Chương này có nội dung khá nhàm chán nên có thể bỏ qua nếu thích. Cảm ơn.
==============================================================
Quay lại lúc khi mà Trần Nam chỉ mới đối phó xong hai con đại hung khuyển.
Lúc này Trần Nam đang thủ thế vào trạng thái chiến đấu và chuẩn bị phòng thủ ở bên phía cầu thang lối để leo lên tầng hai duy nhất của cả căn nhà.
“Gâu”
Con boss hung khuyển sủa lên một tiếng để báo hiệu cho toàn bộ bọn thuộc hạ t·ấn c·ông.
Ngay lập tức cả đám hung khuyển xong đến là leo lên cầu thang. Tuy nhiên cầu thang này vốn chỉ cho một người đi mà thôi nên cho ngay khi cả đám xong lên cùng một lúc thì tạo thành cảnh tượng chen lấn chặt chọi và nhất là đã vô tình làm giảm tốc độ t·ấn c·ông của chúng xuống một chút. Nhờ vậy mà Trần Nam mới có cơ hội từ từ phản công trong khi vẫn cố gắng giảm hạn chế dùng quá nhiều sức.
Ngay khi có một con trong số chúng vừa xong tới thì đã bị ăn ngay một đạp vào mặt làm cho nó té xuống cầu thang đồng thời vô tình trở thành vật cản cho đồng bọn ở phía đang nỗ lực xong lên. Tình cảnh khá là ngổn ngang còn này đè lên con kia, con nọ đạp lên con khác để nhảy nhưng rồi cũng té theo trông hết sức mắc cười.
Trần Nam cảm thấy mấy con này đi diễn hài cũng không đến nỗi nào, nhưng đây không phải là lúc để cười nên Trần Nam trấn định lại một chút rồi tiếp tục đề phòng.
Nhưng eo ơi bọn này quá ngu với não tầm cỡ bọn ngáo thì Trần Nam chỉ còn nước bó tay.
Sau vài đợt leo lên, bị đạp xuống, cả đám keo nhau té thì mà cả bọn này còn không rút ra bài học gì hết, chỉ có cấm đầu lao lên với cái tình thần càng ngày càng hăng.
Trần Nam tranh thủ khoảnh khắc rảnh rỗi sau mỗi đợt t·ấn c·ông đề quan sát một chút để đưa ra sự lựa chọn tốt nhất cũng cho tình hình hiện tại. Tuy chỉ là gà mờ trong lĩnh vực chiến đấu nhưng Trần Nam lại không ngu tới mức thuộc dạng tay nhanh hơn não mà lao vào mà không có chuẩn bị gì để đối phó.
Trần Nam nhìn lại [Túi đồ] của mình thì thấy ngoài mấy bộ y phục, mấy quyền sách và mấy thanh binh khí bỏ đi ra thì không còn cái gì có thể dùng nữa hết.
“Giá mà mình chừa lại một cái gì đó nặng như như một cái tủ thì tốt biết mấy”
Trần Nam than oán bản thân vì đã nén hết mấy cái tủ đi chỉ để cản đường mà không chịu chừa lại một cái để phòng thân.
Nhưng than oán gì thì cũng phải dẹp sang một bên để nhường chổ cho việc tập trung tinh thần để đối phó mấy con hung khuyển này.
“Gâu”
Con hung khuyển sủa lên một tiếng rồi nhìn Trần Nam trong vài giây, nhưng chỉ với vài giây đó thôi cũng đủ để một con hung khuyển này nhìn Trần Nam bằng một con mắt khác.
Con mồi lần này hoàn toàn không hề dễ xơi một chút nào, kinh nghiệm lâu năm nói cho nó biết nếu như nó muốn sử lý con mồi lần này thì nhất định phải dốc toàn lực mới được.
Trần Nam nhìn xuống thì thấy con boss hung khuyên đang bắt đầu chỉ huy mấy con khuyển thuộc hạ của mình.
Một dự cảm không lành nổi lên, Trần Nam liền thủ thế ngay lập tức.
Sau một lúc mấy con thuộc hạ của con hung khuyển cũng bắt đầu t·ấn c·ông Trần Nam tuy là không còn mãnh liệt như mấy đợt trước nhưng lại vô cùng có trật tự, nề nếp, không còn chen lấn như lúc trước.
Chính vì vậy nên việc phòng thủ ngày càng trở nên khó khăn hơn bởi khi có một con trước bị đạp xuống thì những con phía sau do không còn phải chen lắng nên có thể dễ dàng né tránh. Cứ như vậy tuy không tính quá nguy hiểm nhưng việc này lại bào mòn thể lực của Trần Nam một cách nhanh chóng.
Chỉ sau vài đợt Trần Nam đã bắt đầu thắm mệt, mồ hôi bất cũng đã thấm ước hết cả áo.
Nhưng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, chỉ chờ có thế con boss hung khuyển bắt đầu kế hoạch của mình. Nó ngậm con thuộc hạ một bởi với kích thước khá to của mình thì nó có thể làm việc này dễ dàng. Sau đó nó dồn sức vào hai chân sau rồi nhảy lên một cái với độ cao gần bằng chiều cao của tầng hai. Với một cái cú xoay người nó đã ném một tên đàn em lên tầng hai thành cộng mà không hề có một chút gì trở ngại.
Trong khi đó thì Trần Nam đang bận đối phó với mấy con hung khuyển sống dai hơn đĩa này. Nếu là bình thường thì mấy con chó này c·hết không biết từ khi nào rồi chứ chả có thể nào có chuyện té rồi xong lên mà chẳng có việc gì. Cũng vì vậy mà có thể thấy yêu thú ở thế giới này mạnh tới mức nào, chỉ là hung thú thôi thì người ở luyện khí cảnh chưa chắc có thể solo được nếu không được trang bị đầy đủ.
Đang chuyên tâm đối phó mấy con hung khuyển xong lên cầu thanh thì Trần Nam nghe thấy tiếng gì đó giống với một vật bị ném lên vậy.
Trần Nam quay lại nhìn thì thấy một con khuyển đang từ từ bò dậy và lắc đầu vài cái cho tỉnh táo lại. Sau đó nó nhìn về phía của Trần Nam rồi lao vào với tốc độ tối đa.
Trần Nam thấy con hung khuyển đang lao đến thì lại nhìn một chút qua nhìn về phía cầu thang một chút thì thấy bên này con hung khuyển cũng đã lao lên.
Thấy vậy Trần Nam không có hoảng loạn mà tập trung tinh thần chờ đợi thời cơ.
Ngay vào lúc hai con hung khuyển lao đến gần sát chỉ cách mình một cách chưa tới 10 cm thì Trần Nam ngay lập tức lùi lại nhưng do không quen với việc di chuyển lùi một cách bất ngờ nên chỉ sau khi khi lùi vài bước thì bị mất thăng bằng và ngã xuống chổng vó trên nền gỗ của tầng hai.
Tuy là Trần Nam trành thoát hai con hung khuyển thành công nhưng kế hoạch của hắn ngay lập tức bị phá sản khi chỉ có con hung khuyển bị nén lên tầng hai là bị mắc kẹt khi lao đầu vào một cái cửa sổ ở trên tường. Còn con leo lên cầu thang thì đã có kinh nghiệm bị ăn đạp mấy lần nên khi tới tầng hai thì chạy chậm lại nên tránh việc v·a c·hạm với con hung khuyển bị nén lên.
Trần Nạm vội vàng đứng dậy và ổn định lại thân thể.
Con hung khuyển vừa leo lên thì thấy Trần Nam đang nằm một đống thì vô cùng vui sướng vì cuối cùng cũng có thể xử lý
tên nhân loại này rồi.
Nó lao đến chổ của Trần Nam và há miệng thật to để cấn thật mạnh.
Thế nhưng thứ chờ đợi nó không phải là cái cổ với lớp da mềm mại mà chúng vẫn thường hay cắn vào mỗi khi hạ sát con mồi. Mà là một thành được giơ lên và chặng ngang miệng của nó.
Không cắn được Trần Nam con hung khuyển vẩy vùng, dùng móng vuốt của mình t·ấn c·ông Trần Nam. Tuy vậy nhưng móng vuốt của nó không hề bén một chút nào nên Trần Nam cũng không có hoàn toàn gặp nguy hiểm với mấy cái móng vuốt của nó, cùng lắm là trầy trụa da và đau nhức mà thôi.
Trong lúc cả hai đang dần có với nhau thì ở dưới cầu thang một con hung khuyển khác cũng nhanh chóng xông lên. Nhưng khi nó đang xong lên thì nó thấy có cai gì đó đang bay tới trước mặt và va trúng ngay mà không kịp tránh né. Và thế là hai con lăng lộn rồi va vào thanh lan can và cùng nhau rồi cứ thế mà lăn xuống tầng 1.
Vạn Thiên Vũ bất ngờ nghe thấy thanh âm nhắc nhở của hệ thống.
[Giết c·hết một con hung khuyển cấp 8 nhận 64 điểm kinh nghiệm]
“Cuối cùng thì cũng c·hết, trâu mấy thì b·ị đ·ánh lâu như vậy thì cũng ngủm thôi”
Sau đó nhìn qua con hung khuyển đang bị mất kẹt ở trên tường Trần Nam cũng không nói gì nhiều mà chỉ giơ chân đá một cái vào mông của con hung khuyển làm cho nó bay ra khỏi bức tường bằng gỗ và rớt xuống đất.
[Đánh bại hung khuyển cấp 7 nhận 56 điểm kinh nghiệm]
Thấy bản thông báo xuất hiện Trần Nam định nhìn một chút vì sao con này lại c·hết nhưng ở phía dưới lầu những con hung khuyển khác cũng đang chạy lên làm hắn không có thời gian để thử gian mà lại lâm vào khổ chiến.
Không giống như mấy lần trước có lợi thế do lần này Trần Nam đã tiêu hao quá nhiều sức lực nên hoàn toàn không có cơ hội để lợi dụng địa hình để phòng thủ mà chỉ có thể lùi lại để tránh né mà thôi.
Tuy là Trần Nam bị áp đảo bởi số lượng nhưng tình trạng của mấy con hung khuyển này cũng không có khá khẳm gì hơn, toàn là lũ mang thương tích đầy mình từ những lần ngáo đá lao lên một cách bất chấp để rồi bị Trần Nam đạp lăn xuống dưới một cách không thương tiết.
Và Trần Nam cũng vậy tuy bị mất lợi thế sân bãi làm cho hắn gặp một chút bất lợi nhưng hắn vẫn có thể gắng gượng một chút với lợi thế là hắn có [Túi đồ] nên trận chiến có thể nói là cân bằng.
Nói là căng bằng thì cũng không đúng vì từ trước tới nay chúng làm gì mà thấy có ai lấy đồ ra từ hư không như Trần Nam đâu chứ, đây là cách mà mấy con hung khuyển này nhìn thấy mấy món đồ mà Trần Nam lấy ra từ túi đồ để đối phó chúng.
Cứ như vậy Trần Nam lợi dụng sự bất ngờ này mà để đối phó với mấy con hung khuyển.
Sau một lúc thì con hung khuyển cuối cùng cũng hạ gục con hung khuyển cuối cùng trong đám nhưng đổi lại Trần Nam cũng không có khá khẩm gì hơn thương tích đầy mình chả chơi.
Trần Nam ngồi bệt xuống và thở hổn hển.
“May quá cuối cùng cũng xử lý xong mấy con này, giờ chỉ còn mõi con boss nữa là xong”
Chính ngay lúc này một bảng thông báo bổng nhiên xuất hiện trước mặt của Trần Nam.
[Nhiệm vụ ẩn tàng: Lần đầu chiến đấu.
Mô tả: Làm người xuyên viết thì tất nhiên phải thích ứng với thế giới mới, một thế giới lấy sức mạnh làm chủ. Phải có sức mạnh thì mới có thể sống sót. Hãy chiến đấu và chiến thắng những sinh vật của thế giới này để thích nghi với cuộc sống này. Nhiệm vụ ẩn dấu và không trực tiếp thông báo cho đến khi túc chủ hoàn thành một cách ngẫu nhiên.
Mục tiêu: Đánh bại người hay sinh vật xung quanh nơi mình đang sinh sống.
Số lượng: 10 / 10
Thời hạn: Cho tới khi túc chủ hoàn thành việc thức tỉnh nguyên hồn.
Phần thưởng: 1000 điểm kinh nghiệm, 50 vàng, 10 bình hồi huyết đan, 10 bình hồi linh đan.
Trừng phạt thất bại: Không có trừng phạt.
Túc chủ có muốn nhận phần thưởng của nhiệm vụ ẩn này hay không?]
Trần Nam cũng không hề chần chờ một chút nào mà nhận luôn phần thưởng của cái nhiệm vụ ẩn này.
“Nhận phần thưởng”
Ngay sau khi đồng ý nhận phần thường thì ngay lập tức Trần Nam cảm nhận thấy có một dòng năng lượng ấm áp chảy vào cơ thể của mình làm cho hắn cảm thấy vô cùng đễ chịu. Vài giây sau dòng năng lượng chảy vào cơ thể của Trần Nam cũng kết thúc nhưng chỉ vài giây đó cũng quá đủ làm cho Trần Nam cảm thấy thoải mái và đở mệt mỏi hơn lúc nãy.
Tuy là Trần Nam nhận thêm điểm kinh nghiệm từ phần thưởng của hệ thống nhưng chừng đó cũng không đủ để cho Trần Nam tăng tu vi lên thành luyện khí cấp 9 nhưng nhiêu đó cũng giúp tiếp cận gằn hơn với việc lên cấp.
Thế nhưng Trần Nam cũng chẳng có thời gian hay tâm trạng để quan tâm tới việc đó bởi việc cấp thiết nhất hiện tại mà Trần Nam đang tập trung nhất là việc lấy hồi huyết đan ra và hồi phục thương thế của mình cho thật tốt để còn phải đối phó với con boss thống lĩnh của đám hung thú này nữa.
Hơn bao giờ hết Trần Nam cảm thấy việc này còn khó hơn phải đối phó với đám hung khuyển lâu la này.
Trần Nam lấy hai viên hồi huyết đan ra và đưa vào trong miệng rồi nuốt xuống, chỉ sau vài giây tất cả thương thế trên người đã phục hồi hoàn toàn và hàn toàn trở lại trạng thái tốt nhất.
Thế nhưng mọi chuyện chẳng đơn giản như vậy, Trần Nam chỉ kịp khôi phục thương thế thì đã phải lao vào cuộc chiến mới bởi con boss hung khuyển đã bước lên tới tầng hai rồi.
Từ lúc bất đầu bước vào nơi này con hung thú này chỉ đứng một bên ra lệnh cho bọn đàn em t·ấn c·ông Trần Nam còn bản thân thì chỉ ngồi chơi xơi nước mà thôi. Đối với nó mà nói thi đám thuộc hạ này có hay không thì chẳng có vấn đề gì vì xung quanh đây có rất nhiều chó hoang nên nếu có mất đi vài con thi cũng có thể thay thế đễ dàng.
Với lại với một con hung thú có kinh nghiệm lâu năm trong việc lấy con người làm thức ăn thì nó hoàn toàn biết rằng chỉ cằn để mấy con thuộc hạ ra chiến đấu một lúc với nhân loại có vẽ khó nhai một lúc thì việc nó ra tay hạ thủ là vô cùng dễ dàng.
Chính vì vậy mà ngay khi nó thấy Trần Nam nhẹ nhàng đối phó với mấy thuộc hạ thì nó cảm thấy quyết định không tham chiến ngay từ đầu là một quyết định chính xác.
sau một lúc kể từ khi con thuộc hạ cuối cùng leo lên thì nó cũng chậm rãi lên bước lên không phải vì sợ hãi mà là vì theo kinh nghiệm lâu năm nói cho nó biết lúc này lên là thích hợp nhất.
Thế nhưng ngay khi bước lên thì nói thấy tên thuộc hạ đ·ã t·ử v·ong và nằm la liệt khắp nơi, nhưng nó cũng chẳng quan tới việc đó vì nó cũng chẳng đặt bao nhiêu niềm tin vào mấy tên thủ hạ này.
Không những thế ngay khi nó nhìn vào Trần Nam thì nó cảm thấy tên nhân loại sau khi tiêu diệt đám thuộc hạ vô dụng ngoài trừ y phục rác nát ra thì chẳng có lấy một v·ết t·hương không những thế mà khí tức còn có vẽ mạnh hơn trước. Việc này càng làm cho nó càng cảm thấy khát vọng thịt của Trần Nam hơn bao giờ hết.
Bởi sau một thời gian ăn thịt nhân loại có thể hấp thu linh khí và hấp thu nguồn năng lượng đó đã làm cho nó sấp có thể tiến hóa thành ma thú.
Và bây giơ cuộc chiến của Trần Nam với ý chí chiến đấu vì sống sót và một con hung khuyển sắp tắng thăng lên làm ma thú cuối cùng cũng bất đầu.
0