Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 14: Giao phong trong chớp nhoáng.
"Minh lão gia gặp phải phiền phức sao?" Ca Quân nhìn Minh Bác Văn hỏi.
Ngụ ý trong lời Ca Quân rất rõ ràng, muốn hay không cần gã xuất thủ hỗ trợ.
Nụ cười trên môi Minh Bác Văn thoáng vụt tắt, nhưng rất nhanh đã kéo lên lại.
Ông cười bảo: "Lại làm phiền Ca Bách Hộ Ti rồi, ta nhất định sẽ nói vài lời tốt đẹp về ngài trước mặt tỷ phu."
Ca Quân nghe đến hai chữ 'tỷ phu' mắt liền sáng rỡ.
Thế là chẳng chút quan ngại, Ca Quân trước cái nhìn của tất cả mọi người mà dõng dạc hạ lệnh: "Áp giải vào đại lao."
"Aiz! khoan đã, khoan đã."
Bác Văn nháy nháy mắt với Ca Quân, tay chỉ chỉ.
Ca Quân lập tức hiểu, đi lại chỗ Phượng Chu Thiên. Tay gã bóp lấy mặt cô, quan sát một chút thì lè lưỡi liếm lấy cánh môi khô khốc của mình.
Đúng là đẹp đến mức, khiến cho người ta thổn thức không thôi.
Tuy nhiên đối với Ca Quân, sự nghiệp quan trọng hơn cả. Đàn bà với gã mà nói, tối về tắt đèn ai cũng như ai.
Thế là gã nhìn qua tên lính cạnh bên, dặn dò: "Nhốt cô ta vào một phòng giam riêng biệt."
Phượng Chu Thiên bị bóp mặt, tận sâu trong đáy mắt toát lên một tia sát ý nhợt nhạt không ai trông thấy, nhưng rất nhanh đã giấu xuống.
Bên kia, Lâm Thần chứng kiến tất cả, hơi thở dần bắt đầu trở nên hỗn loạn, trước ngực cứ như đọng lại huyết khối, tức đến mức muốn trào máu họng.
Dân không đấu với quan, quan lại lộ liễu càn quấy. Còn ngay trước mặt hắn bàn tính chuyện cưỡng bức người.
Nếu hắn còn có thể nhịn, thì chẳng phải là đàn ông nữa rồi.
Hai tên lính khóa tay Lâm Thần theo lệnh muốn kéo người đi, thế nhưng hai chân Lâm Thần cứ như gắn chặt với nền đất, làm sao cũng không kéo nổi.
Thân thể Lâm Thần tựa sắt thép cứng chắc không thể lay động, mặc cho hai tên lính đó dùng hết sức bình sinh cũng chỉ làm cho vai Lâm Thần lắc lư một chút.
Như cảm ứng được điều bất thường, Ca Quân buông tay khỏi mặt Phượng Chu Thiên ngoái sang.
Trông thấy cảnh thuộc hạ mình không thể kéo nổi một tên dân đen, lông mày gã khẽ nhướng: "Hai tụi bây làm gì thế, còn không mau nhốt tội nhân lại."
"Tội nhân?"
"Ha... ha.. ha..."
Không chờ hai anh lính kịp giãi bày, Lâm Thần bỗng rộ cười một cách man dại.
Tiếng cười của Lâm Thần văng vẳng chẳng dứt, vang vọng như một tràng gió, đánh tan không gian nhốn nháo xung quanh.
Ca Quân cảm thấy bực bội trước sự cợt giễu của Lâm Thần, toan rút bội kiếm bên hông buộc hắn câm miệng.
Nhưng trước khi Ca Quân kịp rút kiếm, Lâm Thần đã bất thình lình im bặt.
Lâm Thần không cười nữa, thay vào đó nguyên khí trong người hắn bùng nổ, trào ra ngoài tựa hồ một con sóng dữ tràn qua không gian.
Uy lực phóng xuất, chẳng khác một trận cuồng phong, thổi bay tất cả vật ngán đường nó lướt qua.
Một nhoáng giông bão. Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, không gian chỉ còn tiếng đau đớn lẫn với tiếng thở dốc, hòa trộn trong nhịp đập mạnh của những trái tim đầy bối rối.
Trong cảnh tượng này, chỉ có Phượng Chu Thiên được Lâm Thần châm chước đứng vững, và Ca Quân thực lực cao thâm còn trụ lại.
Ngoài ra, trước sức mạnh áp đảo, tất cả đều ngã sấp mặt ra đất, lăn lộn kêu than.
Ca Quân tuy không ngã, song lại bị đẩy lùi một đoạn dài, lòng hoảng hốt, cánh môi run rẩy ngước nhìn Lâm Thần: "Tẩy... Tẩy Tủy cảnh."
Kinh hoàng chưa đi, thân thể Ca Quân đã bị nguyên khí bao lấy, cả người không thể tự chủ bị Lâm Thần cách không kéo về phía y.
Vừa đến, Ca Quân đã bị Lâm Thần bóp cổ. Tay Lâm Thần càng lúc càng siết chặt, mặc cho Ca Quân cựa quậy, phản kháng đều vô dụng.
Ca Quân chỉ là Uẩn Linh cảnh đỉnh phong, cách biệt với Lâm Thần một đại cảnh giới cùng một đoạn tu vi, chừng đó đủ để Lâm Thần tùy ý g·i·ế·t Ca Quân như g·i·ế·t heo c·h·ó không khác biệt.
Nếu so sánh thực lực với đường đua thì Tôi Thể chỉ được xem là giai đoạn chuẩn bị, Uẩn Linh tính vừa đến bên vạch xuất phát, chỉ có Tôi Thể mới được xem là chân chính chạy.
Cách biệt mỗi cảnh giới ban đầu rất cao, hầu như chẳng có chuyện vượt cấp chiến đấu.
Cổ bị bóp nghẹn, hơi thở Ca Quân dần đứt đoạn, Trong một khoảnh khắc, gã trông thấy con sông nại hà ngay trước mặt, bên kia bờ có người vẩy vẩy gọi gã tới.
Hiển nhiên đó chỉ là ảo giác của Ca Quân, Lâm Thần tới điểm liền dừng, trông Ca Quân sắp tắt thở tới nơi hắn đã nới lỏng tay, thả gã ra.
Ca Quân nào còn hơi sức, tức khắc ngồi phệt trên mặt đất, ôm cổ họng sặc sụa ho khan.
Tuy nhiên, gã thông minh hơn Bác Văn nhiều, không có buông lời dọa nạt, cố giữ cho mình trong suốt nhất có thể.
Mặc cho Ca Quân yên lặng, Lâm Thần lại chẳng ý buông tha. Hắn ngồi xổm xuống bắt lấy cái tay khi nãy đã bóp mặt Phượng Chu Thiên, trên môi nở lên nụ cười, sau đó... tay vặn mạnh một cái.
Tiếng xương gãy đâm xé, cánh tay Ca Quân không một đoạn lành lặn, có mấy chỗ lồi ra đầu xương trắng nhọn xuyên qua da, mang theo máu tươi bê bết chảy ròng.
Lâm Thần làm xong chuyện cần làm, không ý tứ nán lâu thêm, vội kéo tay Phượng Chu Thiên một mạch bỏ chạy.
Cho đến khi bóng dáng Lâm Thần mất hút, Ca Quân mới từ trong đau đớn lấy lại đôi chút tỉnh táo.
Gã hét lớn với tên thủ hạ gần mình nhất: "Mau bắn pháo, thông báo cho Bắc Thiên Hộ, có kẻ tạo phản đánh quan binh."
Ca Quân sau đó được đưa đi chữa trị, còn tên lính nhận lệnh thì tức tốc rút ra một cái ống nhỏ hướng đầu ống lên trời, rồi kéo sợi dây nhỏ buộc ở phần đáy.
Sau đó chỉ thấy một luồng pháo sáng màu đỏ bắn lên cao, nổ thành huyết vụ lơ lửng giữa không trung.
Bắn pháo hiệu chỉ là bước đầu, tên lính còn phải chạy nhanh tới cổng thành, báo cáo cụ thể lại tình hình chi tiết.
Lâm Thần đi không bao lâu đã nghe tiếng pháo nổ rền, trông thấy vụ mây đỏ rực trên trời thì lập tức dẫn Phượng Chu Thiên thoát khỏi đường chính, trốn vào một hẻm nhỏ vắng người.
Trong hẻm, Lâm Thần quan sát bên ngoài, ngỡ đâu sẽ có quan binh truy đuổi, nào ngờ từ đầu chí cuối không thấy một tên lính tuần tra nào đi qua.
Phượng Chu Thiên thấy Lâm Thần hết dòm lại ngó, tựa nhìn thấu ý nghĩ của hắn, bèn lên tiếng nhắc nhở: "Có thể binh lính đã tập trung hết ở cổng rồi."
Lời của Phượng Chu Thiên làm Lâm Thần thanh tỉnh, nghĩ tới Bằng Đồng thành trước sau có một cổng ra vào. Muốn trốn khỏi đây chỉ có nước qua đó, căn bản là chẳng cần chiêu trò truy bắt.
Nghĩ đến trước cổng có vô số binh lính, cao thủ bao vây chặt kín như nện cối thì bên tai Lâm Thần ù ù hết lên, đầu váng mắt hoa.
Mặc dù thế, Lâm Thần không có hối hận, cũng chả có khoảng trống để mà tiếc nuối.
Đầu óc hắn xoay chuyển, vắt cạn chất xám tìm cách trốn thoát.
Vừa hay, trên đường có một đôi trai gái lướt ngang. Nam tiêu sái, phe phẩy cây quạt trên tay, miệng ngâm lời có cánh, nữ tử bên cạnh thì tủm tỉm che miệng cười.
Một đôi trai tài gái sắc, có điều lực chú ý của Lâm Thần là nằm tại y phục họ đang mặc. Chất liệu lụa tầm sang trọng, đường tơ mối chỉ, hoa văn cầu kỳ.
Thấy bộ trang phục ấy đầu Lâm Thần liền nảy số, bất giác nở lên nụ cười đầy nham nhở.
Cổng thành Bằng Đồng, giờ đây đang đóng chặt. Trọng binh canh giữ nghiêm ngặt, đao kiếm giương sẵn, nỏ tiễn hạng nặng đã vào tư thế.
Thậm chí, Bắc Lâm, Thiên Hộ Ti, còn đích thân trấn thủ ngay giữa đường chính.
Trong Bằng Đồng có kẻ dám đánh quan binh, thực lực cao cường, tất nhiên thân là Thiên Hộ Ti, Bắc Lâm phải ra mặt chỉnh đốn, sẵn tiện tùy thời chém g·i·ế·t giặc loạn hòng lấy uy.
Từ khi thành chủ mới tới đảm nhiệm, mọi hoạt động của quân lính đều bị hạn chế rất nhiều. Ngay cả Thiên Hộ Ti như Bắc Lâm cũng không có ngoại lệ, bị quản thúc rất nghiêm, uy danh cũng vì vậy mà giảm sút không ít.
Bây giờ có cơ hội, ông định làm một mẻ lớn cho ra trò.
Bắc Lâm chống kiếm dưới đất, lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng mặt trời, tạo nên một vệt hào quang sắc bén. Lưng người thì thẳng tấp, mắt nhắm định thần thể hiện phong phạm cao thủ.
Chẳng biết qua bao lâu, Bắc Lâm cảm nhận sự chuyển động trong không khí xung quanh, vành tai khẽ giật, bắt lấy những tiếng bước chân nhẹ nhàng đang tiến tới.
Bắc Lâm từ từ mở mắt ra, trước mặt ông là một trai một gái ăn mặc xa hoa.
Cô gái diện lụa nhung trắng tinh khôi, làn da trắng mịn như ngọc, tóc dài tung bay trong gió.
Còn chàng trai phẩy quạt một cách điệu nghệ, đôi mắt tỏa sáng ngời, toát lên vẻ tự tin. Nếu không muốn nói là cực kỳ ngạo mạn.