Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ngự Thú Trong Thời Mạt Thế
Unknown
CHƯƠNG 39: Đêm Tối
Dùng xong bữa tối, Lê Minh cũng rất tự giác trở về 1 căn chung cư khác cùng tầng để cho cô gái thoải mái nghỉ ngơi. Nằm trầm ngâm có chút không ngủ được. Hắn chậm rãi cất bước lên sân thượng để hóng mát.
Mặt trăng đã treo cao, trên bầu trời đầy những vì sao lấp lánh, từng làn gió mát thổi qua khiến mái tóc dài đã lâu chưa được cắt tỉa gọn gàng nhẹ nhàng tung bay. Từ ngoài xa, tiếng côn trùng ếch nhái kêu lên rã rít trong đêm tối, tạo nên 1 khung cảnh bình yên và vô cùng thư thái.
Lê Minh ngoáy đầu nhìn về hướng Giang Thành, sâu kín thở dài. Cùng đã hơn 6 tháng trời lưu lạc bên ngoài chưa 1 lần về nhà, khiến hắn có chút lưu luyến cố hương.
- Két...
Cửa sân thượng chậm rãi mở ra, Gia Linh lặng lẽ bước đến bên cạnh. Trên tay cầm 1 tách trà mật ong đang nghi ngút tỏa hương thơm ngát đưa về phía hắn.
- Uống chút trà cho ấm bụng
- Cảm ơn
Nhận tách trà từ trong tay cô gái, Lê Minh khẽ nhấp lấy một ngụm rồi ngồi xuống dựa vào hàng rào lan can có chút trầm mặc
- Anh nhớ nhà?
Lê Minh khe khẽ gật đầu, nhớ về căn khách sạn nhỏ của mình. Nhớ về chú Thạch luôn yêu thương cưng chiều hắn như con ruột không khỏi có chút ngậm ngùi. Nếu mạt thế không phát sinh, ngày hôm nay hắn đã không ngồi nơi này mà là ở Giang Thành chăm chú đọc sách, có chú Thạch cạnh bên không ngừng lải nhải về việc mau chóng lấy vợ.
- Hai tháng trước, khi còn ở căn cứ Hà Thành, tôi cũng như anh. Không thể yên giấc, mỗi tối chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, trông hướng quê nhà của mình.
Cô gái cũng chậm rãi ngồi xuống cạnh hắn, ngước mặt lên bầu trời rồi thì thầm
- Tôi nhớ người thân, nhớ ngôi nhà thân thuộc của mình ở đây. Trong đầu luôn có 1 cảm giác thôi thúc bản thân phải trở về nhà. Về bên cạnh những người thân yêu của mình, bảo vệ họ.
Gia Linh chầm chậm cuộn người, 2 tay vòng lại bó gối. Gương mặt xinh đẹp dựa vào 2 đầu gối, ánh mắt sâu thăm có chút thất lạc.
- Nhưng đến khi trở về, cha mẹ cũng đã mất, em gái m·ất t·ích không biết tìm nơi đâu. Nó khiến tôi có chút cảm giác hối hận, giá như mình không trở về nhà, giá như hiện tại vẫn còn ở Hà Thành. Có lẻ tôi đã tránh đi hiện thực này, mà vui vẻ hơn 1 chút.
Lê Minh nhìn bóng dáng tiều tụy thất lạc của cô gái, khiến hắn có chút lúng túng không biết làm sao cho phải. Rồi như 1 thói quen, hắn móc trong người ra 1 gói thuốc rồi đưa về phía cô
- Mỗi khi tôi buồn thường tự châm cho mình 1 điếu thuốc.
Cô gái đang thất thần, 2 mắt chợt mở to nhìn về phía hắn. Nhận ra hành động của mình có chút buồn cười và ấu trĩ, hắn xấu hổ nhưng không biết làm gì, cánh tay không ngừng do dư có nên rút bao thuốc lá đang cầm trên tay về hay không. Cứ thế cánh tay không ngừng giơ lên đưa xuống khiến cô gái nhìn thấy không khỏi bật cười.
-Hình như anh không giỏi an ủi con gái cho lắm. Anh vẫn chưa có bạn gái à?
Nhìn thấy đôi mắt biết cười của cô gái đang cong thành 2 vầng trăng khuyết khiến hắn có chút lúng túng chỉ có thể ậm ừ. Bất ngờ, cô gái chộp lấy bàn tay của hắn cầm lấy bao thuốc lá rồi tự lấy cho bản thân mình 1 điếu.
- Thứ này chưa có chàng trai nào từng mời tôi hút cả. Anh là người đầu tiên hì hì... Tôi cũng không hiểu con trai bọn anh tại sao lại có thể thích thú thứ này đến như vậy.
Cầm lấy bật lửa, mồi cháy điếu thuốc ở trên môi cho cô gái, Lê Minh có chút tự biện hộ cho bản thân.
- Tôi chi hút mỗi khi buồn, mặc dù nó có hại cho sức khỏe là thật. Nhưng đôi khi lại làm tâm trạng của bản thân thư thả 1 chút.
Cô gái im lặng, đôi môi khẽ hấp. Mùi thuốc lá cay nồng cùng làn khói sộc vào mũi khiến cô họ sặc sụa.
- Khục... khục... không tốt chút nào, khó chịu c·hết đi được.
Vừa nói cô gái nhanh chóng đưa điếu thuốc đang cháy về phía hắn, ánh nhìn có chút ghét bỏ.
- Là do cô hút sai cách thôi, khi hút, khuôn miệng cô phải mở ra thế này. Sau đó chầm chậm kéo 1 hơi thuốc vào, rồi từ từ nhả ra.
Lê Minh cầm lấy điếu thuốc rồi chuyên chú dạy cho cô cách hút, sau đó chậm rãi đưa trả về sang phía cô. Nhìn thấy điếu thuốc từ môi hắn đưa sang, cô gái không khỏi nhìn sang bờ môi của hắn có chút ngẩn ngơ, nhưng không hề ghét bỏ, chỉ cầm lấy rồi chầm chậm đưa lên đôi môi đỏ mọng.
- Đúng rồi... dần dần phả khói ra ngoài. Thấy chưa, đã dể chịu hơn rồi phải không?
- Ùm... cũng tốt hơn. Nhưng thứ này hôi c·hết đi được.
Vừa nói cô vương tay muốn quẳng đi điếu thuốc còn đang cháy dở.
- Ấy... đừng có quăng. Thời đại này tìm 1 điếu thuốc không phải dể đâu.
Giằng lấy điếu thuốc từ trong tay cô gái, Lê Minh chậm rãi đưa lên môi lần lượt kéo từng hơi dài khiến điếu thuốc từ từ tàn đi. Chăm chú nhìn hắn, gương mặt cô gái hiện lên chút tinh nghịch.
- Từ đó đến giờ anh vẫn hay tán tỉnh con gái nhà người ta bằng cách này à. Thảo nào mà anh chưa có vợ con hay bạn gái.
- Khục... khục...
Lê Minh nghe những lời nói đó, không khỏi bất ngờ, hơi thuốc xộc lên mũi khiến hắn ho lên sặc sụa.
- Nào có, chỉ là chưa gặp được đúng người mình thích mà thôi.
Nhìn dáng vẻ có chút lúng túng đáng yêu, cô gái không khỏi bật cười khanh khách. Lê Minh ngượng ngùng quay đầu sang chổ khác. Càng chọc ghẹo khiến tâm trạng cô gái càng thích thú, khe khẽ thỏ thẻ
- Nếu tôi gặp được anh trước thời mạt thế thì thú vị biết mấy. Bề ngoài rất không tệ, lại nấu ăn ngon, nhưng anh phải bỏ đi thói quen h·út t·huốc này, không chừng tôi sẽ thích và tán tỉnh anh đấy.
Từng cơn gió thổi qua không gian yên tĩnh, khiến âm thanh cô gái trở nên có chút lí nhí nghe không rõ lời. Khiến Lê Minh không khỏi quay đầu nhìn sang
- Cô vừa nói gì, tôi nghe không rõ lắm
Biết bản thân lở lời, thất thố. Cô gái không khỏi đỏ mặt cúi đầu giấu giữa 2 gối không ngừng lí nhí.
- Không có gì... không có gì...
- Rõ ràng tôi nghe cô bảo gặp tôi trước thời mạt thế thì thế nào rồi không nghe thêm gì nữa.
Lê Minh tò mò hỏi gặng lấy, thân hình bất tri bất giác sát lại người cô gái hơn 1 chút. Khiến cô hai má nóng ran, 1 cánh tay nhanh chóng đưa ra đẩy hắn ngược trở về.
- Không có gì thật mà...
- Brừm... brừm
Bất chợt những âm thanh mô tô ồn ào đánh vở màn đêm yên tĩnh vang lên. Khiến Lê Minh bật người đứng dậy nhìn xuống đường qua lớp hàng rào sân thượng.
Chỉ thấy từ trong đường phố, có gần chục đầu xe máy đang không ngừng chạy về hướng khu chung cư. Cả bọn phục sức thuần một màu đen, nhìn thấy bóng dáng Lê Minh lấp ló trên sân thượng không hẹn mà cùng gồ ga chạy về phía này nhanh chóng hơn.
- Là Hắc Hùng bang của khu cư trú An Thành.
Gia Linh cũng đã đứng lên nhìn về phía đoàn xe không ngừng chạy đến. Qua lời nói của cô, hắn lờ mờ đoán được người đến thuộc về 1 bang phái nổi tiếng trong khu căn cứ của An Thành gần đó.
An Thành là 1 khu cư trú tương đối đặc thù, không giống những khu khác, được 1 tổ chức hay chính phủ nắm giữ. An Thành bao gồm 4 bang phái tự trị nổi lên c·hiếm đ·óng, bao gồm Hắc Hùng, Độc Xà, Thanh Mộc và Hỏa Hồ Bang cùng nhau cát cứ.
Bốn bang phái này không ngừng đấu đá, giành quyến làm chủ khu vực An Thành. Mỗi thế lực đều có võ giả cấp độ Tam Tinh lãnh đạo, võ giả nhị tinh cũng có hơn 5, 6 đầu. Biến cục diện An Thành trở nên có chút phút tạp và vi diệu.