Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 10: Lựa chọn.

Chương 10: Lựa chọn.


Sáng sớm, ngoài bìa rừng Phượng Chu Thiên cùng Lâm Thần sánh bước đi chung.

Một đêm giằng xé, Lâm Thần khẩu thị tâm phi quyết định đi theo Phượng Chu Thiên. Kẻo cô ta bị lạc, rồi bị hung thú t·ấn c·ông nữa thì phiền.

Nói là Lâm Thần dẫn đường, nhưng Phượng Chu Thiên lại khăng khăng muốn đi theo lối cũ.

Cô bảo hôm đó ở trong khu đất gần đây có rất nhiều Bạch Dương Đầu nên muốn lần nữa tới hái.

Quả như Phượng Chu Thiên nói, ở một khoảng rừng đầy rẫy thảo dược, nhất là Bạch Dương Đầu, chí ít phải có trên trăm cây. Cây nào có nấy đều đã đủ tuổi, giá trị không nhỏ.

Phượng Chu Thiên mải mê hái, Lâm Thần giắt cây rìu đón củi bên hông, đứng một bên canh chừng.

Nhỡ đâu có hung thú bất thình lình nhảy ra, còn kịp mà ứng phó.

Rất nhanh, Phượng Chu Thiên hái hết vài cây Bạch Dương Đầu cuối cùng, mặt mày hứng khởi, quơ quơ cái giỏ đầy thảo mộc lên khoe mẻ với Lâm Thần.

Lâm Thần bị sự vui vẻ của Phượng Chu Thiên lây nhiễm, bất giác mỉm cười. Sau đó, hắn dẫn Phượng Chu Thiên quay về.

Trên đường, Phượng Chu Thiên bỗng dưng chỉ lên bầu trời, tỏ ra hoảng hốt: "Trời sắp mưa rồi."

Lâm Thần nhìn lên bầu trời xa xăm, mây trắng lượn lờ, mặt trời ẩn sau lớp mây dày, có đôi phần mù mịt.

Song, vẫn tính là trong lành, hắn không khỏi khó hiểu ngó sang Phượng Chu Thiên.

Phượng Chu Thiên gượng gạo cười trừ, bàn tay khác ẩn sau lưng khẽ búng nhẹ, rồi lại chỉ lên trời, bảo: "Đó kìa!"

Lâm Thần theo ngón tay Phượng Chu Thiên lần nữa nhìn lên, chỉ thấy mây đen không biết từ đâu ùn ùn kéo đến, chẳng mấy chốc đã giăng kín tầng trời xanh.

Khi hắn ngơ ngác còn chưa kịp hiểu cái quái gì đang diễn ra, thì những hạt mưa bất chợt đã rơi lên mặt.

Những hạt mưa dần trĩu nặng, như tiếng trống vỗ vào tán cây, cuộn theo gió mạnh đùn đẩy cây cối quanh đây, uốn éo theo từng đợt đung đưa.

Lâm Thần khẩn trương nắm lấy cánh tay Phượng Chu Thiên chạy trốn dưới làn mưa, luồn lách qua mấy gốc cây. Lọt vào tầm mắt, gần đó có một cái hang nhỏ có thể nấp được.

Không có khoảng trống để nghĩ ngợi, Lâm Thần lập tức kéo Phượng Chu Thiên vào đó trú tạm.

Bên cửa hang, Lâm Thần nhìn ra ngoài, cơn mưa quá đỗi đột ngột làm hắn chẳng đâu tâm thế chuẩn bị.

Tháng này chưa tới mùa mưa, cơn mưa chắc là mưa đầu mùa rồi, không lâu sau sẽ tạnh - Hắn thầm nghĩ.

"Hắt xì!!!"

Lâm Thần xoa xoa mũi, y phục ẩm ướt trên người đã bị nhiệt độ cơ thể hong cho khô ráo. Thế mà, mưa vẫn cứ rơi, hạt mưa như hạt ngọc lộp độp rơi mãi không ngừng.

Mưa rơi xuống đất, hương thơm tỏa ra từ đất ẩm bốc lên, hòa quyện với hương mưa, tạo nên một không gian thơm ngát mà mát mẻ.

Nếu không phải đang ở trong rừng, nguy hiểm luôn tiềm ẩn khắp nơi thì dưới cơn mưa này, thật thích hợp để đánh một giấc.

Nghĩ đến ngủ, Lâm Thần ngáp dài, ngoái đầu nhìn Phượng Chu Thiên đang ngồi lì ở sâu trong động. Hai bàn tay cô chà sát vào nhau, như muốn xua tan cái lạnh lẽo trong không khí.

Từ khi bắt đầu, cô ấy chưa từng lộ ra lo lắng hay bất an.

Đúng là tiểu thư kiêu kỳ, vô lo vô nghĩ có khác, hắn thật ghen tị với sự ung dung đó.

Như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thần, Phượng Chu Thiên ngước nhìn.

Bốn mắt chạm nhau, Phượng Chu Thiên tự dưng nhoẻn cười, hỏi: "Huynh nhìn gì thế?"

"Cô không lo lắng sao?"

"Lo gì? Muội thấy hiện tại rất tốt."

"Tốt?" Lâm Thần ngạc nhiên:"Tốt chỗ nào?"

"Chỉ cần ở bên huynh, ở đâu cũng đều rất tốt."

Phượng Chu Thiên nói đến đây, ngượng ngùng mặt đỏ ửng hết cả lên. Lâm Thần thì lập tức xoay đầu né tránh.

Cô ta cứ thả thính như vậy, hắn thật sự chịu không nổi, sợ rằng sẽ cầm lòng không đặng.

Lâm Thần ngó lơ Phượng Chu Thiên, tiếp tục quan sát mưa rơi ở ngoài cửa hang.

Chẳng biết trôi qua bao lâu, trái tim Lâm Thần chùn xuống.

Chẳng những cơn mưa không có dấu hiệu tạnh, càng tệ hơn khi sắc trời ngoài kia đã chập tối.

Mây đen che phủ, ánh dương không thể chiếu xuống, chỉ có thoáng qua ánh chớp rực sáng trong nháy mắt.

Tình hình khá tệ, nếu không rời khỏi ngay, e rằng không còn cơ hội để mà trở ra.

Đêm tối trong rừng là điều cấm kỵ. Bởi lẽ trong rừng không chỉ có hung thú, ở đây còn có... 'Yêu'.

Yêu, sinh ra trong bóng tối, dưới màn đêm u ám thoát ẩn thoát hiện, săn g·i·ế·t bất cứ con mồi nào lột vào tầm ngắm.

Chúng hung tàn thành tính, lại cực kỳ khó tiêu diệt. Vũ khí thông thường hoàn toàn không thể đả động, chỉ có dùng nguyên khí mới may ra diệt được.

Lâm Thần nhìn sắc trời ám mờ, ở đây thêm lâu nguy càng thêm nguy.

Biết thế, thà khi nãy lội mưa trở về còn hơn, nhưng giờ đi vẫn còn kịp.

Có quyết định, Lâm Thần tới chỗ Phượng Chu Thiên, đứng từ trên nhìn xuống, bảo: "Đi thôi!"

Trong mắt Phượng Chu Thiên thoáng vẻ đáng thương, vỗ vỗ vào hai cẳng chân: "Bị tê rồi."

Lâm Thần chẳng muốn đôi co, chìa tay tới. Phượng Chu Thiên vui mừng, lập tức nắm lấy bàn tay ấy của hắn, lấy đó làm điểm tựa đứng lên.

Chỉ là, cô tựa hồ dùng lực quá đà, lại thêm chân tê cứng đứng không vững, nên vừa đứng dậy đã xiên vẹo sà vào lòng Lâm Thần.

Ôm thân ôn nhu trong lòng, Lâm Thần không biết diễn tả cảm giác đó như thế nào, mọi thứ dường như động lại trong một khoảnh khắc, một nỗi niềm cảm xúc khó tả bỗng trào dâng.

Rất nhanh, Lâm Thần thu lại tâm tình xáo động. Hai tay hắn đặt lên bả vai Phượng Chu Thiên, khẽ đẩy cô ra.

"Nghiêm túc vào, ở đây rất nguy hiểm, phải mau chóng rời khỏi."

Lời vừa dứt, Lâm Thần bỏ đi trước. Hắn lội trong cơn mưa dò đường trở về.

Tuy nhiên, Phượng Chu Thiên ở sau không chịu hợp tác cho mấy, bước chân cô chậm chạp đã đành, còn hay đứng khựng, như đang hờn giận chuyện bị hắn đẩy ấy.

Lâm Thần muốn đi nhanh, nhưng sợ tụt mất Phượng Chu Thiên ở đằng sau, cước bộ bắt buộc phải giảm dần.

Thế mà, khi đi gần Phượng Chu Thiên, hắn lại sợ bị cô phi lễ.

Thật ngược đời phải không?

Nhưng hắn thật sợ, thế nên cước bộ tăng lên vài phần. Mãi mới tìm được một khoảng cách an toàn, tốc độ theo đó tựa hồ nhanh hơn.

Cứ như vậy, một trước một sau rời đi.

Trên đường, không có hung thú hay Yêu nào bất ngờ tấn công. Thế nhưng, sắc mặt Lâm Thần mỗi lúc một trầm, trái tim hắn gần hồ rơi xuống đáy vực, sắp sửa tuyệt vọng tới nơi.

Sở dĩ, con đường trở về không tính là quá xa, thế mà đi mãi cũng không thấy lối về.

Cây cối chen chúc, cây cỏ phủ bụi kín dưới chân, một khoảng rừng hắn đi qua đi lại đã chục lần có thừa.

Dựa vào ký ức, Lâm Thần nhanh tìm đường thoát, lại chẳng thể tìm được.

Trong đêm tối, khu rừng cứ như mê cung vây kín, nhốt hắn vào bên trong.

Lâm Thần thầm nghĩ, chả nhẽ sẽ phải c·h·ế·t ở đây sao?

Hắn không tin, cũng chẳng cam.

Lục lọi tất cả trí nhớ có được về khoảng rừng này, Lâm Thần bắt đầu điên cuồng tìm kiếm lối thoát.

Bước chân hắn vội vã, không lâu sao thần may mắn đã mỉm cười với hắn.

Trong màn mưa như muốn cắt xé khoảng trời, bóng con đường mòn mờ ảo đã hiện ra trong tầm mắt.

Lâm Thần vui mừng, hớn hở chạy đến con đường mòn đó.

Thông qua đường mòn là có thể an toàn thoát khỏi đây rồi!

Chỉ là, trong nỗi niềm hạnh phúc, đâu đó trong lòng Lâm Thần dấy lên điềm bất an. Hắn bất giác quay ra sau, ở đó một khoảng trời trống vắng.

Chẳng biết từ khi nào, hắn đã để lạc mất người con gái kia.

Không thể không nói, cô gái này thật phiền toái, Lâm Thần lòng mang bực bội xoay người định quay lại tìm cô ta.

Thế nhưng đi được đôi ba bước chân, hắn đột ngột khựng cước bộ. Nhìn khoảng rừng tăm tối phía trước, vào lại đó có thể chẳng bao giờ về được nữa.

Nhỡ đâu bị mắc kẹt bên trong, sẽ bị hung thú hoặc Yêu xơi tái.

Lâm Thần ngoảnh nhìn con đường mòn, chỉ cần bước tới đấy là an toàn rời khỏi.

Dù lòng áy náy, day dứt không yên, song hắn sẽ sống.

Qua một đoạn thời gian, mọi thứ chỉ còn là những dòng ký ức, phai mờ theo tháng năm.

Dựa vào hệ thống, tương lai hắn ở thế giới này rộng mở vô hạn định, đỉnh cao nhân sinh chẳng phải chuyện ảo tưởng.

Rồi một mai, ở đâu đó sẽ có một người con gái xinh đẹp như cô ấy, lại làm trái tim hắn xuyến xao.

Trắng đen rạch ròi, lợi hại đã phân. Lâm Thần lần nữa xoay lưng, bước đến con đường mòn đầy dụ hoặc...

Chương 10: Lựa chọn.