Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa lờ mờ ló dạng. Cửa phòng ngủ mở ra khiến Lê Minh đang chìm vào giấc ngủ mở hé mắt lồm cồm ngồi dậy.
Gia Linh bước ra với gương mặt vô cùng hậm hực. Cô nàng bước đến gần sofa bế lấy đầu tê tê nhỏ và Kim Hổ đang còn ngái ngủ trên tay rồi hừ nhẹ trong mũi bước ra khỏi căn hộ.
Nhìn thấy dáng vẻ cô nàng Lê Minh có chút dở khóc dở cười, nhưng nhất thời không biết làm gì cho phải chỉ có thể âm thầm nằm xuống tiếp tục ngủ th·iếp đi.
- Cốc... cốc...
Chẳng biết qua bao lâu, cửa chính lại có tiếng đập cửa một lần nữa đánh thức hắn dậy trong cơn buồn ngủ. Lững thửng bước đến mở cánh cửa ra, đã thấy 1 cô gái có dáng người bé nhỏ trong chiếc áo Hoddie, đang ngồi trên 1 chiếc xe lăn mỉm cười chào hắn.
- Anh Minh, hôm nay tôi đặc biệt đến cảm tạ anh đã giúp mang tôi về An Thành...
Lê Minh mỉm cười đáp lời, mời cô gái vào phòng nói chuyện. Nhìn dáng vẻ điều khiển xe lăn có chút khó khăn khiến hắn nhanh chóng tiến đến nhẹ nhàng đẩy cô vào phòng khách căn hộ.
Mời cô gái ngồi chơi, hắn xin phép chạy nhanh vào nhà vệ sinh nhanh chóng đánh răng rửa mặt mới ra ngoài, pha cho cả 2 mỗi người 1 tách trà, rồi ngồi lên ghế sofa bắt chuyện với cô nàng. Lúc này hắn mới có thể nhìn rõ chân dung cô gái đồng hành với mình suốt cả đêm hôm qua.
Trước mặt hắn là 1 cô gái vô cùng xinh đẹp, với mái tóc đen dài suôn mượt, xõa tự nhiên trên vai như 1 làn suối đen mơ màng. Với đôi mắt cô gái là điểm nhấn nổi bật, nó to tròn và đen nhánh như những viên pha lê quý giá. Chúng lấp lánh sự thông minh và ẩn chứa cảm xúc sâu lắng, dường như có thể đọc thấu lòng người chỉ bằng 1 cái nhìn.
Dù bị thương và ngồi trên xe lăn, dù cho trên người chỉ là 1 chiếc áo Hoddie đơn giản tạo nên 1 vẻ ngoài giản dị và ấm áp. Nhưng điều đó cũng không hề làm giảm đi sự quyến rũ vốn có của cô nàng. Mà còn tôn lên 1 chất rất riêng, rất kì bí mà chỉ có Lý Hạ Yên mới có thể mang lại.
Thoáng đánh giá dáng vẻ cô gái 1 vòng, Lê Minh rất nhanh chóng thu lại tâm tư, nhìn thẳng vào cô gái đối diện mở lời.
- Không biết Yên bang chủ đến, nên 1 mực không có chuẩn bị tiếp đón. Mong Yên bang chủ đừng để tâm.
Lê Minh hòa ái mở lời, dáng vẻ chân thành không hề tỏ vẻ làm giá hay quá mức thân cận. Phong phạm đứng đắn ngay ngắn vô cùng lịch sự.
Nhìn người trước mắt, cô gái mỉm cười, lắc lắc đầu
- Nào có... đến bất ngờ không báo trước làm phiền anh nghỉ ngơi, ta mới là người có lỗi. À... đến đây mang theo ít quà để cảm ơn anh về việc giúp đở hôm qua, mong anh đừng chê món quà nhỏ này.
Vừa nói, cô gái vừa đặt lên bàn 1 hộp bánh được bày trí tương đối đẹp đẽ bắt mắt, có thể thấy bên trong là 4 chiếc bánh trung thu được làm 1 cách kỳ công tỉ mĩ.
Món quà nếu đặt ở thời điểm trước mạt thế có thể xem tương đối trung quy trung củ, thể hiện được thành ý của chủ nhân nhưng không quá xa hoa. Nhưng đặt ở thời điểm hiện tại, khi mạt thế hàng lâm, bánh trung thu chắc chắn là 1 loại xa xỉ phẩm không phải ai cũng có thể có được.
Bởi trong thời đại này, để sinh tồn đã là điều vô cùng khó khăn. Sẽ không ai có tâm trạng làm ra những chiếc bánh trung thu như thế này, càng không nói đến có thể mua được mà đem bếu tặng. Cầm hộp bánh trung thu trên tay, mở ra mân mê lấy từng chiếc bánh tinh xảo trên tay, Lê Minh có chút thích thú, không khỏi tươi cười quay sang nhìn lấy cô gái đối diện.
- Oa... thật sự là bánh trung thu này. Tôi cứ tưởng đời này sẽ không được nếm thử mùi vị của nó lần nào nữa chứ. Hình như cũng đã vào tháng 8, gần đến ngày trung thu rồi, Yên bang chủ thực sự có lòng.
Vừa nói hắn có chút không cầm lòng được mà nhẹ nhàng ngửi ngửi lấy mùi hương trên chiếc bánh. Chiếc bánh có 1 mùi hương dịu ngọt của mật ong và mùi hương nhẹ của lớp vỏ bánh nướng khiến Lê Minh không ngừng hít ngửi say mê. Rồi ngại ngùng hắn nhìn sang cô gái
- Nói ra thì hơi ngại, nhưng tôi có thể dùng nó luôn được không. Ngửi mùi bánh, khiến tôi có hơi đói...
- Ùm... anh cứ tự nhiên, bánh này tôi làm để tặng anh mà.
Cô gái vui vẻ gật đầu, thấy thế Lê Minh cũng bỏ qua sự ngại ngùng mà ăn từng miếng bánh. Với từng vết cắn, hắn không khỏi cảm nhận được cái ngọt ngào của hương vị từ lớp vỏ bánh được thoa lên 1 lớp mật ong lưu lại lâu dài trên lưỡi, cái béo ngậy và bùi bùi của trứng múi và nhiều loại hạt trong nhân bánh. Cho đến khi ăn hết cả 1 cái bánh là 1 dư vị nhẹ nhàng và lắng đọng không ngừng thôi thúc khiến hắn muốn ăn thêm.
Nhìn cô gái trước mắt đang chăm chú nhìn lấy hắn ăn lấy từng ngụm, từng ngụm bánh như đã bị bỏ đói đã lâu. Khiến hắn có chút xấu hổ vội vàng đằng hắng mở lời chữa thẹn.
- E... hèm... sáng nay chưa ăn gì có hơi đói. Vả lại bánh quá ngon, khiến tôi có chút không dừng lại được...
Nhìn dáng vẻ của hắn khiến cô gái vui vẻ, không khỏi lắc lắc đầu tươi cười.
- Trong lúc rảnh rỗi làm 1 ít bánh ăn vào dịp trung thu, sẵn tiện mang sang tặng anh, chỉ mong anh không chê món quà nhỏ này.
- Nào có... nào có... Bánh thực sự rất ngon, Yên bang chủ không ngờ lại có hoa tay như vậy.
Lê Minh thành thật đáp lời, không ngừng khen ngợi, khiến tâm trạng cô gái đối diện trở nên vui vẻ không thôi. Không khí trò chuyện vì thế cũng trở nên cởi mở và có phần hòa hợp.
- Cạch...
Bất giác cửa chính căn hộ lại mở ra 1 lần nữa, Gia Linh bước vào cùng tê tê và Kim Hổ với lỉnh kỉnh đồ vật trên tay. Tất cả đều là những túi thịt cá và rau củ quả chuẩn bị cho bữa trưa và bữa tối.
Nhìn thấy trong phòng khách có thêm 1 người, lại là 1 cô gái dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, Gia Linh không khỏi gương mặt hiện lên có chút bất ngờ.
- Gia Linh cô về rồi, giới thiệu với cô đây là Lý Hạ Yên, là vị bang chủ của Độc Xà bang cực kỳ nổi danh.
Gia Linh nghe thấy thế, nhanh chóng cất đi đồ đạc lỉnh kỉnh trong tay, rồi cũng nhanh chóng bước ra ngồi bên cạnh Lê Minh, đối diện với cô gái trước mặt.
Ngay khi ngồi xuống, Gia Linh đã tinh tế nhận ra, từ người phụ nữ đối diện 1 mùi hương nước hoa thoang thoảng cực kỳ giống với mùi hương trên người Lê Minh mà cô ngửi được vào đêm qua, bất giác ánh mắt nhìn về phía cô nàng hiện lên 1 vòng cảnh giác.
- Em là Trần Gia Linh, rất vui được gặp chị Yên. Không biết Lê Minh nhà em quen biết chị khi nào.
Nghe thấy lời nói cô gái bên cạnh không khỏi khiến Lê Minh nhướng nhướng mày, cảm giác lời nói lịch sự kia có chút kỳ lạ. Nhưng nghĩ lại cũng không biết kỳ lạ ở điểm nào, chỉ có thể nhanh chóng cầm lên tách trà lặng yên ngồi nơi đó nhấm nháp.
- Em Linh khách sáo rồi, nói đến cũng may có anh Minh đây đêm qua giúp đở cứu chị 1 mạng, nếu không chắc chị không thể ngồi đây yên bình mà trò chuyện với em rồi.
Cô gái ngồi trên xe lăn nhẹ nhàng tường thuật 1 cách sơ lượt mọi chuyện đêm qua, duy chỉ có những chi tiết như kẻ thủ ác là bác sĩ Tính, hay những việc làm của hắn được cô nàng hoặc vô tình hoặc hữu ý nhẹ nhàng lướt qua không nói đến.
- Nói đến cũng phải cảm tạ anh Minh, cả 1 đêm vất vả ôm chị vào lòng, 1 mực đi bộ hơn 50km về An Thành. Vật vả, mệt mỏi như thế khiến chị có chút áy náy. Nên đặc biệt hôm nay đến đây, có chút bánh làm qua, cảm tạ anh Minh cả 1 đêm vất vả vì chị.
- Rầm...
Bất chợt 1 âm thanh đánh mạnh xuống mặt bàn, khiến Lê Minh trong lúc đang nhấm nháp ly trà mà không khỏi bị bất ngờ ho lên sặc sụa. Cả 2 quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Gia Linh gương mặt cười cười ngước lên nhẹ nhàng mở lời.
- Mới phát hiện có 1 con muỗi bay ngang, tính đánh chết nó, không ngờ lại hụt. Mấy con muỗi bây giờ có chút giảo hoạt a, chị Yên đừng để tâm đừng để tâm...
Nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô nàng, chẳng hiểu sao, trong lòng Lê Minh lại giật thót, cảm giác ẩn ẩn có chút nguy hiểm.
0