Chương 11: Một khoảng lặng.
Trong rừng u ám, giọt mưa lạnh lẽo rơi xuyên qua tán lá.
Tiếng mưa rơi lạch cạch, xen lẫn với tiếng bước chân vụt qua những cành cây rụng ngổn ngang trên mặt đất.
Một cô gái với vẻ mặt hoảng sợ, chạy dưới gốc cây rập rạp thấp thoáng ẩn hiện.
Những giọt mưa dày đặc ướt đẫm quần áo của cô gái. Giọt mưa rơi trên da, làm cho cơ thể cô dính ướt, da thịt cảm nhận từng tràng lạnh lẽo.
Suýt nữa cô đã ngã xuống, trôi dạt vào bên kia bờ tăm tối.
Ấy thế cô gái vẫn ngoan cường chạy trốn, hơi thở hắt ra khói trắng. Đằng sau là hắc khí với ánh mắt đỏ lòm, lượn lờ theo dấu chân của cô.
Nó phát ra tiếng cười ác liệt đầy hứng khởi. Sự ám muội và hung ác bao phủ, như một lời đe dọa đầy c·hết chóc.
Mưa rơi dầm dập, cảnh sắc xung quanh trở nên mờ mịt. Trong bóng đêm đầy hiểm nguy, hai bóng hình trắng đen truy đuổi nhau không dứt.
Cô gái tuyệt vọng, tiếp tục chạy trốn trong vô tận đêm thâu.
Ấy vậy, chỉ vì một phút sơ sẩy, cô gái vấp phải một cành cây to trên đường, ngã sấp mặt xuống.
Hắc khí hiển nhiên không bỏ qua cơ hội tốt, nó lượn tới càng nhanh.
Khi móng vuốt sắc nhọn của hắc khí sắp vồ lấy cơ thể yếu đuối đó. Bất ngờ, từ trên cao lao xuống một thân ảnh chắn ngay giữa cô gái và nó.
Gót chân thân ảnh vừa chạm đất liền sinh ra dư lực khổng lồ, càn quét bốn phương, thổi bay từng hạt mưa đang rơi. Cũng đồng thời cưỡng ép, đẩy hắc khí bay ra càng xa.
Yêu vụ bị đẩy ra thì điên cuồng, muốn lao tới t·ấn c·ông kẻ phá đám.
Thế nhưng, chỉ thấy tay người đấy khẽ nâng, những giọt mưa trong không khí như bị giam cầm, tạo nên một khoảnh khắc lạ lùng mà huyền ảo.
Mọi thứ xung quanh dường như đình chỉ, đến cả Yêu vụ cũng chẳng ngoại lệ. Nó bị lượng lớn nguyên khí bao bọc, đính trụ giữa không trung.
Sự hoảng loạn bủa vây, Yêu gào thét vùng vẫy muốn thoát, lại chẳng tài nào thoát nổi.
Bên này, các đốt ngón tay người mới đến chầm chậm co lại, theo đó Yêu dần méo mó, thu nhỏ.
Không bao lâu, hắc khí bị bóp nát thành vô số mảnh vụn khí, tứ tán khắp nơi, một viên hắc châu rơi 'bõm' xuống vũng nước nho nhỏ trên mặt đất.
Giải quyết xong con Yêu này. Người mới đến ngoảnh đầu nhìn cô gái.
Vừa hay, ánh chớp xẹt qua tầng trời tối tăm, tiếng sấm rầm rầm vang vọng.
Trong một thoáng chớp nhoáng, dưới luồng sáng tức thì, khắc họa nên khuôn mặt trầm tĩnh của Lâm Thần.
Lâm Thần nhìn Phượng Chu Thiên, miệng cứng đờ khó nhọc hỏi: "Đi được chứ?"
Phượng Chu Thiên đứng lên, ánh mắt nhìn Lâm Thần chan chứa đầy nỗi kinh thán, cánh môi mấp máy: "Tu... tu vi của huynh?"
Tu vi của hắn, sao lại cao như thế?
Tu vi của Lâm Thần trước chỉ mới là Tôi Thể tam đoạn, nên cô cố ý chọn ra một con Yêu có tu vi Tôi Thể thất đoạn. Kết hợp với tu vi Tôi Thể lục đoạn bản thân đã thể hiện ra, một màn sinh tử đấu chắc chắn không tránh khỏi.
Trong sinh tử, sẽ sinh ra chân tình.
Cô còn chuẩn bị khi hắn đến ứng cứu, sẽ thay hắn chịu một đòn chí mạng. Từ đó càng khiến hắn khắc sâu mình vào trong tâm khảm.
Nhưng có nghĩ thế nào đi nữa, Chu Thiên cũng không ngờ được, tu vi của hắn lại đột nhiên cao lên quá đỗi.
Từ lúc nào chẳng hay đã là Tẩy Tủy nhị đoạn, nhấc tay liền diệt sát mất Yêu mà cô dày công chuẩn bị.
Cái này... cái này phải làm sao?
Một tràng tính toán, hóa thành công cốc hết cả rồi!
Lâm Thần thấy được nét kinh ngạc trên mặt Phượng Chu Thiên, nhưng hắn không có ý tứ giải thích, cũng không có hơi sức để giãi bày.
Sở dĩ, tu vi hắn cao lên hiển nhiên là do dùng điểm tích lũy đổi lấy. Thực lực dựa vào hệ thống tăng vọt, hắn mới dám xông vào rừng tìm người.
Thực lực vượt qua hai đại cảnh giới đúng là sảng thoái. Bất quá, hệ lụy cũng không ít.
Vì tu vi tăng nhanh, thân thể đã phải chịu áp lực dồn nén cực lớn.
Vừa rồi do lo tìm nữ nhân phiền toái này nên hắn mới ép bản thân tỉnh táo. Tuy nhiên đó cũng là chút tỉnh táo cuối cùng hắn còn giữ được.
Sử dụng sức mạnh diệt đi con yêu vụ vừa rồi, cơ thể hắn đã tới cực hạn.
Ánh mắt Lâm Thần dần mờ nhòa, tầm mắt dần thu hẹp. Cả người vô lực ngã xuống.
Mọi thứ xung quanh chẳng lưu lại trong khối óc, chỉ có hình ảnh người con gái hoảng hốt chạy tới, cố nâng hắn lên là còn tồn đọng.
"Lâm... Lâm Thần, huynh sao..."
Trong những ý nghĩ cuối cùng, Lâm Thần thầm nhủ, cô la ó tên hắn như thế sẽ dụ thêm Yêu đến đây đó, có biết không?
Nhỏ tiếng một chút không được sao?
Lần này phải c·hết ở đây, hắn thật hối hận!
Lâm Thần cứ ngỡ pha này mình c·hết chắc, một mình Phượng Chu Thiên với vỏn vẹn Tôi Thể trung kì thực lực, gần như không có khả năng đem hắn ra khỏi khu rừng mà mỗi tất đất đều ẩn giấu khủng bố nguy cơ.
Ai dè, từ trong mê man hồi tỉnh, Lâm Thần trông thấy mái ngói quen thuộc thì đứng hình mất vài giây.
Sau khi nhớ lại tất cả, hắn mừng thầm khi sống sót qua t·ai n·ạn.
Vui mừng qua đi, Lâm Thần ngỡ ngàng.
Phượng Chu Thiên có thể mang hắn ra, quá không hợp thoái thường!
Lâm Thần toan ngồi dậy, nhưng lúc này hắn mới để ý tới, trước ngực có thứ gì đó đè nặng, làm hắn khó thở.
Hắn nhìn xuống chỉ thấy khuôn mặt xinh thuần, đang uể oải ngồi ngủ gục trên ngực mình.
Thấy đặng, Lâm Thần ngừng cử động.
Hắn không ngờ cái cảm giác, vừa mở mắt đã trông thấy mỹ nhân cũng thật khoái khoan.
Cảm giác bình yên tràn ngập trong từng hồi nhịp đập, so với nguy hiểm dồn dập, so với sinh tử cận kề, bây giờ như thế giới riêng tư chỉ có hắn và cô.
Nơi, mọi phiền não đều không tồn tại, chỉ có trái tim hai con người đang đập cùng nhau.
Lâm Thần bắt đầu tham lam, hắn muốn giữ lấy khoảng khắc này mãi mà thôi!
Bên kia, cảm nhận có người nhìn mình, Phượng Chu Thiên từ từ mở mắt.
Trông thấy Lâm Thần đã tỉnh, cô nở ra một nụ cười thật tươi. Nụ cười đó tỏa nắng, lan tỏa khiến người ta không uống cũng say, Lâm Thần cũng muốn say mất rồi.
"Huynh tỉnh rồi!" Phượng Chu Thiên ngồi thẳng người.
"Ừ! Sao chúng ta thoát khỏi được vậy?"
"Khi huynh ngất, trùng hợp có một vị cao nhân đi ngang qua cứu giúp hai ta."
"Cao nhân? Cao chừng nào?"
"Muội không biết."
Đối với lời của Phượng Chu Thiên, Lâm Thần không có nghi ngờ.
Kì thật, đêm lại trong rừng là thời khắc Yêu tác quái, tuyệt đại bộ phận đều không dám vào trong.
Nhưng không phải là không có ngoại lệ. Một số cao thủ tự tin vào thực lực của bản thân, sẽ vào trong rừng xông xáo, săn g·iết Yêu, gặt hái yêu châu.
Hiển nhiên, đó chỉ là số ít, gặp được xem như may mắn.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi kết thúc, Lâm Thần chẳng biết có nên bắt chuyện với Phượng Chu Thiên tiếp không.
Đột nhiên, lúc này cái bụng hắn kêu lên ùng ục.
Phượng Chu Thiên nghe thấy âm thanh ấy thì che miệng, cười trộm: "Huynh ngủ hơn hai ngày nay rồi. Chắc đói lắm, để muội xuống nấu chút gì cho huynh."
"Không cần đâu."
"Trời cũng gần sáng, muội xuống chuẩn bị vài món cho mọi người cùng ăn."
Nói đến đây, Phượng Chu Thiên đứng lên đi ra khỏi phòng.
Lâm Thần nằm nguyên một chỗ, có chút hụt hẫng.
Cái phòng nho nhỏ vốn trống vắng đã thành quen. Sao giờ, thiếu đi bóng hình ai đó, hắn lại thấy thật hiu quạnh.
Lâm Thần chôn giấu tâm tình, lăn người ngủ tiếp.
Luyện tập nửa năm nay, hắn đã luyện thành một tuyệt kỹ, bất chấp hoàn cảnh thế nào vẫn có thể ngủ ngon.
Mặt trời lên cao, xua tan cái lạnh giá đêm dài mang lại, chim cất vang ca, rêu hò khắp ngõ.
Lâm Thần rời giường, ra sân sau vệ sinh cá nhân, sẵn tiện cử động gân cốt một chút. Đến khi hoàn toàn thích nghi với cảnh giới hiện tại của mình, hắn lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán rồi mới trở về.
Khi vào nhà, một bàn thức ăn thịnh soạn đã dọn lên ngay ngắn, hai người phụ nữ đang ngồi sẵn chờ đợi.
Lâm Thần ngồi xuống, Phượng Chu Thiên gắp đồ ăn vào chén cho hắn, mắt mỏi mong, trông chờ Lâm Thần cho cái đánh giá.
Thấy sự mong mỏi của Phượng Chu Thiên, Lâm Thần ăn lấy một miếng, nhất thời... có xúc động muốn nhổ ra ngay lập tức.
Mặn quá làm sao mà nuốt nổi đây!
Nhưng Lâm Thần chưa kịp nhả, ngay eo đã bị người nhéo mạnh.
Lâm Thần ngậm một miệng mặn chát nhìn sang Nguyệt Nương, bắt gặp ánh mắt Nguyệt Nương đang lườm mình.
Chẳng cần một lời nói, chỉ cần dùng ánh mắt trao đổi Lâm Thần đã hiểu ý.
Hắn dám nhả, hôm nay liền c·hết chắc.
Lâm Thần biết điều, bùi ngùi nuốt cái đống mằn mặn trong họng xuống, sau đó cố nặng ra nụ cười, khen: "Ngon lắm, ngon đến c·hết mất!"