Con hung khuyển này chạm rãi bước từng bước một cách chậm rãi và cẩn thận.
Còn Trần Nam thì cũng như thế cằm v·ũ k·hí lên và cũng bất đầu thủ thế vào tư thế phòng phủ.
Cả hai mặt đối mặt với nhau với một khoảng cách.
Trần Nam nhìn chầm chầm vào con hung khuyển như trong lòng lại vô cùng lo lắng bất an, hai bàn tay thì ước đẩm mồ hôi vì căng thẳng.
Tim của Trần Nam cứ đập liên hồi, Trần Nam cảm thấy lo lắng vì đây có lẽ là trận chiến khó khăn và căng não của sống và c·hết.
Cố hít thở thật sâu và thở ra một cách chậm rãi để trấn tỉnh mình lại một chút nhưng vẫn giữ một tinh thần cảnh giác cao độ trước con hung thú này.
Tuy là có chút kinh nghiệm từ việc sử lý mấy con hung khuyển trước nhưng Trần Nam cũng không dám dựa theo một chút kinh nghiệm ít ỏi đó mà đem ra để áp dụng đối phó con hung khuyển này.
Như con hung khuyển này cũng không vội vã t·ấn c·ông bởi nó biết nhân loại luôn có thói giấu ách chủ bài để sử dụng cho những khoảnh khắc cằn thiết nhất.
Đây cũng có thể nói là một trong những bài học khắc cốt ghi tâm của nó bởi không dưới một lần nó xém c·hết bởi nhân loại luôn phóng ra ách chủ bài vào những lúc nguy nan nhất.
Và hơn hết nó không chắc là tên nhân loại đang dứng trước mặt có còn giấu gì mà chưa sử dụng có thể g·iết nó hay không.
Và cũng chính điều đó mà nó đã đưa ra kết luận không vội vàng t·ấn c·ông sau khi thấy đám thuộc hạ hơi bị vô dụng đã bị sử lý một cách dễ dàng mà tên nhân loại kia lại hầu như không có một v·ết t·hương nào ngoài mấy chổ rách trên quần áo.
Bản năng mách bảo cho nó biết là tên nhân loại này thuộc dạng không thể xem thường, không thể là nếu không muốn hối hận.
Về phần Trần Nam khi thấy con boss của đám hung khuyển cẩn trọng tiếp cận mình và không t·ấn c·ông thì cũng cố thư gian một chút và nhanh chóng lập kế hoạch.
Tiếc thay là Trần Nam lại không có nhiều kinh nghiệm nào trong việc lập chiến lược nên chả có thể nào mà lập kế hoạch để đối phó với con boss hung khuyển này.
“Tới đâu thì tới vậy”
Trần Nam nói thầm trong miệng tránh không cho con hung khuyển này nhận ra
Sau đó Trần Nam liếc nhìn vào [Túi đồ] một chút thì thấy ngoài mấy bộ quần áo và một thanh binh khí ra thì chẳng còn gì hết.
Trần Nam liếc nhìn về phía cái lan can tầng hai đã bị hư từ hồi nãy rồi thì Trần Nam chợt nảy ra một ý tưởng.
“Khoảng cách giữa hai tầng cũng không cao lắm chỉ khoảng 3 mét mấy 4 mét. Với thể chất hiện tại của mình thì có nhảy xuống thì cũng không có vấn đề quá lớn”
Sau khi đã xác định được mình nên thì Trần Nam lấy lại tinh thần cho việc đối chiến với con hung khuyển này.
“Quyết định vậy đi”
Kế hoạch thực tế của Trần Nam vô cùng đơn giản chỉ là đánh lạc hướng rồi nhảy xuống dưới lầu, sau đó chạy một mạch về nhà và chờ cho Trần Hạo về và xử lý con hung khuyển này.
Bởi vì là theo như kí ức của tiền thân được hệ thống chuẩn bị thì Trần Hạo tuy bị trọng thương và tu vi bị giảm mạnh nhưng vốn bản thân là võ giả nên tố chất của thân thể tuy có giảm đi theo tu vi nhưng cũng đối phó với yêu thú từ cấp hai trở xuống cũng không thành vấn đề.
Sau đó Trần Nam từ từ bước về phía rìa của tầng hai.
Tuy vậy đời không như là mơ.
Việc Trần Nam liếc mắt nhìn và bước từ từ về phía lan can đã bị con hung khuyển nhìn ra trong chớp mắt và nó cũng nhận ra là Trần Nam đang có ý định bỏ chạy.
Ngay lập tức nó bước ngay vào thế t·ấn c·ông.
Nó làm sao có thể để cho tên nhân loại này đang có ý định bỏ chạy được cơ chứ. Đối với những con yêu thú nói chung và ma thú nói riêng thì nhân loại nhất là những kẻ có thể hấp thụ linh khí thì là cả một kho báu, một món ngon và nhất là một thứ đại bổ cho những hung thú cấp thấp như nó.
Không thể chần chờ lâu hơn nữa con hung khuyển này liền phóng tới chổ của Trần Nam. Miệng mở rộng, nhe nanh giương vuốt để xử lý tên nhân loại này nhằm tránh tình huống xấu nhất.
Nhưng Trần Nam cũng không phải ăn chay để cho nó tùy ý xử lý.
Ngay khi sau khi Trần Nam liếc mắt nhìn về phía lan can thì Trần Nam cũng không hề dám chắc chắn là kế hoạch của mình 100% thành công mà không bị con hung khuyển này nhận ra.
Nên Trần Nam bước vài bước tới mép của tầng hai để thử phản ứng của con hung khuyển này như thế nào.
Nếu nó không có phản ứng thì Trần Nam có thể an tâm mà chạy. Còn nếu nó vào thế chuẩn bị t·ấn c·ông thì chỉ cần né qua một bên là được, nếu có thể thì tặng thêm một cú song cước nữa để tiễn em nó xuống lầu.
Và kế hoạch nhử đã thành công.
Ngay khi con hung khuyển sắp phóng tới thì Trần Nam với kế hoạch đã đề ra liền né qua một bên và tránh thoát khỏi nanh vuốt của con hung khuyển một cách dễ dàng mà không để lại một chút v·ết t·hương nào.
Con hung khuyển cảm thấy ngạc nhiên vì tên nhân loại này bỗng nhiên tránh thoát một cách dễ dàng.
Và nhất là ngay khi tên nhân tránh thoát khỏi đoàn t·ấn c·ông của nó thì nó nhìn thấy tên nhân loại này nở một nụ cười với nó.
Ngay lập tức nó biết mình đã bị trúng kế nhưng giờ dù có muốn dừng lại cũng không có cách nào vì nó đâu có biết bay đâu mà thay đổi hương khi đang ở trên không nên chỉ có thể đành phải tiếp đất mà thôi.
Ngay khi con hung khuyển tiếp đất thì ngay lập tức Trần Nam theo kế hoạch liền cho nó một cú song cước. Nhưng trớ trêu thay là lực đá của Trần Nam không đủ mạnh để khiến cho con hung khuyển này văng xuống dưới mà chỉ đẩy con hung khuyển này đi vài cm.
“Cái gì?”
Trần Nam cảm thấy hơi sốc vì kết quả lại không theo với kế hoạch của mình.
Thấy kế hoạch của mình thất bại Trần Nam cảm thấy không hài lòng một chút nào.
Nhung hắn nào biết con hung khuyển này có cân nặng gần cả trăm ký lô chứ chả ít, cùng với là cả một thân hình to khỏe thì thì việc Trần Nam đạp nó đi vài cm đã có thể coi là thành công lắm rồi.
Thấy mình bị chơi xỏ và xém tí nữa là bị đạp xuống rồi.
‘Tên nhân loại này không nói đạo lý á, quá là âm hiểm mà’
Con hung khuyển này cảm thấy tức giận vì mình bị chơi xỏ nhưng nó càng quyết tâm là phải ăn thịt tên nhân loại đáng c·hết này để hả giận.
Nó ngay lập tức liền quay lại há mồm nhe nanh để cắn Trần Nam.
Còn Trần Nam sau khi màng song cước thì cũng nằm đo sàn luôn đang vội vàng đứng dậy thì bị con hung khuyển lao vào t·ấn c·ông.
Trần Nam né không kịp nên bị nó đè xuống không thể kháng cự vì chênh lệch giữa sức mạnh và trọng lượng.
Trần Nam không thể kháng cự lại đợt t·ấn c·ông con hung khuyển này không phải vì hắn không mạnh mà là vì hầu như tất cả yêu thú đều đa phần mạnh hơn nhân loại cùng cấp nhiều.
Chuyện một nhóm vài người mới có thể sử lý một con yêu thú cùng cấp thì cũng chẵng có gì lạ hết. Nên nếu một người muốn một mình solo với một con yêu thú thì phải thật sự rất mạnh có thể chiến vượt cấp hoặc có tu vi áp đảo mới được.
Tuy là con người ở thế giới này có thể hấp thụ linh khí và tu luyện để gia tăng thêm sức mạnh nhưng với không giống những thế giới khác do pháp tắc của thế giới này mà luyện khí kì chỉ mạnh hơn người thường từ hai tới ba lần mà thôi.
Và tất nhiên là Trần Nam cho dù có hệ thống hỗ trợ thì cũng không thể thoát khỏi quy luật này chính vì vậy mà cho nên mới bị con hung khuyển này trấn áp.
Tuy là bị con hung khuyển trấn áp nhưng Trần Nam cũng không hề nằm chịu trận cho con hung khuyển này muốn làm gì thì làm.
Tuy đang nằm ở thế bất lợi nhưng Trần Nam vẫn cố gắng chống trả một cách quyết liệt.
Từ việc lấy thanh đao ra chặn không cho con hung khuyển cắn trúng mình cho đến lấy chân đạp, đá vào thân của con hung khuyển.
Một lần nữa may mắn lần nữa đã niểm cười với Trần Nam.
May cho Trần Nam là con hung khuyển này là con đực nên trong lúc giãy giụa thì Trần Nam đã vô tình tặng cho nó một cú thật mạnh vào giữa hai chân sau của con hung khuyển.
ẲNGGGGGG
Con hung khuyển đang hăng say t·ấn c·ông thì bổng nhiên cảm thấy một cơn đau dữ đội từ phần thân dưới lên trên tận não làm cho nó không khỏi phải kêu lên thật lớn vì đau.
Không chỉ đau mà cơn đau này còn làm cho nó rơi vào tình trạng suy yếu trong thời gian ngắn, nhưng chỉ nhiêu đó thôi thì cũng đã quá đủ cho Trần Nam phản công và thoát khỏi sự trấn áp của con hung khuyển này.
Không bỏ lở cơ hội ngàn vàng này Trần Nam lấy hết sức bình sinh đẩy con hung khuyển ra khỏi và thoát khỏi tình trạng hiểm nghèo.
Sau khi thoát khỉ con hung khuyển Trần Nam cũng không dám chạy ngay vì hắn biết con hung khuyển này chỉ suy yếu tạm thời sau một lúc là nó sẽ lấy lại sức lực và lúc đó cũng có thể là đấu chấm hết cho chính bản thân mình luôn.
Trần Nam vội lấy lại tinh thần ném v·ũ k·hí vào lại [Túi đồ] rồi lao vào ôm chằm con hung khuyển lại. Lấy tay vòng qua cổ rồi cố hết sức siết chặc hồng làm cho hung khuyển này c·hết vì ngạt thở, nhưng con này quá khỏe đi làm cho Trần Nam không tài nào khóa cổ nó lại được. Nhưng đổi lại là Trần Nam đã có thể bám vào trên lưng của con hung khuyển chiếm một chút ưu thế.
Nhưng con hung khuyển này cũng không phải ăn chay, ngay khi nó thấy Trần Nam bám lên trên người thì nó biết nếu không nhanh chóng hất tên nhân loại đáng c·hết này xuống thì nó chắc chắn sẽ đối mặc với t·ử v·ong là cái chắc.
Nó làm mọi cách từ nhảy lên nhảy xuống như điên nhầm hất văng Trần Nam ra, cho đến cô ý va vào tường rồi ngã xuống sàn nhưng cũng không ăn thua.
Nói thật là tuy là cố hết sức bám vào con hung khuyển nhưng cũng có mấy lần xém chút nữa là Trần Nam bị hất văng xuống rồi, tuy là mấy lần con hung khuyển va đập vào tường vào sàn kiến cho Trần Nam cảm thấy rất đau nhưng Trần Nam vẫn cố cắn răng mà chịu đựng đau đớn.
Sau một hồi giẫy giụa thì cả hai đề đã thấm mệt nhưng cả hai không ai chịu nhường ai.
Nhân lúc này Trần Nam liền lấy một viên hồi huyết đan ra chữa thương (do hệ thống chơi sang nên mỗi bình một viên chứ thực ra là về cơ bản bình thường hồi huyết đan và hồi linh đan là đan dược cấp thấp thường được gói trong túi vải nhỏ hay để trong trong một bình từ 10 tới 12 viên).
Tuy nhiên Trần Nam đã vô tình phạm một sai lầm lớn là khi đối phó với yêu thú không được phép lơ là dù chỉ một giây bởi chẳng ai biết là lúc nào thì yêu thú sẽ bộc phát toàn lực, cho dù là đang trong lúc suy yếu hay bị trong thương.
Chính vì sợ lơ là này mà con hung khuyển đã có cơ hội phản công thành công và đã hất văng Trần Nam ra.
Tuy là bị hất văng ra nhưng Trần Nam cũng đã kịp thời phục dụng hồi huyết đan nên thương thế khôi phục không ít.
Sau đó Trần Nam vội vàng đứng dậy rồi vào thế thủ chuẩn bị cho hiệp hai.
0