Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 09: Khước từ.

Chương 09: Khước từ.


Phượng Chu Thiên trong phòng chẳng được lâu, cánh cửa đã bất thình lình bị đẩy mở.

Chu Thiên quay sang, chỉ thấy Lâm Thần ngang nhiên tiến vào bên trong, với nửa phần thân trên của y trần trụi không một mảnh vải che thân.

Trông Lâm Thần như thế, Phượng Chu Thiên bất an ngồi bật dậy, vội kéo tấm chăn lên che khuất đi lớp y phục mỏng manh đầy khiêu gợi mình vừa mới thay.

Lòng cô thầm nhủ, có phải chăng đã trêu ghẹo hắn quá mức, làm thú tính trong hắn nổi lên, muốn giở trò đ·ồi b·ại với mình?

Thật là thế, nên làm gì mới tốt đây?

Phượng Chu Thiên chưa từng nghĩ tới trường hợp đấy, thâm tâm cô chỉ muốn quyến rũ Lâm Thần mà thôi, đâu có ý định trao thân.

Nếu đối phương cố chấp, cô làm sao để chối từ?

Nhỡ đâu hắn khăng khăng muốn làm, chả lẽ lại đánh hắn?

Phải biết hắn là con của nương, là thái tử thần quốc, tương lai chính là 'vương' thống lĩnh toàn bộ Thần Vực. Cũng là vương của cô.

Đánh hắn chắc chắn là không được. Bằng không, đại giới toàn tộc diệt vong cũng chẳng phải là không thể.

Nhưng, bắt cô làm chuyện ấy với một người không có tình cảm, lòng cô không cam!

Trong khi Phượng Chu Thiên rối bời, Lâm Thần đã tiến lại gần, ánh mắt vằn lên những tia máu li ti, trông bộ dáng như thú hoang sắp đánh mất lý trí.

Thấy vậy, Phượng Chu Thiên càng hoảng, tay giấu sâu lớp chăn vô thức duỗi thành chưởng muốn tung ra, siêu độ cho người trước mặt.

May là lý trí của cô kịp thời thanh tỉnh, vội thu chưởng về.

Lâm Thần đâu hay biết mình mới thoát khỏi một kiếp, vẫn tiếp tục tiến lại càng gần, trong cuống họng còn khẽ vang tiếng gừ, luồng hơi nóng theo đó nhè nhẹ phả ra hai bên mép.

Phượng Chu Thiên một bên cắn nhẹ môi dưới, bị dáng vẻ của hắn dọa cho sắp phát khóc, mắt ngấn lệ, chực trào tuôn rơi.

Từ nhỏ tới nay, đây là lần đầu cô rơi vào tình thế khó xử như hiện tại, trước sau đều không có giải pháp ứng đối.

Lâm Thần đến bên giường, càng tiến càng sát, ép Phượng Chu Thiên di chuyển về sau.

Tuy nhiên Lâm Thần chẳng ý buông tha, từng chút trườn người tới, đến khi lưng Phượng Chu Thiên đã chạm đến chỗ tường, hắn vẫn tiếp tiến lên.

Phượng Chu Thiên có ý lách sang một bên trốn. Bỗng, hai tay Lâm Thần chống lên tường, ngăn không cho Phượng Chu Thiên cựa quậy, khuôn mặt hắn cách mặt cô mỗi lúc một gần.

Hai người gần kề, tiếng tim đập thình thịch của hắn, cô nghe rõ mồn một.

Có lẽ, tim cô bị âm thanh ấy ảnh hưởng, dần đánh lên loạn nhịp, như một chú nai chạy loạn.

Biết bản thân hôm nay khó lòng thoát khỏi tay tên ác ma, cô nhắm hai mắt, cam chịu số phận.

Kì thực, nếu là hắn, không phải là không thể!

Thế mà, cô hồi hộp nhắm mắt một lúc lâu, chỉ cảm nhận được hơi thở của Lâm Thần ở rất gần.

Song, chỉ có thế, ở rất gần.

Cô hé mắt nhìn. Ở đó, khuôn mặt hắn cách cô một đoạn nhỏ, chóp mũi cả hai gần như muốn chạm tới nơi, lại giữ một khoảng cách không có chạm tới

Bất quá, đấy không phải trọng điểm, quan trọng hơn là trên khóe môi kia của gã đang vểnh lên, lộ liễu không chút che giấu vẻ đắc ý bên trong.

Thấy cái bản mặt Lâm Thần, Phượng Chu Thiên biết thừa mình đã bị hắn đùa bỡn, không khỏi tức giận đẩy mạnh Lâm Thần ra.

Lâm Thần bật ngửa ra sau, khóe môi càng thêm cong, từ tốn hỏi: "Tay cô không còn đau nữa à?"

Nghe thế, sắc mặt Phượng Chu Thiên trầm xuống hẳn đi.

"Gian phòng này là của tôi, phòng cô ở bên cạnh." Lâm Thần hừ lạnh.

Phượng Chu Thiên hầm hực rời giường, chỉ là cô đứng đó lại không đi, như chờ điều gì từ Lâm Thần.

Buồn thay, Lâm Thần chẳng nhìn cô, dù chỉ một ánh nhìn cũng chẳng thèm cho lấy một tia.

Gió thông qua ô cửa lùa vào phòng nhỏ, nhẹ vuốt ve tóc mái mượt mà của Phượng Chu Thiên, đồng thời làm lay động cái bầu không khí trầm lắng đến đáng sợ ở nơi đây.

Trong làn gió, Phượng Chu Thiên liếc nhìn Lâm Thần, giận hờn vấn hỏi: "Có ai nói, huynh rất khốn nạn chưa?"

Chu Thiên chẳng cần Lâm Thần đáp, đã giẫm mạnh chân rời đi. Để lại Lâm Thần ngồi một mình trên giường, mắt ngóng bức tường trống vắng lấm lem vết ố vàng.

Thật lâu sau, Lâm Thần mới ảo não lẩm bẩm: "Có nhiều là đằng khác."

Hắn ngả lưng nằm dài, mùi thảo dược lẫn theo hương của Phượng Chu Thiên lưu luyến, vấn vương trong không gian.

Hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng đầu mũi, cộng với cảm giác vị cay trong khoang miệng làm mắt hắn bắt đầu ươn ướt.

Hình như, vừa rồi để làm ra cái hiệu ứng hoang dại, hắn đã cắn hơi nhiều ớt, nên giờ hắn thật khó chịu!

Lâm Thần chấp tay lên trán, hít hít hà hà. Trong đầu, hình ảnh Phượng Chu Thiên cứ hiện lên, không chịu tan.

Thật ra, mấy trò của Phượng Chu Thiên hắn đều rõ, cũng biết cô ta làm thế chỉ muốn hắn lưu người.

Rõ thì đã thế nào, chẳng thể thay đổi được hiện thực. Hắn không thể giữ cô lại.

Nếu nói hắn không động lòng trước Phượng Chu Thiên thì là dối lòng. Mỹ nhân hạ mình, với hắn nhu mì lại nóng bỏng, con tim hắn cũng vì cô lên xuống dao động.

Thế nhưng, chừng đấy vẫn chưa đủ để hắn đánh mất lý trí, mạo hiểm vì cô.

Mặc dù Phượng Chu Thiên không nói rõ, hắn vẫn có thể đoán được thân phận kẻ cô đang trốn chạy không đơn giản.

Còn hắn thì sao?

Một thân một mình, thêm một người mẹ già. Cơ bản không đủ lực để chu toàn, chỉ đành từ bỏ sở thích, lựa chọn an nhàn.

Những ngày tiếp theo, khoảng cách giữa Lâm Thần và Phượng Chu Thiên dần xa cách.

Thương thế Phượng Chu Thiên khôi phục mỗi lúc một nhanh, cũng là ngày cô sắp phải rời đi càng gần...

Trong đêm, Lâm Thần đang ngủ thì có tiếng gõ cửa. Sắc trời đã khá muộn, hắn chẳng muốn tiếp ai đó, nên bịt tai coi như không nghe thấy.

Ấy vậy, tiếng cửa đều đều vang, như thể đêm nay không gặp là không được vậy.

Lâm Thần bất đắc dĩ cầm một góc tấm chăn hất sang một bên ngồi dậy, bực dọc bảo: "Vào đi, cửa không có cài then."

Cánh cửa mở ra, Lâm Thần chẳng cần nhìn cũng biết người đến là ai. Bởi nhẽ, mẹ hắn không bao giờ gõ cửa, bà ta thích đạp cửa xông vào hơn.

Phượng Chu Thiên diện một bộ đồ ngủ, lặng lẽ đến bên Lâm Thần, ngồi xuống cạnh giường.

Tay cô khẽ vén tóc qua mang tai, cánh môi mấp máy đôi ba lần, nhưng không lần nào nói nên lời. Cuối cùng lẳng lặng ngồi yên chẳng nói gì.

Lâm Thần liếc nhìn Phượng Chu Thiên bên cạnh, vải vóc trên người có nhiều chỗ thiếu hụt, lộ ra từng mảng da thịt trắng ngần động lòng người.

Càng c·hết hơn, khi lớp ngoài thớ vải vừa thưa lại vừa mỏng. Mắt nhìn có thể xuyên thấu, trông thấy rõ dải yếm đào che đi phần ngực nhô cao đầy khiêu gợi phía sau.

Quan sát Phượng Chu Thiên từ đầu đến chân, Lâm Thần nuốt xuống một ngụm nước bọt. Có điều, hắn lại nheo mắt, khó chịu hỏi: "Cô định bán rẻ thân xác sao?"

Phượng Chu Thiên ấp úng: "Làm thế... huynh sẽ cho muội ở lại chứ?"

"Không hẳn!"

Phượng Chu Thiên nghe đặng, bất giác nở lên nụ cười đắng chát. Cô sao không nghe ra được ý tứ trong lời của hắn, vẫn là không có chỗ thương lượng.

Biết rõ, Phượng Chu Thiên không bám lấy đề tài này nữa, chỉ hỏi: "Sáng mai muội dự định sẽ vào rừng, huynh có thể dẫn đường cho muội hay không?"

"Tại sao lại vào rừng, một lần còn chưa tởm? Hay cô muốn làm mình b·ị t·hương, rồi ở lại ăn vạ?"

Lời của Lâm Thần ngay thẳng lại rất nghiệt ngã. Phượng Chu Thiên nghe mà càng thêm đau thương.

Cô lẳng lặng lắc đầu: "Muội chỉ muốn kiếm chút đỉnh tiền... coi như báo đáp mấy ngày nay được huynh và nương chăm sóc."

"Không cần thiết."

"Muội lại thấy rất cần."

Phượng Chu Thiên nhất quyết muốn đi, Lâm Thần cau mày càng chặt, gắt gỏng bảo: "Ta không đi!"

Chương 09: Khước từ.