Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ngự Thú Trong Thời Mạt Thế
Unknown
CHƯƠNG 40: Đêm Tàn
Đoàn xe mô tô chẳng mấy chốc mà chạy vào khoảng sân của khu chung cư, cả nhóm nhanh chóng tắt máy rồi vừa nhìn chằm chằm lên sân thượng, rồi như đang trao đổi với nhau 1 điều gì đó
- Để tôi xuống dưới xem bon chúng có ý đồ gì.
Lê Minh nghiêm mặt, xoay người bước về phía cửa chính sân thượng.
- Để tôi đi với anh.
Gia Linh cũng nhanh chóng chạy theo sát bên người hắn. Chẳng mấy chốc cả 2 từ cửa chính căn chung cư chậm rãi bước ra. Nhóm người phía trước có hơn 10 người, cơ thể đều phủ kín hình xăm rồng hổ, trên 2 tay đều đang mang theo vũ khí có chút sáng loáng dưới ánh trăng. Khí thế có chút hùng hổ dọa người.
Bắt mắt nhất là 1 nam tử trung niên với cái đầu trọc lóc. Hắn mặc trên người 1 cái áo thun đen bó sát, để lộ cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn ra bên ngoài, đang ngồi trên xe phía trung tâm nhóm người. Vừa nhìn thấy người đàn ông, Gia Linh không khỏi nhíu mày, cơ thể bất giác dựa sát vào người Lê Minh, khe khẽ thì thầm bên tai anh.
- Gã đầu trọc có biệt danh là D·â·m Qủy của Hắc Hùng Bang. Hắn là võ giả có đẳng cấp hai sao. Một trong những đội trưởng dưới trướng Hắc Hùng.
- D·â·m Qủy, nghe cái tên hình như không thân thiện với phụ nữ cho lắm.
Gia Linh chậm rãi lắc lắc đầu
- Hắn không thích phụ nữ.
Nghe đến đây Lê Minh bất chợt ngẩn ngơ.
'' Không thích phụ nữ lại mang tên D·â·m Qủy, chẳng lẽ hắn thích d·â·m ô với đàn ông?''
Vừa nghĩ hắn vừa quay sang không khỏi nhìn thấy gã đàn ông trọc đầu không ngừng nhìn hắn đánh giá từ trên xuống dưới, chiếc lưỡi không ngừng liếm liếm lấy đôi môi, ra vẻ vô cùng thèm thuồng.
Một cổ ớn lạnh không ngừng chạy dọc sống lưng, khiến hắn không ngừng nổi da gà, bất giác lùi về sau 1 bước.
'' Bà nội nó, hắn làm gì nhìn ta như bánh trái trong nhà vậy.''
D·â·m Qủy thấy giáng vẻ rụt rè của hắn, hai mắt không khỏi hiện lên chút ánh sáng. Hắn thích nhất là dáng vẻ sợ hãi kháng cự của con mồi. Đối phương càng chống cự, lại càng kích thích ham muốn biến thái ẩn sâu bên trong người hắn.
Thế nhưng hắn cũng không chút nào khinh cử vọng động, nhìn hàng dài Zombie bị nghiền ép đầu lâu vở nát xung quanh. Nếu đây là sản phẩm của đôi nam nữ này, chí ít cả hai cũng phải đạt đến đẳng cấp võ giả hai sao, tương đương với hắn.
Võ giả 2 sao cũng thôi đi, nếu như hắn còn thuộc 1 thế lực căn cứ nào khác, nếu dây vào mà không thể đắc thủ, sẽ kéo lấy rất nhiều phiền toái.
- Ta đến từ An Thành, là đội trưởng thứ 4 của Hắc Hùng bang. Chẳng hay 2 vị thuộc bang phái nào, từ căn cứ nào đi ngang qua.
Lê Minh im lặng nhìn về phía Gia Linh. Hắn không thông thuộc địa hình, lại không nắm rõ các thế lực xung quanh đây bằng cô nàng. Nếu phát ngôn không khỏi lộ ra sơ hở khiến đối phương nắm được. Với thực lực của hắn hiện tại sẽ không sợ phát sinh xung đột, nhưng nhiều 1 chuyện không bằng bớt đi 1 chuyện.
Gia Linh hiểu ý, nhanh chóng bước lên phía trước tươi cười trả lời.
- Vợ chồng chúng tôi thuộc lực lượng phòng vệ của Hà Thành. Chồng tôi là một trong những đội trưởng của lực lượng, ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Chẳng may lạc đường, đi ngang nơi đây tá túc qua đêm, sáng mai sẽ mau chóng rời đi.
Lời nói ngắn gọn nhưng cực lực nhấn mạnh cho đối phương 2 vấn đề. Cả 2 là người thuộc khu cư trú Hà Thành, và Lê Minh có thực lực của 1 đội trưởng căn cứ, ít nhất là 1 võ giả 2 sao.
- Ồ đội trưởng căn cứ Hà Thành. Chẳng hay anh trai đây là đội trưởng thuộc chi đội thứ mấy?
Người nói là 1 nam tử có dáng người thấp bé, 2 cánh tay được đeo vào 1 cặp Tekko Kagi như móng vuốt của loài hổ dữ, không ngừng lập lòe dưới ánh trăng, trông sắc bén vô cùng.
- Chồng tôi là đội trưởng của chi đội thứ 7. Thiết Huyết Phan Sanh.
Gia Linh mỉm cười đáp lời, không khỏi tiến sát thì thầm vào tai Lê Minh
'' Kẻ đó là Người Sói một võ giả 2 sao khác của bang Hắc Hùng. Hắn có tốc độ rất nhanh.''
Lê Minh khe khẽ gật đầu không khỏi chăm chú nhìn về phía kẻ kia thêm vài lần. Thực lực đối phương hắn đã đại khái nắm rõ, có 2 võ giả 2 sao, còn lại 8 người khác thực lực chỉ tầm 1 sao đổ lại. Với thực lực như thế trong mắt người khác có thể nói tương đương khủng bố, nhưng trong mắt Lê Minh, cũng chỉ tương đương bầy chuột dị thú mà hắn từng đối đầu khi trước mà thôi.
- Ha... ha... ha... Thiết Huyết Phan Sanh a... ôi cái tên thật vang dội, bọn ta sợ c·h·ế·t mất...
Gia Linh nhíu mày, dáng vẻ có chút tức giận
- Các vị đây là ý gì, hình như là muốn va chạm với lực lượng phòng vệ Hà Thành chúng tôi?
- Cô gái xinh đẹp, muốn nói dối thì cũng phải nắm rõ tình hình 1 chút nha. Phan Sanh của Hà Thành vài ngày trước đã tử trận trong đám lang quần dị thú công kích vào Hà Thành.
- Hắc... hắc...phải phải. Huống hồ ta cũng đã từng gặp Phan Sanh rồi, dáng vẻ của hắn thô kệch bần tiện, nào được anh tuấn tiêu sái như chàng trai này.
Gã đầu trọc đáp lời, ánh mắt giờ đây không chút nào kiêng kỵ nhìn Lê Minh đầy d·â·m tiện. Nhóm người không hẹn mà cùng đứng bật dậy, hình thành 1 vòng vây chặn lấy toàn bộ lối ra, vũ khí sáng loáng không ngừng giơ lên.
- Con đàn bà này bắt được cho anh em hưởng thụ. Còn chàng trai này để ta... hắc hắc...
Gia Linh có chút hoảng sợ, nàng vô thức lùi về phía sau 1 bước, bất chợt 1 cánh tay choàng qua eo nàng. Ngước nhìn lên đã thấy ánh mắt Lê Minh vô cùng bình tĩnh và kiên định.
- Không sao, có ta ở đây rồi.
Vừa nói khung cảnh xung quanh bất chợt vặn vẹo liên hồi, khoảng sân khu chung cư dần dần biến mất. Mặt đất cứng rắn, bỗng chốc thay đổi thành 1 đầm lầy hôi tanh nhớp nháp, từ dưới đất những cành cây khô nhanh chóng mọc lên thành hàng dài vây lấy nhóm người xung quanh. Trên cành cây khô, đứng đầy lũ quạ hơn ngàn con, 2 mắt rực đỏ, nhìn chằm chằm vào cả bọn, rít lên những âm thanh thê lương như vang vọng từ cửu u minh ngục.
- Hắn là Dị năng giả hệ huyễn, c·h·ế·t tiệt nhanh chóng g·i·ế·t c·h·ế·t hắn nếu không sẽ bị hắn mê thất. Đừng g·i·ế·t thi thể quá khó coi, ta còn muốn hưởng dụng.
Chưa kịp để cho hắn có bất cứ hành động nào, hơn ngàn con qua đã cất cánh nhanh chóng ùa vào đoàn người.
- Đừng sợ, bầy quạ chỉ là ảo ảnh, chỉ cần công kích trúng dị năng giả, mọi chuyện sẽ được giải quyết.
- A... A... Đại ca cứu ta...
- Á.. c·h·ế·t đi, lũ quạ các ngươi. Tránh xanh ta ra...
Nhưng cảnh tượng trước mắt hoàn toàn đánh vở nhận thức của hắn. Bầy quạ đông nghìn nghịt kia thế mà không phải là ảo ảnh, toàn bộ đều là thực thể. Chúng lao vào không ngừng mổ rỉa lên người lên thân cả bọn, máu tươi tung tóe bắn ra xung quanh, chẳng mấy chốc 7 8 đồng đội của hắn ngã xuống. Âm thanh mổ thịt róc da không ngừng vang lên.
Chiến trường giờ chỉ có hắn và thanh niên thấp bé mang cặp vuốt hổ trên tay là còn lành lặn. Cơ thể hắn nhờ có làn da biến đổi trở nên rắn chắc như kim thiết, không ngừng chịu đựng sự công kích từ những chiếc mỏ sắc bén của lũ quạ.
Thanh niên thấp bé dựa vào 1 thân thân pháp nhanh nhẹn, không ngừng nhảy tránh tới lui, thỉnh thoảng công kích rụng những con quạ đang không ngừng tiến đến gần.
Cả 2 dựa vào nhau, chống đở từng lớp từng lớp qua đen nghìn nghịt không ngừng lao đến. Mồ hôi trên người bất tri bất giác nhể nhãi như tắm.
- Hiểu lầm... tất cả là hiểu lầm. Xin anh trai giơ cao đánh khẽ, tha cho 1 mạng.
- Ồ bây giờ mới hiểu lầm sao? Hỏi lũ quạ của ta xem có đồng ý hay không.
Lê Minh mỉm cười tà dị, phất phất tay. Từ trên cành cây cao, hơn 10 con quạ có thể hình to lớn gấp 2 lần những con quạ thông thường đồng loạt bay xuống lao về phía cả 2. Chẳng mấy chốc âm thanh la hét im bặt, không gian trở về yên bình như chưa có bất cứ việc gì từng phát sinh.
Nhìn thấy 1 màn này, Gia Linh không khỏi há hốc mồm, đôi mắt mở to vô cùng kinh hãi. Nàng nhìn về phía Lê Minh ẩn ẩn có chút sợ hãi. Nhìn thấy biểu cảm của nàng, Lê Minh không khỏi nhún nhún vai
- Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu bọn họ gấp đi đầu thai cũng không thể trách ta.
Vừa nói hắn nhanh chóng thu lại huyễn vực, rồi chầm chậm quay đi trở vào khu chung cư. Trông theo bóng dáng của Lê Minh, cô gái có chút thất thần.
'' Người đàn ông này có 1 mặt thật đáng sợ...''
'' Đáng sợ, nhưng bên cạnh lại rất đáng tin và an toàn...''
Rồi nàng nhanh chóng chạy theo, để lại phía sau là 1 khoảng sân vắng lặng. Mọi thứ lại trả về yên ắng như nó vốn có ban đầu.