Chương 48: Rời khỏi Vân Nam thành (2)
Lưu phó thành chủ nhìn vào nguyên hồn của Trần Nam rồi nhìn vào thức tỉnh thạch rồi không biết phải nói gì luôn.
Nguyên hồn thì vừa giống như một vòng xoáy được những tảng đá hạn chế kích thước lại.
Còn thức tỉnh thạch thì lại có màu trắng bạc lấp lánh thứ màu sắc mà hắn chưa nhìn thấy bao giờ. Đã vậy nó lại không chịu hóa thành đóm thì làm sao mà biết đường mà hành sự đây.
“Đành vậy”
Lưu phó thành chủ cũng không biết phải làm sao mới được nên đành phải liều. Với một người có thâm niên lâu năm mà còn không nhận ra thì ai mà nhận ra nguyên hồn của Trần Nam là cái giống gì cơ chứ.
“Số báo danh 1344
Nguyên hồn: Không thể xác định cấp độ. Loại: Đồ vật”
Lời của Lưu thành chủ vừa nói ra như một tảng đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng.
“Ha ha... ta nói cái gì mà không thể xác định được cấp độ cơ chứ, nói trắng ra là tên này nguyên hồn rác tới mức không thức tỉnh thạch cũng không thể xác định được mà”.
Người lên tiếng không ai khác chính là gia chủ Trần gia - Trần Vô Đạo.
Tuy là không có thù hằn với Trần gia nhưng gia chủ Chu gia – Chu Hoàng Minh – cũng không chịu nổi cái tên ngông cuồng này.
“Trần huynh nói thế nào chứ, cho dù là nguyên hồn rác đến thế nào thì hắn cũng đã thức tỉnh thành công chẳng phải sao”.
“Chu huynh nói phải đó dù sao thì tên này cũng tự mình tu luyện bằng chính sức của mình. Chứ đâu như ai kia chỉ là ăn
may mà thôi.” Thái gia chủ tiếp lời đồng thời liếc xéo Trần Vô Đạo.
“Hừ! Ăn may hay không thì hai đứa nó cũng đã thức tỉnh thành công, cho dù ngươi nói thế nào thì hai đứa nó cũng có tiềm năng.”
“Tiềm năng?” Thái gia chủ suy ngẫm một chút “Phải rồi là tiềm năng gieo giống chắc là nó rồi còn chi nguyên hồn lại là hai con ngựa”.
“Ngươi nói gì kệ ngươi, nam nhân cho dù cường hãng tới đâu thì yếu thế ở trên giường thì cũng như không”.
“Trần huynh nói như vậy nhưng một tuần tới Vạn Hoa lâu tới bốn năm lần thì sau này chắc mệt lắm nhỉ”.
“Mệt hay không thì đó là chuyện của nhà ta chứ không phải của ngươi”.
“Cũng như nhau cả thôi”.
Thái gia chủ tỏ ra chuyện này cũng không có liên quan tới mình.
Thấy Thái gia chủ tỏ thái độ Trần Vô Đạo cũng không thể làm gì hơn vì biết cho du có nói thì cũng không lại cố thêm chỉ bị chọc cho tức thêm mà thôi.
Không chỉ Thái gia chủ và Trần gia chủ lời qua tiếng lại với nhau mà còn những gia chủ khác cũng có bàn tán vài lời trước trước nguyên hồn có phần kì lạ của Trần Nam.
“Đại trưởng lão Trần Nam thức tỉnh chưa vậy?”
Vì hiện tại Trần Nam nhìn rất khác so với trước đây mặc dù chỉ có hơn nữa năm nhưng Trần Vô Đạo cũng không nhìn ra Trần Nam.
Vốn cũng chẳng ưa gì tên gia chủ này nhưng vì tu vi của hắn cao hơn nên đành phải tuân theo mệnh lệnh của cái tên này.
“Rồi”
“Là gì vậy?”
“Là cái tên phế vật thức tỉnh nguyên hồn không cấp độ”
“Ha ha ha... quả nhiên có một thằng cha phế nhân thì thằng con chỉ có là phế vật mà thôi. Đại trưởng lão mau cho người
trục xuất hai tên nay ra khỏi địa phận Trần gia cho ta" Trần Vô Đạo lên tiếng.
Mà thanh âm của tên Trần Vô Đạo này lại vô cùng lớn khiến cho mọi người ở đây đều có thể nghe thấy.
Mấy gia chủ đều biết là Trần Vô Đạo cực không ưa Trần Hạo, nhất là về việc Trần Hạo là người duy nhất có thể nói chuyện bình thường với Thái gia hay những gia tộc không theo phe Trần gia. Trong mắt Trần gia thì Trần Hạo chẳng khác nào là một tên phản bội với cả gia tộc vậy.
Lời của Trần Vô Đạo nói ra chả làm dân tình ngạc nhiên gì hết. Vốn dĩ từ đầu tới cuối Trần Hạo chả nhận ân huệ nào với
Trần gia hết. Từ trước tới nay toàn là Trần Hạo tự cung tự cấp mà sống, tự mình tu luyện. Không chỉ thế nếu không có sự cố gắng của Trần Hạo thì danh tiếng của Trần gia chả thể nổi ở cái chiến trường biên ải ác liệt giữa nhân tộc và ma thú.
Cũng chính vì Trần gia ở chiến trường biên ải có danh tiếng cao nên mới có nhiều tài nguyên tu luyện chứ nếu dựa vào mấy tên mà Trần gia gửi đi thì đừng mơ tới. Nên có thể nói Trần gia nợ Trần Hạo rất nhiều chứ không phải Trần Hạo nợ bọn họ.
Cũng chính vì vậy mà cho dù Trần Vô Đạo có lên tiếng trục xuất hai cha con Trần Nam thì chả có ai nói gì hay bàn tán gì nhiều chỉ xem như gió thổi mà thôi.
Không chỉ bên trên khán đài dành cho các thế lực của Vân Nam thành sôi động mà còn ở phía bên dưới cũng sôi động không kém.
Nhưng ở dưới này chủ yếu bàn tán về hiện tượng mà nguyên hồn của Trần Nam gây ra mà thôi.
Lưu phó thành chủ thấy Trần Nam đã tỉnh lại thì liên an ủi.
“Ngươi không cần buồn dù sao thì cũng tốt hơn với những người không thể thức tỉnh”.
Thấy Lưu phó thành chủ an ủi mình Trần Nam đáp lại.
“Đa tạ phó thành chủ quan tâm.”
Trần Nam nói xong thì cúi chào tạm biệt rồi lui xuống cho người khác lên thức tỉnh tiếp.
Vừa đi Trần Nam vừa câu thông hệ thống.
“Hệ thống ta muốn kiểm tra thông tin hiện tại”
[Xin lỗi chủ nhân. Hệ thống phải tiến hành liên kết với nguyên hồn của chủ nhân, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi]
“Bao lâu?”
[6 tiếng]
“Được bắt đầu đi”
[Bất đầu liên kết với nguyên hồn. Đếm ngược thời gian hoàn thành: 05 : 59 : 59]
[Túi kinh nghiệm đã được chuyễn ra khỏi hệ thống túc chủ có thể kích hoạt để sử dụng kể cả khi hệ hống chưa thể hoạt động trở lại]
Vài giây sau thông báo cuối cùng cũng biến mất.
Sau đó Trần Nam đi tiếp xuống chổ của Trần Hạo đang chờ ở bên dưới.
Nhưng ngay khi xuống chưa được bao lâu thì hai con Trần Nam nghe thấy giọng của Trần Vô Đạo vang lên ra lệnh cho
thuộc hạ trục xuất hai cha con mình ra khỏi lãnh địa của Trần gia.
Chuyện này đối với mấy người của Vân Nam thành cũng không có chút bất ngờ nào hết bởi hai cha con Trần Hạo - Trần Nam có ở lại Trần gia hay không thì cũng chả có gì khác nhau.
Còn về hai cha con Trần Nam thì khi nghe thấy mình bị đuổi thì Trần Hạo cảm thấy hơi buồn một chút, còn Trần Nam thì chả thấy gì khác cả vì từ lúc xuyên không tới bây giờ người Trần gia mà hắn gặp chỉ có mõi Trần Hạo cha hắn mà thôi chứ mấy người khác thì chưa từng gặp lại nên chả thấy có cảm giác gì hết.
Thấy cha mình có chút buồn Trần Nam vội hối thúc.
“Cha mau về dọn đồ đạc đi nếu không mấy người kia hủy hết uổng lắm”
“Ờ cha biết rồi”
Và thế là hai người nhanh chóng trở về nhưng không biết là mình đã bị theo dõi từ khi nào.
Về tới chổ hai cha con mình ở.
Trần Nam nhìn thấy cửa bị mở toan và còn có hai người đang đứng ở bên trong tình tứ nắm tay trong vô cùng ngứa mất.
Trần Nam nhận ra 2 người đó là ai. Hai người đó chẳng ai xa lạ đó chính là con trai cả của Trần Vô Đạo - Trần Vô Minh và người yêu hờ của tên tiền thân Trần Hương.
Trần Hạo cũng thấy hai người thì đang định lên tiếng thì thấy Trần Nam ngăn cản mình lại.
“Cha cứ để cho con giải quyết, đây là chuyện riêng của con con phải tự giải quyết mới được”
Thấy con mình muốn tự giải quyết Trần Hạo cũng không muốn nhúng tay vào làm gì.
“Hai người đến dây để làm gì?” Trần Nam lên tiếng hỏi.
Hai người đang tình tứ thì bị phá đang bực bội đinh quay sang thấy là Trần Nam liền tỏ thái độ khác. Một thái độ khinh bỉ những kẻ thấp hèn mà Trần gia hay dùng để nhìn kẻ khác không cùng thân phận với mình.
Trần Nam chả quan tâm tới cái nhìn của hai người này một chút nào.
“Ai dà thật là đau lòng quá đi mà người ta tới thăm huynh mà sao huynh lại có thể vô tình thế chứ”.
Người lên tiếng lại là Trần Hương kèm theo đó là một giọng điệu đầy giả tạo với một bộ dạng õng a õng ẹo đầy sexy dâm đãng.
Trần Nam nhìn vào Trần Hương thì hoàn toàn không thể nào hiểu nổi là tại sao tên tiền thân lại có thể mê một cách điên đảo cơ chứ.
Nói về ngoại hình thì cũng thuộc dạng tạm được cũng có cái để khoe khi ăn bặn những bộ y phục hở hang gợi cảm. Khuôn mặt thì cũng bình thường theo tiêu chuẩn của hắn chắc chỉ được 3/10 mà thôi. Nói chung là từ đầu tới chân tuy không quá xấu nhưng cũng không thể nói là đẹp, cũng có thể nói là tạm chấp nhận.
“Khỏi cần. Nói thật ra đi hai người tới đây để làm gì?”
Mặc dù biết mình đã bị đuổi ra khỏi địa phận của Trần gia nhưng vẫn không hiểu nổi hai người này đến vì mục đích gì.
Trần Hương có gắn nói những lời mặt ngọt với Trần Nam.
“Gì mà lạnh lùng với người ta quá dạ” vừa nói vừa lấy tay định ôm cổ của Trần Nam.
Đến nước này Trần Nam cũng éo chịu nỗi nữa. Nếu là một người nữ nhân xinh đẹp như ở Vạn Hoa lâu thì còn đỡ chứ nhan sắc cũng chỉ thuộc hàng tạm chấp nhận như của Trần Hương mà có thể dụ dỗ được hắn thì thà chết mẹ luôn đi cho đỡ nhục.
“Tôi và cô vốn có là gì của nhau đâu mà cô làm như hai chúng ta thân thiết lắm vậy?”.
Trần Nam giơ tay nắm lấy tay của Trần Hương ngăn không cho ả ta quấn lấy mình. Không phải Trần Nam sợ không chịu nổi sự quyến rũ của cô ta mà là sợ bản thân không chịu nổi mà phát ói trước hành động của cô ta mà thôi.
Trần Nam hất cô ta ra.
Trần Hương giả vờ ngã ra đất sau cú hất của Trần Nam. Với tu vi luyện mạch tầng ba của cô ta mà bị một người với tu vi luyện khí tầng mười hất ngã dễ dàng mới gọi là lạ.
“Ai da đau quá. Minh ca, huynh coi hắn kìa dám đẩy ngã muội kìa” Trần Hương ra vẻ đau khóc kể với Trần Vô Minh.
Như là để chìu theo ý của Trần Hương, Trần Vô Minh liền ra tay đánh với Trần Nam.
Vì đẳng cấp chênh lệch của tu vi nên Trần Nam ăn trọn một chưởng của Trần Vô Minh. May cho Trần Nam là Trần Vô Minh vốn không am hiểu chưởng pháp và chỉ tấn công bình thường để vờn Trần Nam nên đã không hề sử dụng chân khí hay sử dụng chiến kĩ gì hết nhưng nhiêu đó thôi thì vẫn đủ đánh Trần Nam phải lùi lại một khoảng. May là có Trần Hạo ở phía sau đỡ lấy nên mới không bị ngã nhưng vẫn bị trọng thương một chút.
Trần Nam cố chịu đựng cơn đau mà đứng dậy.
Thất Trần Nam vừa bị đánh bay Trần Hương đứng dậy vừa ôm eo Trân Vô Minh vừa nhìn Trần Nam và nói với một giọng điệu vô cùng đê tiện.
“Quả là rác rưởi có khác chỉ một chưởng của huynh mà tên đó đã xém chết tới nơi rồi”
“Quả nhiên việc ta chọn Trần Vô Minh là chính xác nhất. Chứ nếu như ta chọn ngươi thì đúng là ngu ngốc mà” Trần
Hương buôn lời chế nhạo Trần Nam
Nhưng Trần Hương đã quên mất một chuyện quan trọng tới nỗi có thể coi là cơ bản. Tu vi của Trần Nam chỉ là luyện khí tầng 10 mà thôi còn Trần Vô Minh lại là luyện mạch tầng 5 đỉnh phong. Nên một chưởng của Trần Vô Minh khiến cho Trần Nam bị trọng thương thì cũng không có gì lạ hết.
“Muội xem muội kìa sao lại nặng lời với hắn thế. Có thằng cha rác rưởi thì hắn có thể hơn được gì đâu”
Nói rồi Trân Vô Minh thơm một cái vào mà của Trần Hương.
Trần Hạo nghe thấy Trần Vô Minh nói mình là rác rưởi thì cũng có chút nổi nóng nhưng vì Trần Nam muốn tự mình giải quyết nên đành phải cố nhin cơn giận lại.
“Rác rưởi chỉ có thể sinh ra rác rưởi” Trần Vô Minh nói với ánh mắt đầy sự coi thường.
Tuy bị hai người này coi thường nhưng Trần Nam cũng không tức giận. Với một kẻ sống hai đời như hắn thì chỉ vì mấy lời rác rưởi này mà tức giận thì quá trẻ con rồi. Trần Nam cũng không biết cha hắn hiện đang tức giận vì lời nói của Trần Vô Minh.
“Vậy hai người các ngươi hôm nay tới đây chắc khổng để gặp ta để nói mấy lời sáo rỗng này thôi nhỉ?” Trần Nam kiên nhẫn hỏi hai người này lý do tới đây.
“Tất nhiên là không rồi, ta đâu có rãnh rỗi tới mức tới đây chỉ để gặp một tên rác rưởi như ngươi đâu” Trần Vô Minh tỏ vẽ bị ép buộc.
“Nhưng đại trưởng lão nhờ ta tới đây để gạch tên hai người các ngươi ra khỏi gia phả của Trần gia mà thôi” Trần Vô Minh thản nhiên nói.
Trần Nam nghe tới đây thì cũng nhận ra mục đích của hai người này tới đây để làm gì.
Đối với một gia tộc lớn như Trần gia thì sổ gia phả không chỉ dùng để ghi tên của người trong dòng họ mà còn là là một pháp bảo đặc biệt dùng để theo dõi tình trạng của các thành viên trong gia tộc. Cũng có thể nói là nó giống như là mệnh bài hay hồn đăng nhưng cao cấp hơn và thể hiện cụ thể hơn hai thứ kia. Cũng chính vì vậy mà viết lên thì dễ mà xóa mới khó. Muốn xóa tên của một ai đó thì cần máu của người đó thì mới có thể xóa được và một khi đã xóa thì dừng nghĩ tới việc có viết tên trở lại và vĩnh viễn người này không còn quan hệ với họ nữa.
“Xem ra việc này đã có sắp xếp từ trước rồi” Trần Nam thầm nghĩ “Cho dù nguyên hồn có thế nào thì mấy tên kia cũng không bỏ qua cho hai cha con mình đâu”
“Vậy ngươi còn chờ gì nữa mà không đem ra đây để hai cha con ta còn rời khỏi cái gia tộc này nữa” Trần Nam bất đầu khó chịu với cái tên này rồi.
“Làm gì hả?” Vô Minh tỏ ra vẻ cố nhớ lại “Không gì cả chỉ là ta không muốn cho hai cha con ngươi ra đi một cách đơn giản mà thôi. Ta muốn đánh, đập, chà đạp hai cha con rác rưởi các ngươi dưới chân mình mà thôi. Ngươi có biết là để chuẩn bị cho ngày này ta đã phải lấy giày của mình đạp lên cả đống thứ dơ bẩn để cho nó xứng với hai cha con ngươi như thế nào không hả?.”
Vừa nói Trần Vô Minh vừa nói vừa thể hiện mình như một tên phản diện loại 2 loại 3 vậy.
Vừa nghe tên này nói xong Trần Nam nhìn vào giày của tên này thì thấy nó rất là dơ, bẩn và có vẻ rất là bốc mùi nữa. Với một tên tuy không phải là 1 thành phần ưa sạch sẽ một cách quá đáng nên với Trần Nam thì 1 hay 2 tuần không tắm thì cũng không sao chỉ cần không quá dơ hay quá khó chịu là được. Nhưng khi nhìn vào giày của tên này thì Trần Nam chỉ cảm thấy muốn ói mà thôi. Trần Nam cảm thấy mình mà bị đôi giày này mà đạp trúng chắc phải tắm mấy lần cũng không hết cái mùi này đâu.
Chính vì vậy mà Trần Nam quyết định xử lý cái tên này bởi một lý do vô cùng đơn giản là hắn mới tắm hồi sáng rồi và hắn không muốn tắm lần nữa.
0