Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16: Chia ly.

Chương 16: Chia ly.


"Làm sao để coi là nhỏ?"

"Mục đích ta vào thành là để bán thảo mộc, bán xong sẽ rời đi."

Nói đến đây, Lâm Thần ném bao vải qua cho Bắc Lâm, báo giá: "Trăm viên tinh nguyên thạch cửu phẩm."

Bắc Lâm đón lấy bao vải, mở ra xem, bên trong chỉ thấy toàn là Bạch Dương Đầu thì cau mày.

Bên cạnh, Minh Bác Văn lén nhìn không khỏi hét lên:"Ăn cướp à?"

"Câm miệng!"

Sau đó, một tiếng bốp vang vọng.

Khác với vừa rồi, lần này cả người Minh Bác Văn lăn dài trên mặt đất, miệng trào máu tươi, một chiếc răng bay ngoài, lẫn vào trong đám đông đang hóng chuyện.

Bắc Lâm phát cáu, tên em vợ này chả được tích sự gì, chỉ báo ông là giỏi. Những năm nay gây tai họa, bắt ông giải quyết hậu sự đâu ít.

Vốn tưởng để gã tiếp quản tiệm thuốc sẽ nên thân hơn, dè đâu tai họa mỗi lúc một lớn. Hết gian lận nâng giá thuốc, rồi đến cưỡng đoạt con gái nhà lành.

Giờ xông ra tai họa ngập đầu mà còn không biết, khiến ông giận đến sôi máu.

Bắc Lâm xả khí trong lòng xong thì ngoái sang Lâm Thần, nói: "Đáng giá! Ta sẽ mua hết toàn bộ."

Ông hiện tại chỉ muốn đuổi hai cái ôn thần này đi nhanh nhanh một chút, tiền bạc đâu thành vấn đề.

Lâm Thần nhận tinh nguyên bỏ vào hầu bao, cả người sảng khoái. Tưởng đâu một hồi gian nan, không ngờ người ở đây dễ gạt đến vậy.

Hiển nhiên, Lâm Thần không biết, nếu không có Phượng Chu Thiên ở sau trợ trận, hôm nay hắn không c·h·ế·t cũng bị nhốt vào ngục giam, chứ đâu có thể ngang nhiên ở đây bàn điều với chả kiện.

Sau khi thu mua hết Bạch Dương Đầu, Bắc Lâm cho người mở cổng thành, ý tứ tiễn hai người Lâm Thần đi.

Lâm Thần mừng còn không kịp, chắp tay "cáo từ" một tiếng rồi dẫn Phượng Chu Thiên lẩn khỏi thành.

Tuy nhiên, hắn không có ngay lập tức về nhà mà dạo quanh một vòng lớn, sợ có kẻ theo dõi.

Không phải Lâm Thần quá dè chừng, sự thật chứng minh hắn đã đúng.

Khi Lâm Thần rời đi không lâu, Bắc Lâm đã cho thủ hạ chuyên về mảng trinh thám bám đuôi.

Người đến thực lực không cao, được cái thủ đoạn ẩn thân cực kỳ lợi hại, Lâm Thần đề phòng có thừa lại không tài nào phát hiện ra sự tồn tại của y.

Bất quá, chỉ Lâm Thần không thể phát giác, chứ dưới tầm mắt của Phượng Chu Thiên, không có chỗ trống để ẩn tàn.

Phượng Chu Thiên khẽ duỗi đầu ngón tay ra, giải quyết kẻ theo dõi. Đột nhiên, đồng tử trong mắt cô co rút.

Lâm Thần chú ý xung quanh, lại không nghe được tiếng bước chân quen thuộc theo sau mình, bèn nghi hoặc ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy Phượng Chu Thiên đã đứng khựng tại chỗ.

"Cô làm gì thế?"

"Mai muội sẽ rời khỏi đây."

"Đột... đột ngột vậy? Thương thế của cô còn chưa..."

"Muội nói thật với huynh, trong rừng người cứu chúng ta chính là hắn. Muội đã hứa với hắn, khi huynh tỉnh muội sẽ quay về cùng hắn thành thân." Phượng Chu Thiên yếu ớt cười, mái tóc đen nhánh đổ xuống vai.

Lâm Thần không có tâm thế chuẩn bị, cả người như c·h·ế·t lặng.

Phượng Chu Thiên không nói 'hắn' là ai, nhưng Lâm Thần có thể đoán được, đó là hôn phu mà gia đình cô bắt ép cưới.

Nghĩ đến Phượng Chu Thiên phải lấy kẻ khác, trái tim Lâm Thần như bóp nghẹn, đến mức không còn sức thở.

Mất một lúc sau, Lâm Thần mới nặng nề thốt ra vài chữ: "Có thể trốn mà."

"Hắn đã biết huynh và nương, muội sợ..."

Lưng chừng, Phượng Chu Thiên không nói nữa. Cô quay đầu sang chỗ khác, lặng lẽ lau đi giọt lệ trực trào nơi khóe mắt.

Là thế ư!

Lâm Thần đứng đó không nói gì thêm, nhưng tay đã siết chặt thành đấm.

Phượng Chu Thiên thấy Lâm Thần như vậy thì nghẹn ngào quay sang nhìn hắn: "Không có gì đâu, dù gì huynh... huynh cũng muốn muội rời đi, phải không?"

Bỏ lại một câu, Phượng Chu Thiên xoay người, bỗng góc tay áo bị ai đó níu lại.

Ai đó kia nhìn cô, lưỡng lự trong thoáng chốc, lãnh đạm nói rằng: "Anh thích em!"

Đổi lại với lời tỏ tình cộc lốc, chỉ là cái khoát tay lạnh lùng.

Cô đẩy hắn ra. Không nói một lời, bước ra khỏi tầm mắt, để lại một kẻ chơi vơi đứng giữa khoảng trống lặng thinh.

Phượng Chu Thiên trở về nhà liền chạy vào phòng đóng kín cửa, một ngày hôm đó cô luôn tránh mặt Lâm Thần.

Trong đêm khuya khoắt, Phượng Chu Thiên dựa lưng vào gốc cây già ở ngoài sân, đêm sương đã phủ một tầng mây nước trên đỉnh đầu.

Mắt cô ngước nhìn tầng trời đang bị mây dày che khuất, chỉ để đó một màn đen tuyền.

Dù vậy, cô vẫn nhìn, ánh mắt xa xăm như đang hồi tưởng chuyện quá khứ.

Phượng Chu Thiên ưu thương, bỗng một bóng hình tiến tới, ngồi đến bên cạnh.

Lâm Thần cũng tựa lưng vào gốc cây, rất lâu, rất lâu sau hắn nhỏ giọng: "Không có cách khác sao? Thực ra với thực lực của ta, có thể dẫn cô trốn đi."

Một ngày hôm nay Lâm Thần nghĩ thật nhiều, hắn có thể bỏ mặc cô sống tiếp quãng đời an lành. Thế nhưng, nghĩ đến việc cô sẽ vĩnh viễn biến mất, trái tim hắn theo từng nhịp hơi thở mà nhói lên.

Phượng Chu Thiên lắc đầu: "Vô ích thôi, thực lực của huynh chẳng là gì trong mắt họ."

Nghe đặng, Lâm Thần trầm mặc.

Hắn biết với Tẩy Tủy thực lực hiện tại ngang tàng trong thôn nhỏ còn được, muốn ra ngoài ao lớn xông xáo thì chừng đó chưa đủ.

Chẳng nói đâu xa xôi, Bắc Lâm hồi sáng nếu đánh lên, hắn hoàn toàn không có lực hoàn thủ.

Bầu không khí giữa hai người vốn đã có tầng khoảng cách, giờ vì lời của Phượng Chu Thiên mà càng thêm ngột ngạt.

Từng phút giây trôi qua, đôi bên giữ yên lặng. Đến một lúc, Phượng Chu Thiên tự dưng tháo chiếc vòng đang đeo ở trên cổ tay, đưa cho Lâm Thần.

"Vòng tay này là kỷ vật đính ước, cũng là di vật trước khi mẫu thân lìa đời đã trao cho muội. Mong huynh nhìn thấy nó, sẽ nhớ tới có một người con gái như muội, từng hiện hữu trong cuộc đời của huynh."

Lâm Thần tần ngần, không có nhận lấy chiếc vòng, chỉ có một vệt đắng thoáng hiện trên nét mặt của y.

Phượng Chu Thiên vẫn chìa tay ra, ngoan cố muốn Lâm Thần nhận nó.

Lâm Thần cứ ngỡ có thể vô cảm, lơ đi sự cố chấp của cô. Biết đâu trong vô thức, tay hắn đã vươn ra.

Cầm chiếc vòng trong lòng bàn tay, Lâm Thần ngẩn người trong giây lát mới hồi thần, lấy cây trâm cài tóc giấu trong tay áo, trao cho cô.

Phượng Chu Thiên nhận lấy trâm cài, niềm vui nhỏ nhoi len lẻn vào trái tim cô. Sự buồn bã, pha lẫn chút gì đó e thẹn nhợt nhạt hằn rõ trên nét mặt.

Tuy nhiên, trong bóng đêm, một chút thay đổi chẳng khiến Lâm Thần chú ý tới, mà hắn cũng không có tâm tình để chú ý.

Những gì cần nói đã nói, những gì cần đưa đã đưa, Lâm Thần đứng lên, bỏ về phòng.

Hắn không muốn ở lại để thêm đau lòng.

...

Trong đêm, trên mỏm đá cao, Nguyệt Nương ảo não thở dài một hơi. Sau lưng không gian nổi lên gợn sóng, bóng dáng Phượng Chu Thiên dần hiện.

Phượng Chu Thiên vừa hiện thân, đã không kìm được, hỏi: "Thời gian còn chưa đến, sao nương lại muốn bắt đầu công đoạn cuối rồi?"

Cô bỏ đi là chuyện trong dự tính, song theo kế hoạch ban đầu sẽ phải mất một đoạn thời gian để Lâm Thần rơi vào lưới tình, yêu cô đến say đắm rồi mới tiến hành.

Thế mà, từ ngày nàng đến đây chưa đầy một tháng, đã phải triển khai đến công đoạn cuối rồi.

Thời gian bị độn lên quá nhiều, quá sớm so với dự định!

Nguyệt Nương không đáp lại, mắt ngóng ngôi nhà nhỏ thân quen ở đằng xa.

Phượng Chu Thiên không dám gặng hỏi, im lặng đứng đấy chờ đợi.

Không lâu sau, trong khu rừng thấp thoáng thêm một bóng người.

"Còn tại sao nữa, đều tại tiểu nữ oa ngươi không khống chế được tâm tình, làm xáo trộn hết cả lên."

Người chưa đến, giọng đã đến trước, còn ai ngoài Bạch Lão Nhân lâu ngày không thấy mặt.

Bạch Lão Nhân từ trong bóng tối đi ra, nhìn Phượng Chu Thiên giảng giải:

"Thiên ngoại thiên, bất nhập lai di vãng! Chúng ta đều là ngoại lai xâm nhập, mà tiểu nữ oa ngươi thì hay quá chừng, hết gây bão còn g·i·ế·t người."

"Thiên địa nơi đây đã nhắm tới tiểu nữ oa ngươi rồi. Còn không đi nhanh, sớm muộn gì cũng bị đè c·h·ế·t."

Nghe Bạch Lão Nhân giải thích, Phượng Chu Thiên thông suốt.

Trước khi xuống đây nàng có nghe mẫu thân nhắc qua, chỉ là nàng không có chú tâm. Ai ngờ, vấn đề lại nghiêm trọng đến thế.

Phượng Chu Thiên thấy có lỗi, nhưng nhìn vào thứ đồ mà Bạch Lão Nhân đang cầm, cô lại không hiểu: "Không phải ông cũng g·i·ế·t người sao?"

Lão già trước mặt này lấy đâu ra tư cách trách cứ coi chứ, trên tay ổng không phải cũng lủng lẳng hai cái đầu người đang nhễ máu đó ư?

Chương 16: Chia ly.