trà phẩm, hương liệu, y phục, miễn phí dùng thử!”
Bỗng, từ ngoài cửa vang lên một giọng nói, âm vang hữu lực:
“Bái kiến chư vị tiểu thư, tại hạ phụng Quốc Công chi mệnh, đến đưa thư.”
Tin vừa truyền ra, dân chúng bất bình xôn xao. Các tiểu thương từng buôn bán với Lệ Gia, những tiểu thư quý phu nhân từng dùng trà thơm y phục của họ, ai nấy đều bất mãn, rủ nhau đến tận phủ Tri phủ Biện Kinh, dâng đơn, kêu oan thay.
Đúng lúc này, ngũ nương Lạc Thiện từ ngoài cửa bước vào, nhìn mọi người trầm mặc, khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn về đại tỷ:
Mọi người trong phòng nghe vậy thì bất ngờ, hướng bên ngoài chạy lại. Ngoài cửa, thân vệ Tần Hạc mặc giáp khoác kiếm, dáng người thẳng tắp, thấy Lệ Gia chúng nữ đi ra thì khẽ cúi chào:
Bách tính kéo đến ngày một đông, mỗi người một đơn, mười người một lời, Tri phủ không dám chậm trễ, phải lập tức báo cáo Hình Bộ, xin được mở cuộc điều tra.
“Nếu Lệ Gia không được buôn bán, thì cả Kinh Thành mất một chỗ đáng tin!”
Nước cờ đầu tiên, Uông Dư Trạch hắn, thua tâm phục khẩu phục.
Tựa thi
Thọ Hoa khoác áo hồ cừu, tay cầm sổ sách, ánh mắt chuyên chú, mày liễu nhíu chặt. Lúc này vẫn chưa quá giờ Thìn, nhưng sắc mặt nàng đã tái nhợt như giấy.
Khi tin tức đến Uông Dư Trạch, hắn yên tĩnh nhìn bản tấu viết tay từ Hình Bộ, bên dưới dán hàng chục dấu đỏ của các thương hộ, bang phường, yết phụ, dân chúng.
Dịch nghĩa:
Không khí trong phòng trầm xuống, chỉ còn tiếng trầm hương cháy âm ỉ từ lò sưởi.
Uông Dư Trạch trầm ngâm nhìn ánh lửa trong lò sưởi, giọng như lẩm bẩm:
Thọ Hoa nghe vậy biến sắc, quát lớn:
“Là có người muốn vu hãm.”
“Uông Dư Trạch …”
Lặng sâu chẳng động, hóa thành sấm,
“Đại Tỷ, hôm trước ta đã phái người gửi thư cho Hộ Quốc Công, Dương Công trong lòng vẫn còn Đại Tỷ, chắc chắn sẽ không bàng quang nhìn chuyện này, dù sao chúng ta cũng là người bị hại.”
Tần hạc chắp tay:
Tứ Phúc Trai, Hậu Viện.
Tể tướng phủ không thể vô duyên vô cớ nhằm vào Lệ Gia, không có một chút ích lợi nào, trừ phi, Lệ Gia chỉ là một quân cờ, dùng để đả kích đại nhân vật nào đó trong Triều.
Trên kệ, trưng bày tất cả sản phẩm, hàng hóa, để bách tính qua đường hưởng dụng miễn phí.
“Trà thơm như xưa, lụa vẫn là thượng phẩm, nói hàng kém chất lượng đúng là lời vu cáo!”
“Một Ti chỉ huy sứ nhỏ nhoi cũng dám động Lệ Gia, đợi phong ba này qua đi, cho người thượng tấu Hình Bộ, tống cả nhà hắn vào ngục.”
Ngày thứ tư, khi dân chúng ngỡ tưởng Lệ Gia sẽ tiếp tục mở cửa kinh doanh, Tứ Phúc Trai liền đóng cửa treo bố cáo:
Biện Kinh, tiết Lập Xuân.
“Nếu ngay cả một thương hộ ngay thẳng cũng bị chèn ép, thì sau này dân chúng biết tin ai?”
Trăm họ không lời, mà trời thấu,
Thọ Hoa thấy vậy thì thở dài:
“Ngũ nương, lần này người đến chỉ muốn mượn Lệ Gia, để đả kích danh vọng của Hộ Quốc Công, muội làm như vậy, khác gì hại hắn.”
Khách từ khắp phố phường đổ về. Lệ Gia đem hết trà ngon, lụa mịn, hương liệu thơm quý, không giấu, không giữ, cho dân chúng dùng, nếm, thử, mặc, thậm chí mang về. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng bước chân vội vàng từ ngoài cửa vọng lại, Tứ Nương Hiếu Đức bước gấp đi vào, tay cầm thư tín, sắc mặt lo lắng:
Tứ Phúc Trai mở rộng môn hộ, treo biển: (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Vạn Lý gật đầu, ánh mắt đầy sát khí:
Ngay đêm đó, Uông Dư Trạch truyền lệnh thu tay. Tất cả lệnh ngầm từ kiểm ty, thương cục, đều bị thu hồi.
Tần Hạc lĩnh mệnh rời đi. Dương Vạn Lý mắt nhìn phía xa, yên lặng trầm tĩnh.
“Đại tỷ! Có tin từ Kinh Nam ti gửi tới! Kho hương liệu của chúng ta bị quan phủ niêm phong, văn thư ghi rõ là nghi ngờ hàng hóa có tạp chất, giữ lại kiểm tra.”
Tứ Nương Hiếu Đức giọng đầy phẫn uất:
Hộ Quốc Công tay cầm trọng binh, vừa bình định Bắc Cảnh, được Thánh Thượng ưu ái, danh vọng như mặt trời ban trưa, khiến cho võ tướng trong triều ẩn ẩn có xu thế áp chế văn thần. Hộ Quốc Công nhiều lần lui tới Lệ Gia, người sáng mắt liền biết cùng Lệ Gia quan hệ không cạn.
“Quan phủ có lệnh, hàng hóa lệ gia phẩm chất có kém, tồn kho kiểm chứng, đóng cửa chỉnh đốn.”
Nhất thanh hà xứ bất kinh đài.
Tướng Phủ lần này, là muốn sử dụng Lệ Gia để đả kích danh vọng của Hộ Quốc Công, cân bằng hai bên văn võ.
Bên ngoài, tuyết tan chưa dứt, gió xuân vẫn mang rét.
“Tại hạ Tần Hạc, xin cầu kiến Lệ Gia Lệ Đại Nương.”
Rồi hắn quay sang nhìn Tần Hạc:
Hộ Quốc Công.
Mọi người trong phòng trầm mặc, người thông minh đều hiểu, Lệ Gia nhìn qua có vẻ phong quang, tuy nhiên trong mắt đại nhân vật, cũng chỉ bụi bặm, khẽ thổi một hơi liền hôi phi yên diệt.
Trách, chỉ có thể trách Lệ Gia nhỏ yếu, như quả hồng mềm mặc người nắn bóp.
Một tiếng vang ra, khắp chốn rung.
Hộ Quốc Công không xuất thủ, Lệ Gia liền sắp đến cùng đồ mạt lộ.
“Lệ Gia chúng ta, từ xưa đến nay kinh doanh trung thực, giữ đúng bổn phận, chưa hề có liên hệ gì với phủ Tể Tướng, chứ đừng nói là gây thù chuốc oán, tại sao Tướng Phủ lại nhằm vào nhà ta?”
Chương 15: Nhất thanh hà xứ bất kinh đài.
Dứt lời liền rút từ ngực ra một phong thư, trao cho Thọ Hoa, liền xoay người lên ngựa rời đi.
Hiếu Đức vẫn hốt hoảng:
Thọ Hoa lúc này mới lên tiếng, chậm rãi hỏi:
“Sao có thể, rõ ràng chúng ta đã nộp đầy đủ.”
Đây là dương mưu, đùa bỡn quyền mưu thuần thục như vậy, không hổ là hai triều Tể Tướng.
Sài An trầm giọng, mắt quét qua mọi người, sắc mặt nghiêm túc:
Lệ Gia từ Lạc Dương chuyển đến, căn cơ chưa vững, cũng chưa từng giao thiệp vãng lai với vương công quý tộc nào trong Triều, vậy đáp án chỉ có một.
“Đừng để cho cá lọt lưới, lần này ta muốn g·iết gà dọa khỉ, chấn nh·iếp bách quan, để cho bọn hắn hiểu, muốn động Lệ Gia, tự nhìn xem mình có bao nhiêu cân lượng.”
Tứ nương Hiếu Đức thất kinh:
“Điều tra Lưu Chấn như thế nào?”
“Đây không còn là cạnh tranh thương trường. Là có người nhắm vào Lệ Gia.”
Vừa thấy hai chữ, Thọ Hoa như thể hồ quán đỉnh, tình cảnh trước mắt bỗng tươi sáng hơn nhiều, liếc nhìn bóng thân vệ rời đi, trong lòng cảm xúc phức tạp. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hồ nháo!!”
Bách tính vô ngôn thiên lý thấu,
“Dân ý như nước, có thể dâng thuyền cũng có thể lật thuyền. Thọ Hoa cô nương, bản tướng già rồi, vẫn đánh giá thấp cô.”
Sài An chần chừ giây lát rồi đáp:
Bách tính vốn đã quen mua dùng ở đây, giờ được tiếp đãi như thượng khách, ai nấy cảm kích, lời khen dậy truyền khắp phố.
“Đại tỷ, Quan Nhân nhà ta vừa hỏi thăm được người ở Nội Vụ Phủ, họ nói có người âm thầm thượng tấu lên Bộ Lại, tố giác Lệ Gia cấu kết thương đội, nhập hàng kém phẩm, thậm chí tố cáo mẫu thân từng hối lộ để tránh thuế năm ngoái.”
Trong viện, gió xuân cuốn theo hương khói mỏng, thoảng qua mái ngói, va vào từng nhánh tùng khô. Thọ Hoa đứng lặng, mắt khẽ cụp, ngón tay gõ nhẹ lên bàn đá, từng nhịp từng nhịp, tiết tấu ổn định, như muốn đè nén tâm tình của bản thân. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thọ Hoa thiên tư thông minh, chỉ là người trong cuộc thì mơ hồ, đối phương thế lớn lại liên tục ép sát, khiến cho nàng không có cơ hội để bình tâm suy nghĩ. Bây giờ thấy được sinh lộ, tình cảnh Lệ Gia đã không đáng lo.”
Tần Hạc tiến vào trong doanh trướng, hướng về Dương Vạn Lý bẩm báo.
Ngày hôm sau.
“Chúng tôi cần hàng của Lệ Gia, quan phủ không cho, vậy là vì dân hay vì ai?”
“Dân Tâm.”
“Lệ Gia không lỗi, vì sao bị ép?”
Ngũ nương giật mình, trước đây làm sai cũng chỉ nghe Đại Tỷ trách mắng vài câu, chưa bao giờ nàng thấy Đại Tỷ giận dữ như vậy, cúi đầu ủy khuất.
Từng giọt hợp uy, dập sóng dâng.
Dương Vạn Lý nghe xong khẽ mỉm cười:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.