Người Dấu Yêu
Mạn Tây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1597
Lôi Duệ Tu nhìn vẻ mặt buồn bực chán nản của Tiểu Ngũ, mím môi hỏi ngược lại: "Vậy em tin không?"
Lôi Tiểu Ngũ lắc đầu theo bản năng, "Không tin!"
Anh đánh giá vẻ rầu rĩ của Lôi Tiểu Ngũ, ánh mắt đầy thất vọng.
Ánh nắng trong trẻo, xung quanh là con đường mòn rợp bóng cây.
Lời nói ra lúc kích động vừa rồi của Lôi Tiểu Ngũ không giống như bịa đặt.
Lôi Duệ Tu dẫn Lôi Tiểu Ngũ đi đến đình ngắm cảnh giữa bãi cỏ, xoay người đứng lại hỏi: "Bình tĩnh lại chưa?"
Nghe xong, Lôi Duệ Tu bật cười.
Lôi Tiểu Ngũ hậm hực lắc đầu, "Mẹ còn muốn nói tiếp, nhưng em nghe không nổi nữa, chạy thẳng đến tìm anh."
Tuy anh Cả tính tình lạnh lùng, nhưng từ trước đến nay đối xử với em trai tốt không có gì chê được!
Từ nhỏ đến lớn cậu ta đã luôn thích chạy lăng xăng sau lưng anh Cả.
Anh thật sự không ngờ, người phụ nữ mà từ nhỏ anh luôn coi là mẹ ruột, người mẹ mà anh đã tôn trọng suốt bao nhiêu năm, cuối cùng lại bắt đầu ly gián anh và Tiểu Ngũ bằng cách hèn hạ này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không lâu sau, Lôi Duệ Tu dẫn Lôi Tiểu Ngũ rời khỏi Quan Hồ Uyển, hai anh em lên thẳng xe điện ở ngoài cửa, sắc mặt cả hai đều khó coi.
"Vậy bây giờ em nói cho anh nghe, mẹ đã nói gì với em?"
Nói xong, Lôi Tiểu Ngũ liền nhìn trộm Lôi Duệ Tu, muốn nói lại thôi.
"Nói tiếp đi." Lôi Duệ Tu đút một tay trong túi quần, nhướng mày nói.
CHƯƠNG 1597: TIỂU NGŨ, EM TIN MẤY LỜI ĐÓ KHÔNG?
Cách Quan Hồ Uyển không xa, Lôi Duệ Tu bảo tài xế dừng xe.
Chương 1597
Lôi Duệ Tu nheo mắt nhìn bóng cây loang lổ trên mặt đất, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt.
Nghiên Thời Thất đỡ eo đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến bên cạnh Ôn Tranh rồi nhìn ra ngoài cửa sổ theo tầm mắt cô, "Em đánh giá ông chủ Lôi không phải là người cảm tính, nếu Tiểu Ngũ đã nói vậy thì tám mươi phần trăm là thật. Chị đừng suy đoán linh tinh nữa, bây giờ vẫn chưa biết đầu đuôi câu chuyện thế nào, chờ anh rể quay lại rồi hẵng tính."
Tuy cô không thích cách sống của Hoắc Tâm Liên, nhưng với một gia đình có mối quan hệ rối ren như nhà họ Lôi thì chuyện ông chủ với bà chủ ly hôn sẽ liên đới cực lớn, e là không đơn giản.
"Bà ấy còn nói gì nữa không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Bị chọc tức rồi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Lôi Tiểu Ngũ cứ lúc lúc lại ngước mắt nhìn anh, thấy nửa ngày anh không lên tiếng thì trong lòng rất thấp thỏm, "Anh Cả, anh cười cái gì?"
Còn về chuyện người thừa kế nhà họ Lôi, cậu ta không hề nghĩ đến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Tranh mím môi khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy cực kì rối rắm.
Lôi Tiểu Ngũ dẩu mỏ, lấm lét nhìn Lôi Duệ Tu rồi nói lầm bầm: "Mẹ nói với em, anh không phải con trai mẹ mà là con của ba với người khác. Còn nói... Vì sự tồn tại của anh nên mới không đến lượt em làm người thừa kế tương lai của nhà họ Lôi."
Gương mặt sáng sủa của Lôi Duệ Tu lạnh như băng, anh cụp mắt, sau đó quay đầu nhìn cậu tư Tần, "Tôi ra ngoài một chút, trước 5 giờ sẽ về."
Ôn Tranh đứng ở cửa sổ phòng khách nhìn theo, mãi đến khi xe điện đi xa mới quay lại nhìn Nghiên Thời Thất, "Em thấy Tiểu Ngũ nói thật không?"
Lôi Tiểu Ngũ c** th*t l*ng, buồn buồn gật đầu, "Ừm!"
Lôi Duệ Tu đứng yên tại chỗ, trên đầu là ánh nắng gay gắt xuyên qua tán lá rậm rạp, tạo nên vầng sáng loang lổ dưới chân hai người.
Nếu ông chủ thật sự muốn ly dị vì Lôi Duệ Tu thì dù sao cũng phải có lí do chính đáng mới đúng!
Tần Bách Duật gật đầu đáp lại, lạnh mắt liếc qua khuôn mặt sưng húp của Lôi Tiểu Ngũ đầy vẻ tủi thân, không khỏi thở dài ngao ngán.
Lôi Tiểu Ngũ bĩu môi, xoay mặt nhìn ra nơi khác, âm lượng nhỏ hơn rất nhiều, "Mẹ em nói, từ trước đến nay anh chưa bao giờ coi em là em trai, lần này ba chúng ta muốn ly dị là do hai người hợp sức lại để đuổi mẹ con em ra khỏi nhà." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.