Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 13: Một hồi căng thẳng.

Chương 13: Một hồi căng thẳng.


Phượng Chu Thiên trông thấy cái bản mặt d·â·m dê của Minh Bác Văn thì chán ghét không thôi, muốn âm thầm dạy dỗ cho lão dê già này một bài học.

Tay Phượng Chu Thiên khẽ động, tuy nhiên giữa chừng cô lại đổi ý.

Đây chẳng phải cơ hội tốt để cho Lâm Thần thể hiện, một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Sau đó cô có thể mượn cớ lấy thân báo đáp, mà khều y ư!

Có ý tưởng, Phượng Chu Thiên rụt ngón tay về, nhút nhát như gái mới lớn trốn sau lưng Lâm Thần.

Bác Văn thấy phản ứng của Phượng Chu Thiên lòng càng ngứa ngáy, muốn độc chiếm ôm mỹ nữ vào lòng.

Tay ông ngoáy ngoáy hàng ria mép, bắt đầu nghĩ kế đoạt người.

Lâm Thần sớm đã cau mày, nhìn vào đôi mắt híp dài đầy mưu mô của Bác Văn liền biết sự không ổn, tức thì nắm lấy cổ tay Phượng Chu Thiên, kéo cô rời đi.

Ai ngờ, Bác Văn không biết liêm sỉ, chạy ra khỏi quầy chặn đầu hắn lại.

Nụ cười trên môi Minh Bác Văn vẫn hèn mọn như cũ, trân trối nhìn Phượng Chu Thiên một hồi, rồi mới chuyển cái nhìn sang Lâm Thần, mở miệng chất vấn: "Chàng trai trẻ, vào tiệm của ta rồi sao không mua món gì hết đã muốn chuồn đi"

"Chuồn đi?" Lâm Thần cười hắt ra: "Chúng tôi muốn đi thì đi, ông có thể cấm cản sao?"

Bác Văn vuốt nhẹ ria mép, ý cười tắt lịm: "Chàng trai trẻ, ở đời phải biết lễ độ."

Gã giở giọng dọa dẫm, đồng thời khí thế trên người tỏa ra không chút kiêng dè, nguyên khí bọc quanh thân, nói rõ tu vi Uẩn Linh cảnh cao thủ chẳng phải chơi.

Khóe môi Lâm Thần khẽ cong, không tỏ thái độ, hỏi: "Vậy như thế nào mới gọi là lễ độ?"

Nghe Lâm Thần hỏi, Bác Văn lòng càng ghét bỏ, mỉa mai bảo: "Vào mua cái gì đó rồi mới được đi."

Minh Bác Văn ép mua ép bán chả khác nào hắc điếm, Lâm Thần vậy mà không nóng, trái lại bình thản nói: "Cũng được!"

Sau đó, hắn vào sâu trong quán, cầm lên lọ đan dược: "Cái này bao nhiêu?"

"Một trăm tinh nguyên cửu phẩm." Bác Văn khó chịu báo giá, giống như nói chuyện nhiều với Lâm Thần là điều gì đó rất ghê tởm.

Tinh nguyên thạch là giá trị tiền tệ chung ở đây. Bên trong tinh nguyên ẩn chứa nguyên khí hỗ trợ cho tu luyện. Dựa vào độ tinh khiết và nồng độ mà phân thành mười đoạn phẩm giai.

Lấy thập phẩm làm giá trị thấp nhất, cũng là phổ thông nhất. Mỗi phẩm phía sau chênh nhau mười lần giá trị.

Lâm Thần nghe giá liền bĩu môi, một lọ thuốc nhỏ đã trăm tinh nguyên cửu phẩm, đó còn chẳng phải là ngàn viên tinh nguyên thông thường.

Với chừng đó tinh nguyên, đủ để hai mẹ con hắn sống qua nửa năm vô lo vô nghĩ.

Mặc dù Lâm Thần không biết giá trị thật của lọ thuốc trong tay. Tuy nhiên, hắn có thể khẳng định lọ này không đến giá đó, tên dê cụ trước mặt khẳng định độn giá làm khó dễ.

Bất quá, vừa hợp ý hắn.

Lâm Thần tung thảy lọ thuốc, bình thản lên tiếng: "Ta không có nhiều tiền đến thế."

Minh Bác Văn như bắt được mùa, một mặt khả ố quay qua nhìn Phượng Chu Thiên, hai tay thì xoa xoa vào nhau, đưa ra giải pháp: "Không có tiền thì lấy người đổi cũng được. Để tiểu mỹ nhân ở lại, ngươi có thể đi rồi."

Thực chất, cho dù Lâm Thần có trả nổi hay không, kết cục cũng chỉ có một.

Minh Bác Văn dự định chỉ nhận sắc không nhận tiền.

Vốn dĩ, lão nghĩ phải động tay chân một chút mới bắt ép được, ai dè thiếu niên quá ngu ngốc, làm lão đỡ không ít công phu.

Bàn tay Bác Văn giơ ra, muốn bắt lấy cánh tay Phượng Chu Thiên đang núp sau Lâm Thần.

Bỗng, có tiếng 'cạch' lay động, phá tan đi bầu không khí.

Bác Văn theo bản năng nhìn xuống, chỉ thấy lọ thuốc ở trên tay Lâm Thần đã rơi rớt trên mặt đất.

May sao chất liệu bình khá tốt nên không có vỡ ra, nhưng thuốc bên trong chắc bị tổn hại không nhỏ.

Thấy đặng, Bác Văn muốn quát tháo Lâm Thần.

Ấy thế mà không đợi ông thốt nên lời, Lâm Thần mặt mày bình thản, chân dẫm lên lọ thuốc.

Chân Lâm Thần dùng lực, tiếng 'răng rắc' vang lên, cái lọ lẫn thuốc trong đó đều tan nát chẳng còn chi.

Sắc mặt Minh Bác Văn trầm xuống thấy rõ.

Quả là lọ thuốc này giá không như ông đã hô, thế nhưng giá trị thật của nó nào có thấp, bị đạp nát vụn, tổn thất đâu ít.

Bác Văn điên tiết, phong phạm đều mất sạch, chả buồn giả đò gì nữa, tay chỉ Lâm Thần gầm lên: "Mày đang làm cái quái gì vậy hả?"

Lâm Thần thản nhiên nhún vai: "Còn làm gì nữa, phá quán chứ làm gì."

Lời nói cùng thái độ của Lâm Thần càng khiến Bắc Văn nóng càng thêm nóng.

Ông đã định tha cho thiếu niên rời đi, thế mà đối phương không biết ơn nghĩa.

Đã vậy ông không cần nương tay, trước đánh cho tên khốn không biết điều này bầm dập, rồi ép hắn kí giấy nợ.

Sau đó, ông sẽ dùng giấy nợ uy h·iếp. Cuối cùng, bức bách người đẹp b·án t·hân cứu ý trung nhân.

Thế là có thể mỹ mãn, rước mỹ nhân về dinh.

Loại chuyện như vậy Bác Văn làm nhiều thành quen, không cần một giây đã lập xong kế hoạch chu toàn.

Dựa theo kế hoạch, tay Bác Văn hóa thành đấm, dùng nguyên khí lưu chuyển bao bọc quanh nắm đấm, rồi vung ra một quyền.

Quyền phong cực đại, uy thế như mãnh hổ hướng mặt Lâm Thần mà tới.

Minh Bác Văn nghĩ thầm, kẻ hèn mạt rệp trước mặt chịu một đấm sẽ mất nửa cái mạng. Lúc đó, nhất định phải bồi thêm mấy cước cho hả giận.

Đánh cho tàn tật càng tốt, chỉ cần không c·hết người liền được.

Ngay khi Bác Văn tính toán, xem đánh thế nào mới không đ·ánh c·hết Lâm Thần.

Bên này, Lâm Thần đã đưa tay lên đỡ. Chỉ thấy lòng bàn tay y xòe ra, nắm đấm Bác Văn rơi ngay vào lòng bàn tay ấy.

Bác Văn khinh thường khịt mũi, muốn dùng man lực xông phá.

Song, ông có dùng hết mười hai phần công lực cũng không thể di chuyển thêm được nửa tấc.

Nấm đấm của Bác Văn như đâm phải tường đồng vách sắt.

Đến giờ, Minh Bác Văn mới biết đụng phải thứ dữ, định rút tay về. Ngặt nỗi, Lâm Thần đâu cho ông ta cơ hội, hắn siết chặt các đầu ngón tay khiến Minh Bác Văn ú ớ lên đầy đau đớn.

Mặc dù vậy, Minh Bác Văn chẳng biết điều, ngựa quen thoái cũ, giở giọng: "Thằng khốn nạn! Mày buông ông ra, nếu không mày... Ai da..."

Còn chưa hết câu, cánh tay đã truyền đến cơn đau mãnh liệt làm ông la ó ầm lên.

Bác Văn hét la gầm trời, bên ngoài đã bị kinh động đến. Dân buôn chuyện ở đâu cũng chả thiếu, chẳng mấy chốc ở ngoài bu lại đông dày người tới xem náo nhiệt.

Lâm Thần thấy người đến mỗi lúc một đông, ở lâu thêm sẽ sinh ra đại sự.

Trừng trị kẻ háo sắc như vậy xem như đủ, hắn bèn hất mạnh tay cho Bác Văn ngã nhào xuống đất.

Sau đó, Lâm Thần lấy ra từ trong tay áo một lọ thuốc đặt lại lên trên kệ, vừa hừ lạnh, nói: "Làm người không chỉ biết lễ độ. Còn phải biết ai nên đụng vào, ai không nên. Kẻo một ngày chẳng còn mạng để mà thấy mặt trời mọc."

Hóa ra, vừa rồi Lâm Thần không có đạp vỡ lọ thuốc. Hắn chỉ lợi dùng lúc Minh Bác Văn lơ là, muốn sờ mó Phượng Chu Thiên đã đánh tráo lọ thuốc thật với lọ thuốc cầm máu rẻ tiền hắn mang theo thôi.

Lâm Thần chẳng biết sao lại làm thế nữa, chỉ thấy có người muốn s·àm s·ỡ Phượng Chu Thiên lòng khó chịu, muốn dạy dỗ đối phương một bài học.

Bất quá chỉ là một bài học, chứ hắn không có mất lý trí.

Đập đồ thì phải đền, mà tài chính của hắn không có rảnh rang đi làm ba cái chuyện tào lao như bồi thường ấy.

Để lại cái lọ, Lâm Thần dắt Phượng Chu Thiên rời khỏi tiệm thuốc. Dân chúng buôn chuyện né ra cho hai người họ rời đi.

Mọi chuyện rất thuận lợi. Nhưng Lâm Thần có thế nào cũng không ngờ tới, Minh Bác Văn lại không biết sợ mà đứng dậy đuổi theo.

Hắn càng sẽ không ngờ tới, mới ra ngoài đã bị một toán binh lính đón đầu.

Hôm nay là đến phiên Ca Quân đi tuần tra trật tự trong thành, vừa hay đến đoạn đường này.

Thấy chúng dân xung quanh tụ lại, Ca Quân biết là có người gây náo làm mất trị an, nên đi tới thì khéo thay bắt gặp Lâm Thần đang đi ra.

Ca Quân nhìn thoáng qua Lâm Thần và Phượng Chu Thiên một cái liền không để ý tới nữa, ánh mắt chuyển dời sang người ở đằng sau.

Thấy rõ đó là Minh Bác Văn, Ca Quân không khỏi cau mày. Trong tích tắc nhân quả hệ lụy Ca Quân thấu sự rõ ràng.

Gã khoát tay ra hiệu, lính phía sau hiểu ý, tức tốc bao vây lấy Lâm Thần và Phượng Chu Thiên.

Động tới quân binh chẳng khác nào tạo phản, Lâm Thần đứng yên không phản kháng, tùy ý cho hai tên lính khóa tay mình lại.

Lâm Thần rất phối hợp để b·ị b·ắt, mắt nhìn Ca Quân khẩn thiết hô: "Quan nhân, oan..."

"Câm miệng!" Ca Quân quát ngang.

Lâm Thần ẩn ẩn thấy điềm. Y như hắn nghĩ, Minh Bác Vân thong dong đi tới, cười cười chấp tay:" Ca Bách Hộ Ti!"

"Minh lão gia!" Ca Quân đáp lễ, bộ dạng như thân quen từ lâu.

Lâm Thần xem như hiểu, hèn gì chỉ một tên chủ tiệm thuốc lại dám hách dịch đến thế. Có thể ngang nhiên giữa ban ngày ban mặt giở thoái c·ướp b·óc, s·àm s·ỡ dân nữ.

Nguyên lai là có ô dù!

Chương 13: Một hồi căng thẳng.