Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

CHƯƠNG 51: Cao Trung Tính (1)

CHƯƠNG 51: Cao Trung Tính (1)


- Răng... rắc...

Cùng với âm thanh nứt gãy vang lên, từng căn rể cây trên cơ thể gã đàn ông cao lớn liên tục bị xé mở rơi rụng xuống đất. Vị Hùng bang chủ nổi tiếng cục tính hậm hực bước đến đứng cạnh thanh niên cao gầy, gương mặt có chút âm trầm

- Hồng Lạc... ta cần 1 lời ban giao rõ ràng.

- Dể nói... dể nói... trước khi đến đấy ta đã xem qua camera quanh khu vực này... mọi chuyện là thế này...

Vị bang chủ của Thanh Mộc bang gương mặt hiện lên ý cưới không dứt, nhẹ nhàng tường thuật lại sự việc 1 cách rõ ràng rành mạch

- Thế nên nói mọi chuyện phát sinh chỉ là 1 chút v·a c·hạm nhỏ... người bạn của ta đây không hề có ý định nhắm vào em trai của ngài...

Hùng bang chủ nhìn sang em trái, thấy gương mặt hắn giờ đây có chút tái nhợt. Bản thân là 1 kẻ hung hăng ăn chơi trác táng nổi tiếng trong thành, nhưng hắn cũng không phải là người ngu. Nhìn trận chiến khủng bố trước mắt, bản thân biết đã chọc phải phiền toái không nhỏ, nên chỉ đàng cắn răng nhu thuận đứng ở đó không phát ra bất cứ âm thanh nào.

- Hừ... nhưng em trai của ta hoàn toàn không sai. Trừng trị k·ẻ c·ướp giật lại còn b·ị đ·ánh thành cái bộ dạng này. Các ngươi phải cho ta 1 cái công đạo, không thể để anh em Hùng bang mất mặt như thế được...

Nhìn chằm chằm về phía Lê Minh, lời nói vẫn cực kỳ âm trầm, nhưng câu từ đã có phần uyển chuyển hơn không một mực cắn chặt không buông.

- Việc này dể nói... thay mặt người bạn này của ta. Ta xin bồi thường Hùng bang chủ 100 lượng vàng... kết quả này có thể khiến ngài hài lòng?

Vị Hùng bang chủ kia lập tức xua tay, cơ thể dần dần biến chuyển trở lại thành nhân dạng như ban đầu

- 200 lượng...

- 150 lượng, không thể hơn...

Thanh niên cao gầy vẫn gương mặt tươi cười, nhưng lời nói đã có chút lộ ra cứng rắn.

- Được 150 lượng thì 150 lượng. Chúng ta đi thôi...

Vừa nói hắn vừa xua xua cánh tay, kêu gọi thủ hạ đồng loạt rút lui. Khi quay đầu còn không quên nhìn thật sâu về phía Lê Minh, ánh mắt có phần sắc bén.

- Cảm tạ Lạc bang chủ giúp đở giải vây. Lần này phiền toái ngài vì ta mất 1 khoản tiền lớn...

- Anh Minh đừng khách sáo... vừa mới gặp mặt anh, ta đã chắc chắn đã định phải kết thân với người bạn này. Đây cũng coi như chút thành ý của ta... hay là mời anh Minh đến Thanh Mộc bang ta làm vài chén rượu, anh em hàn huyên vài lời...

Lê Minh tiến đến cảm kích mở lời, thanh niên cao gầy cực kỳ vui vẻ xua tay, còn đưa ra lời mời tha thiết vô cùng.

- Hay là chuyện này để sau đi, ta phải đưa đứa bé này đến bệnh viện 1 chuyến. Xem ra thương thế của nó không nhẹ.

Nhìn đứa bé vì đau mà b·ất t·ỉnh trong vòng tay của Gia Linh, Lê Minh nhẹ nhàng từ chối.

- Anh Minh quả thật là người tốt... vậy lần sau chúng ta cùng làm vài ly. Bây giờ huynh đi đường này... sau đó... sẽ đến được bệnh viện nhanh chóng...

Thanh niên cao gầy không chút phật lòng, còn cười tươi khen ngợi, nhiệt tình hướng dẫn đường đi cho hắn. Nhìn bóng dáng cả 3 khuất dạng nơi phía xa, lúc này đội trưởng An tiến đến hỏi han.

- Bang chủ, 150 lượng vàng cũng không phải là con số nhỏ, dể dàng mà vung ra như thế... có điều...

Lạc bang chủ xua xua tay không cho là đúng.

- Đừng nói 150 lượng. Dù 1000 lượng vàng ta cũng phải nhất định vung ra. Người này nhất định phải kéo về đứng cùng chiến tuyến, không thể đắc tội... Ngươi lập tức vào ngân khố, lấy vàng rồi tiến đến bàn giao cho Hùng bang chủ...

Thấy thủ hạ gật đầu rời đi, thanh niên cao gầy lúc này mới hài lòng nhẹ nhàng cất bước xoay đầu, trên môi nở 1 nụ cười mỉm

- Nếu có người này trong bang, thống nhất được An Thành không phải là chuyện không thể...

...

Bệnh viên đa khoa trung tâm An Thành

Một trong những bệnh viện lớn và có quy mộ cực kỳ đồ sộ ở miền Nam Lạc Quốc. Trước thời mạt thế, mỗi ngày nơi đây từng tiếp đón hơn vài ngàn lượt khách, với hàng ngàn nhân viên và y bác sĩ luôn túc trực.

Sau thời kỳ mạt thế, không khí trong bệnh viện có phần ảm đạm hơn trước. Số lượng y bác sĩ đã giảm đi nhiều, nhưng chức năng chữa bệnh của nơi này vẫn được đảm bảo vô cùng tốt.

Bởi hiện tại bệnh viên nằm dưới sự lãnh đạo của 1 bác sĩ có chuyên môn cực kỳ nổi tiếng khắp cả Lạc quốc, thậm chí là trên thế giới. Bác sĩ Cao Trung Tính.

Vị bác sĩ này có thể gọi là truyền kỳ trong nền y học Lạc Quốc, tuổi trẻ đã tốt nghiệp trường đại học danh tiếng nhất thế giới ở thời điểm bấy giờ với tấm bằng thủ khoa. Bỏ ngoài tai lời mời chào của các nước lớn trên thế giới, vị bác sĩ này kiên quyết về nước để phụng sự tổ quốc.

Với tài năng và nhân phẩm của mình, Cao Trung Tính đã kêu gọi được rất nhiều hạng mục quỹ từ thiện, giải phẩu và chữa trị cho hàng trăm ngàn bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn khắp cả nước mà không lấy bất cứ 1 đồng nào.

Lạc Quốc có lưu truyền 1 câu: Hoa Quốc có Hoa Đà, Lạc Quốc có Trung Tính...

Có thể nói danh vọng và địa vị của người bác sĩ này, dù trước hay sau thời kỳ mạt thế đều rất được trân trọng và sùng bái. Là quốc bảo của cả Lạc Quốc này.

Kể cả một người quanh năm không bước ra đường mấy lần như Lê Minh cũng biết đến danh tiếng vị bác sĩ này, hắn cũng cực kỳ cảm phục, từng muốn diện kiến chân diện mục của hắn ngoài đời thực.

- Tình trạng đã ổn định, cánh tay gãy đã được bó bột hoàn chỉnh. Chỉ có điều cơ thể suy nhược do đói ăn trong 1 thời gian dài. Chỉ cần tịnh dưỡng ăn uống đều độ sẽ nhanh chóng hồi phục...

Một vị nữ y tá đang đứng nơi đó vừa xem hồ sơ bệnh án vừa thảo luận bàn giao với Gia Linh. Gương mặt cô nàng lúc này cũng thoáng giãn ra 1 cách nhẹ nhõm

- Bây giờ mời người nhà đi theo hướng này, có thể gặp quầy lể tân nơi tầng trệt thanh toán viện phí...

Y tá gương mặt hiền lành, nhiệt tình chỉ lối cho Gia Linh. Bước cùng cô gái xanh đẹp đi xuống tầng trệt bệnh viên Lê Minh quay sang mỉm cười trêu chọc

- Không nhìn ra cô cũng là 1 người tốt...

- Đương nhiên... không phải ai cũng xấu xa như anh đâu.

Gia Linh nhìn hắn bĩu môi, rồi có chút đáng yêu lè lưỡi ra. Lê Minh nhẹ nhàng lắc lắc đầu, rồi búng lên cái trán cô nàng

- Hiện tại cô giúp cậu bé này 1 lần, sau này khi ra viện hoàn cảnh thiếu ăn lại sẽ khiến nó đi c·ướp b·óc 1 lần nữa. Cô có thể giúp nó 1 lần, chẳng lẻ có thể giúp nó cả đời sao?

Lời nói có chút trần trụi đánh vào hiện thực tàn khốc. Không phải cô chưa từng nghĩ đến điều này, trước thời mạt thế Lạc Quốc là 1 nước đang phát triển, mặc dù vẫn còn vài nơi nghèo đói thiếu ăn, nhưng nhu cầu sống cơ bản của người dân vẫn tương đối đảm bảo không đến mức sinh tồn tàn khốc.

Nhưng từ sau mạt thế, thực lực vi tôn. Có rất nhiều biến chuyển và thay đổi, luật pháp nhiều nơi cũng bắt đầu bị xem nhẹ, thực phẩm và nhu cầu sống cơ bản đáp ứng cho người dân trở nên cực kỳ khó khắn và thiếu thốn. Để 1 đứa bé người thường có thể sinh tồn được trong thời đại này là chuyện không dể dàng.

Cô có thể có lòng tốt giúp đở, nhưng không thể một mực chiếu cố nó cả đời. Bởi chính bản thân cô, cũng không chắc mình có thể tồn tại được trước hiện thực tàn khốc bây giờ.

- Nếu hai vị bâng khuâng việc này, ta có thể giúp đở một hai. Hiện tại bệnh viện đang trích ra 1 phần quỹ từ thiện giúp đở người già và trẻ con An Thành có hoàn cảnh khó khăn. Nếu đứa bé này hồi phục được, ta sẽ đưa nó đến nơi an toàn, bố trí nó 1 công việc nhẹ nhàng phù hợp với sức lao động và thể trạng của mình...

Người nói là 1 nam tử hơn 30 gương mặt cực kỳ anh tuấn, nở 1 nụ cười tri thức hiền lành sau đôi kính cận. Ôn tồn bước đến trước mặt cả 2 rồi chia bàn tay ra

- Cao Trung Tính, rất vui được làm quen hai vị.

Gia Linh đôi mắt có chút tỏa sáng như gặp được thần tượng, hồi họp đưa bàn tay ra bắt lấy. Nam tử hiền lành gật đầu rồi quay sang chìa bàn tay về phía Lê Minh, lúc này đôi mắt hắn lộ nét bất ngờ có chút co rụt lại.

- Lê Minh, hân hạnh được làm quen.

Không để đối phương chờ lâu, Lê Minh cũng đưa bàn tay ra bắt lấy. Nắm tay từ tốn có chút siết chặt, đôi mắt vẫn cực kỳ chăm chú nhìn lấy người đàn ông mới đến.

CHƯƠNG 51: Cao Trung Tính (1)