Chương 47: Rời khỏi Vân Nam thành (1)
Nói rồi Trần Nam cảm nhận ý thức lại bị kéo đi và lần này mở mắt ra thì thấy viên cự thạch hiện đang bị bao phủ bởi ánh sáng màu trắng bạc lấp lánh.
Quay trở lại lúc Trần Nam tiến hành thức tỉnh.
Lúc Trần Nam tiến hành thức tỉnh thì phó thành chủ không có để ý lắm vì chỉ cần chú ý tới người thức tỉnh sở hữu nguyên hồn cấp nào, loại gì là được.
Nhưng mãi một lúc sao thì mới để ý tới là hiện tại tên nhóc này vẫn chưa thức tỉnh xong. Nếu là người khác thì đã thức tỉnh xong rồi. Đến cả hai anh em phế vật của Trần gia cũng đã thức tỉnh xong nhưng tên này vẫn chưa xong.
Đang định đánh thức vì sợ Trần Nam ngủ quên thì phó thành chủ bỗng nhiên cảm nhận thấy năng lượng của thức tỉnh thạch vẫn đang hoạt động. Điều này vẫn chứng tỏ Trần Nam vẫn đang thức tỉnh xong.
Đang không biết làm sao thì Lý phó thành chủ nhận được truyền âm từ Tiêu thành chủ.
“Lý phó thành sao tên nhóc đó thức tỉnh lâu vậy. Ngươi đánh thức hắn dậy đi để người khác còn thức tỉnh nữa”.
“Thưa đại nhân, hiện tại việc thức tỉnh vẫn đang tiến hành ạ. Tên nhóc này vẫn chưa thức tỉnh xong”
“Ngươi nói sao cơ?”
“Tôi nói nó vẫn đang trong quá trình thức tỉnh”
“Ngươi chắc không?”
“Chắc chắn. Vì thức tỉnh thạch vẫn tỏa ra năng lượng nên có thể quá trình thức tỉnh có chút gián đoạn.”
“Được. Ta biết rồi. Đợi thêm một lúc nữa nếu không có tiến triển gì thì cưỡng chế ngừng lại cho ta”
“Vâng thuộc hạ đã rõ”.
Ở bên phía khán đài phía người Vân Nam thành.
“Sao vậy thành chủ, có chuyện gì sao?”
“Làm sao mà không có chuyện gì được. Chắc là thức tỉnh không được nên gây rối đây mà”.
“Trần huynh nói gì thế. Nếu thức tỉnh không thành công thì phó thành chủ đã đuổi hắn xuống lâu rồi”
“Thái gia chủ nói đúng đó. Phó thành chủ không phải là người không biết làm việc mà không có căn nhắc đâu”
“Tiện đây cũng xin chúc mừng bai vị công tử của Trần gia đã thức tỉnh thành công”.
Tuy là chúc mừng nhưng nghe lại giống chửi hơn, bởi hai thằng con vô dụng Vô Huyền – Vô Khuyết tuy là thành công
nhưng lại chỉ là nhân cấp 2 sao và nhân cấp 3 sao, có cũng như không.
Nhưng trong đám người này lại có người lo lắng không thôi.
Hiện tại Thái gia chủ đang trong lòng rối bời, đang lo lắng không biết là Trần Nam có thức tỉnh thành công hay không để mình còn biết đường mà tính tiếp.
‘Trần Nam. Ngươi nhất định phải thành công đó. Nếu không Thái gia bọn ta cũng hết cách giúp hai cha con ngươi’
Thái gia chủ bởi vì lời hứa năm đó với một nữ nhân bí ẩn mà phải không ngừng mà âm thầm giúp đỡ cho hai cha con Trần Nam.
Nói cho đúng thì đó cũng không phải là lời hứa mà là một cuộc giao dịch thì mới đúng. Người nữ nhân này chỉ cần Thái gia giúp mình bảo vệ hai cha con Trần Nam là được.
Nhưng khi biết tin Trần Nam gặp nạn tuy là Thái gia cũng muốn giúp nhưng lực bất tòng tâm nên chỉ có thể âm thầm giúp Trần Hạo tới đâu hay tới đó.
Đang trong lúc mấy gia chủ đang bàn tán thì bỗng nhiên thức tỉnh thạch có biến động.
Bọn họ thấy từ thức tỉnh thạch bỗng nhiên sáng lên một thứ sáng mà bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy nó có màu trắng bạc
lấp lánh, dưới ánh mặt trời nó cứ như là được tô điểm thêm bảy sắc màu của cầu vòng, đẹp không thể tả.
Sau đó từ trong cơ thể của Trần Nam vô số đóm sáng lao ra như thác lũ. Sau khi đốm sáng cuối cùng xuất hiện thì chúng tập trung ở phía sau lưng của Trần Nam cùng với hư ảnh của một thứ gì đó. Sau vài giây những đốm sáng bắt đầu lao cái hư ảnh và hình thành một thứ có hình dạng giống như là một vòng xoáy được giới hạn bởi 4 mảnh của một vòng tròn đá bao bọc xung quanh vòng xoáy.
Khi thứ này được hình thành hoàn chỉnh thì ngay lập tức một chấn động xung kích được hình thành tuy nhiên nó lại giống như một cơn gió nhẹ thổi qua mà.
Tuy vậy hầu như ai ở đây đều không hề phát hiện điều này. Họ chỉ nghĩ đây chỉ là một cơn gió mà thôi.
Thế nhưng chỉ một người ở đây lại nhận ra sự khác biệt này. Người này không ai khác chính là Lạc Minh Ngọc.
“Thú vị”
“Gì mà thú vị vậy dì?”
“Không có gì chỉ là ta thật không ngờ lại là nguyên hồn mang sức mạnh của không gian lại xuất hiện ở nơi này cơ chứ”.
“Cái gì không gian thuộc tính, có chắc không vậy dì?”
“Chắc chắn. Tuy hiện tại vẫn còn khá là nhỏ yếu nhưng nói không chừng là sau này nó còn phát triển nhiều hơn nữa không chừng.”
“Thật không biết cái tên Trần Nam gì đó nguyên hồn là gì nữa?”
“Trước sau gì cũng biết mà thôi”
“Mà cũng công nhận tuy cùng là đại hội thức tỉnh như nhau mà nơi này lại sôi động hơn Vạn Sơn đại lục nữa”.
“Mà dì này hai chúng ta chỉ đi xem cái tên Trần Nam đó thôi hả dì?”
“Thì tỷ tỷ chỉ bảo ta đi coi hắn thôi, âm thầm bảo vệ hắn là được.”
-------
Lúc này ở phía dưới ‘diễn võ đài’.
Việc Trần Nam thức tỉnh trong thời gian quá lâu cũng khiến cho mọi người xôn xao.
Việc này khiến cho nhiều người cảm thấy khó chịu nhất là những người tiến hành thức tỉnh.
“Nè thất bại thì xuống nhanh đi chứ làm gì mà cứ đứng lỳ một chổ thế”
“Đúng đó xuống nhanh đi mà còn để cho người ta lên thức tỉnh nữa”
“Nè mấy người làm gì đi chứ”
...
Tuy mấy người ở dưới kêu gào la hét nhưng Lưu phó thành chủ cũng không thèm nói gì chỉ ra hiệu cho mấy người thủ vệ xử lý mấy tên gây rối mà thôi.
Còn ở phía Trần Hạo.
Hiện tại trong lòng của ông đang rất là rối bời.
Hai bàn tay cứ hoạt động một cách rối loạn không ngừng. Ông không lo là Trần Nam thức tỉnh nguyên hồn ở đẳng cấp thấp hay thất bại thì sẽ bị đá ra khỏi Trần gia. Vì đối với Trần Hạo mà nói chỉ cần có thể sống với con trai của mình thì ở đâu mà chả được. Ông muốn nhìn Trần Nam trưởng thành từng ngày. Và Trần Hạo chỉ sợ là con mình bị sốc vì đã đặt quá nhiều niềm tin và hy vọng vào ngày hôm nay.
Trần Hạo nhớ lại tối ngày hôm qua con trai của mình còn tưởng tượng ra vô số nguyên hồn mà mình có thể đạt được.
Nhưng bây giờ thì...
Đang lo lắng thì Trần Hạo nghe thấy có người gọi mình.
“Chú Trần. Chú không sao chứ?”
Trần Hạo nhìn về phía phát ra tiếng nói.
“Chu Ngọc đó à” Trần Hạo nhìn ra đó là ai “Chù không sao chỉ là chú lo cho thằng Nam. Tới giờ mà nó vẫn chưa có thức
tỉnh xong nên chú sợ...”
“Không sao đâu chú” Chu Ngọc đáp lại “Cái tên khốn đó ai con không biết chứ nếu là hán thì trước sau gì thì cũng thành công thôi chú. Khỏi lo đi”
“Biết là vậy nhưng mà...”
Tuy là có Chu Ngọc an ủi nhưng Trần Hạo vẫn có phần lo lắng.
Thấy Trần Hạo còn lo lắng Chu Ngọc liền đổi chủ đề.
“Chú gần đây hắn có tưởng gì mới không vậy?”
“Chuyện này hả? Hình như là có lần nó nói nó thèm BBQ gì đó thì phải?” Trần Hạo cố nhớ lại.
Nghe thấy có món mới từ Trần Nam thì ngay lập tức hai mắt của Chu Ngọc liền sáng lên như hai cái đèn pha ô tô. Bản năng kinh doanh của từ trong huyết mạch liền trỗi dậy.
“BBQ là món mới hả chú? Nó như thế nào vậy chú? Có ngon không vậy chú?”
Chu Ngọc không thể kiềm chế được trước việc nghe thêm ý tưởng về món mới của Trần Nam từ Trần Hạo. Cũng vì ý tưởng từ gia vị ướp từ Trần Nam mà thu nhập của Chu gia cũng đã tăng lên đôi chút so với năm ngoái. Nên khi Chu Ngọc nghe Trần Nam có y tường mới thì làm sao mà bỏ qua cho được.
“Cái này thì chú chịu thôi vì chú cũng chưa có ăn cái món tên BBQ này mà. Mà lúc chú hỏi thì nó chỉ nói là một món nướng thôi.”
“Món nướng à. Được lắm Trần Nam ngươi sẽ không thoát khỏi tay của bà đâu” Chu Ngọc nở một nụ cười đầy kinh dị.
Trần Hạo tuy là lo lắng cho việc thức tỉnh của con trai nhưng giờ thì thấy mức độ lo lắng đã tăng lên khi thấy vẻ mặt của Chu Ngọc.
Kể cả mấy người hộ vệ đi theo cũng không nói gì mà chỉ quay mặt đi chổ khác mà thôi, như thể đang muốn nói ‘chúng tôi và người này không có bất cứ quan hệ gì với nhau’.
Đang trong lúc lo lắng thì Trần Hạo lại nhìn thấy con mình cuối cùng cũng có biến động. Nhưng mà biến động này có chút lớn a.
Nếu là bình thường thì chỉ là một quả cầu sáng bay ra khỏi cơ thể và biến thành hình dạng nhất định. Nhưng của Trần Nam thì lại là vô vàng đốm sáng. Tuy là ban ngày nhưng đóm sáng này có màu bạc và chúng vô cùng lấp lánh.
Trần Hạo thấy vô cùng kinh ngạc vì cái cảnh tượng này.
Không chỉ có Trần Hạo mà tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Kinh ngạc vì cảnh tượng quá ngoạn mục.
Sau đó tất cả mọi người nhìn thấy những đóm sáng này tụ tập lại sau lưng của Trần Nam tạo thành hình dạng nguyên hồn
của Trần Nam.
0