Trời vừa tờ mờ sáng, Lê Minh đã thức dậy đánh răng rửa mặt xong xuôi. Nhìn trên cánh tay thấy hình xăm ba con linh thú không ngừng nhộn nhạo đòi ra ngoài, khiến hắn có chút bất đắc dĩ chỉ có thể an ủi.
- Thức ăn cũng gần cạn kiệt rồi, nếu 3 ngươi ra ngoài là phải nhịn đói đấy.
Qua thời gian dài sử dụng Ký Thể mang 3 linh thú trên người, hắn cũng phát hiện ra. Khi ở trạng thái Ký Thể, 3 linh thú sẽ rơi vào trạng thái khá giống đóng băng. Các cơ quan sẽ đóng chặt chỉ có thể giao tiếp với hắn thông qua linh hồn.
Ở trạng thái này cơ thể của chúng sẽ dừng hẳn việc chuyển hóa và trao đổi chất. Nguồn năng lượng vì thế không bị hao hụt chút nào. Có thể mang trên người liên tiếp vài tuần liền mà linh thú không hề đói khát.
Vì thế cứ mỗi lần thiếu hụt lương thực, hắn sẽ gọi 3 linh thú trở về cơ thể, vấn đề lương thực cũng theo đó giải quyết 1 cách dể dàng. Sau 1 hồi lâu khuyên nhủ, cả 3 cũng bình lặng trở lại, yên vị ngủ sâu bên trên cơ thể hắn. Lúc này hắn mới thoáng chút nhẹ nhõm dự định mở cửa bước ra ngoài.
Cánh cửa vừa mở, đã thấy bóng hình 1 người con gái xinh đẹp đứng nơi đó tự lúc nào. Vừa nhìn thấy thân ảnh của hắn, cô gái không khỏi rụt cổ cúi đầu, ánh mắt có chút sợ sệt lảng tránh.
- Tôi vừa nấu xong bữa sáng, anh chưa ăn gì thì cùng dùng bữa với tôi nhé.
- Ùm... cảm ơn cô
Lê Minh nhìn thấy dáng vẻ cô gái như thế, chẳng hiểu sao có chút không thoải mái. Nhẹ nhàng ậm ừ rồi cả 2 cùng bước về căn phòng của cô. Bữa sáng khá đơn sơ chỉ 1 tô mỳ và 1 trứng gà được luộc chín, nhưng Lê Minh không hề tỏ ra chút bất mãn nào. Nhiều ngày ăn gió nằm sương bên ngoài, đôi khi chịu đói không chút thức ăn bỏ bụng, có thể ăn mỳ đã là 1 điều may mắn.
Từ sự kiện đêm qua, Lê Minh ẩn ẩn cảm giác đối phương nhìn về bản thân có chút thay đổi. Xa cách hơn và có phần sợ sệt khi đối mắt với hắn, nhưng hắn cũng chẳng để tâm, hắn không có trách nhiệm phải làm hài lòng ai cả. Không khí bữa ăn có chút im ắng và ngột ngạt.
- Anh có dự tính gì sắp tới chưa?
Cô gái là người chủ động đánh vở không khí có chút gượng gạo này.
- Tôi dự định tiến đến 1 khu cư trú, mua một số lương thực, tìm hiểu 1 chút tin tức và bản đồ địa thế xung quanh sau đó mới quyết định làm gì tiếp theo.
Lê Minh chậm rãi vuốt vuốt cầm rồi nói 1 cách từ tốn.
- Nếu anh muốn đến khu cư trú vậy vừa hay cùng về Hà Thành với tôi. Ở đó tôi nắm rất rõ tình hình, cũng quen biết nhiều người, có thể giúp anh dể dàng lấy được 1 phần địa đồ quanh đây.
Lê Minh thoáng chút trầm ngâm, tỏ ra do dự. Mục tiêu ban đầu của hắn là tiến đến khu cư trú An Thành, nơi chỉ còn cách Vĩnh Huyện này chừng 30km. Tuy nhiên sau khi biết rõ tình hình An Thành có chút rắc rối phức tạp, cộng thêm việc đã hạ thủ 2 đội trưởng của 1 bang phái lớn trong An Thành.
Mặc dù hành động nơi kín đáo, chỉ cần làm việc cẩn thận sẽ không dể dàng lây dính hiềm nghi. Nhưng nếu có nơi nào khác tốt hơn, hắn cũng tự nguyện bỏ qua việc tiến đến An Thành.
- Về Hà Thành không phải không được, nhưng đoạn đường có chút xa.
- Chỉ cần anh đưa tôi đến Hà Thành, tôi sẽ vận dùng mối quan hệ của mình, cung cấp cho anh nhiều tài nguyên trong khả năng của mình. Nếu như anh nguyện ý gia nhập lực lượng phòng vệ, chỉ cần anh nguyện ý, tôi cam đoan Thủ Lĩnh sẽ rất vui vẻ chấp nhận anh.
Nhìn thấy dáng vẻ do dự của hắn, Gia Linh có chút gấp gáp. Luôn miệng đưa ra nhiều ưu đãi cũng chỉ mong hắn có chút động lòng mà đồng ý với đề nghị của cô. Nhìn dáng vẻ gấp gáp của cô nàng, khiến trong đầu Lê Minh không khỏi nảy ra ý tưởng tinh nghịch mà trêu chọc, rồi hắn ra vẻ trầm mặc
- Đưa cô về Hà Thành không phải không được, gia nhập lực lượng phòng vệ cũng được. Nhưng tôi không chỉ muốn tài nguyên thôi, tôi còn muốn 1 thứ nếu các cô có thể đáp ứng được.
- Anh nói đi, chỉ cần có thể đáp ứng được. Tôi chắc chắn sẽ nài nỉ thủ lĩnh thỏa mãn yêu cầu của anh.
Gia Linh không khỏi 2 mắt tỏa sáng, dáng vẻ vô cùng hồ hởi.
- Tôi muốn một cô vợ xinh đẹp.
Nghe lời này bất giác cô gái chợt im lặng, đầu óc không khỏi nhanh chóng hiện ra nhiều cô gái xinh đẹp bên trong Hà Thành, rồi khẽ lẩm bẩm 1 mình.
- Có chị Nga vô cùng xinh đẹp, nhưng có chồng rồi. Em Hằng cũng đẹp nhưng tính cách có phần cổ quái...
Cô gái tội nghiệp cứ thế ngồi lẩm bẩm vài cái tên, rồi bất giác đỏ mặt ngước lên nhìn hắn thỏ thẻ.
- Chỉ còn có tôi là...
Nhưng khi thấy ánh mắt có phần giảo hoạt của hắn đang nhìn mình, khuôn miệng đang cố gắng kìm nén nụ cười. Cô gái chợt hiểu mình đang bị trêu chọc. Hai má đang đỏ ửng không ngừng nóng ran, rồi tức giận đấm vào ngực hắn 1 cú thực lực miệng lí nhí
- Anh... anh là đồ xấu xa... chọc ghẹo tôi...
Lê Minh cười lên ha hả, chộp lấy bàn tay của cô nàng rồi nghiệm giọng.
- Vậy chốt nhé, rất vui được gia nhập lực lượng phòng vệ Hà Thành, thưa vợ yêu...
- Á... lưu manh.
Cô gái thét lên, rụt lấy bàn tay đang bị nắm về rồi ôm khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ ửng, vội vàng chạy về trong phòng đóng sầm cánh cửa lại. Lê Minh vừa cười ha hả vừa bước đến nói vọng vào bên trong.
- Vợ yêu à, em còn chưa rửa chén. Em muốn trốn việc phải không?
- Cút đi... đồ xấu xa nhà anh.
Bên trong phòng lập tức vang lên tiếng thét tức giận của cô gái, khiến hắn không khỏi cười lên như được mùa.
- Được rồi, không đùa nữa, trưa nay 12 giờ chúng ta sẽ xuất phát nhé.
Căn phòng im ắng không hề có tiếng trả lời, Lê Minh dựa sát đầu vào nhẹ nhàng nói.
- Mười hai giờ, xuất phát đó nhé... vợ yêu.
Lúc này từ trong phòng mới vang lên tiếng 1 vật v·a c·hạm vào cửa lớn, là chiếc gối trên giường bị cô gái tức giận ném sang. Đắc thủ, khiến hắn ta tủm tỉm thích thú, rồi chậm rãi rời đi.
Bên trong phòng, cô gái lặng lẽ nằm trên giường ngủ, phủ kín chăn kín mít toàn thân, chỉ để lộ bên ngoài khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng như 1 quả gấc chín.
- Đồ xấu xa...
Nhìn về bàn tay bị hắn nắm vào, khuôn miệng bất giác lộ ra 1 nụ cười xinh đẹp.
...
Mười hai giờ
Bên dưới sân khu chung cư, Lê Minh đang tất bật rút lượng xăng từ các xe khác đổ vào 2 chiếc xe mô tô dáng vẻ là đời mới nhất. Một chiếc xe trong đó được hắn nhanh chóng thu vào túi vải làm dự phòng.
Ngồi trên xe, khởi động chạy 1 vòng nhỏ quanh sân khiến hắn không khỏi thích thú. Thời điểm rời đi, bên trong khách sạn hắn cũng có vài chiếc xe mô tô và 1 chiếc xe hơi loại bán tải. Nhưng hắn không có nhiên liệu để sử dụng, một mực tiếc nuối chỉ có thể dùng 1 chiếc xe đạp nhỏ cà tàng mà hắn hay dùng để tập thể dục.
Đến nay có được 2 chiếc xe phân khối lớn đến tay, xem như cũng được bù đắp thỏa mãn ban đầu. Chẳng mất bao lâu, Gia Linh từ cửa chính khách sạn bước ra với lỉnh kỉnh 2, 3 chiếc ba lô trên người. Vừa thấy bóng dáng của nàng, không khỏi khiến hắn tinh quái trêu chọc.
- Vợ yêu, đến rồi à.
Cô gái chẳng nói chẳng rằng, hậm hực bước đến gần, dự định ngồi lên xe.
- Phải đội nón bảo hiểm đã, dù thời nào cũng phải tuân thủ luật pháp.
Vừa nói hắn vừa đội chiếc nón bảo hiểm lên cho cô nàng, vừa cài quai nón vừa thấy gương mặt đỏ ửng của cô nàng khiến hắn không khỏi cố nén nhịn cười.
- Tốt rồi, đi thôi, nhớ ôm sát anh vào nhé...
Bất giác trên hong hắn cảm nhận được 1 bàn tay được đặt lên, rồi nhanh chóng véo mạnh vào, khiến hắn la lên oai oái. Với cơ thể hiện tại của hắn, có thể nói là mình đồng da sắt, hiển nhiên cú véo kia không hề khiến hắn đau đơn, chỉ là kêu lên phụ họa trêu chọc cô nàng.
- Bóp c·hết người là em thành góa phụ đó.
- Cho anh c·hết luôn đi, đồ lưu manh.
Hắn cười lên ha hả rồi nhắn ga nhanh hơn, chiếc xe lao v·út đi trong ánh nắng gắt ban trưa. Phía sau gió thổi làm tung bay những lọn tóc mai, để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp đang cười tươi vui vẻ.
0