Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 17: Giây phút lìa xa.

Chương 17: Giây phút lìa xa.


Bạch Lão Nhân thản nhiên ném hai cái đầu người trong tay xuống đất, mặt không cảm xúc: "Không cần cảm ơn!"

Phượng Chu Thiên nhìn thủ cấp ở dưới chân mình. Chẳng đâu xa lạ, chúng là hai kẻ hồi sáng đã gây chuyện với cô.

Sắc mặt Phượng Chu Thiên rất khó coi. Không chỉ Bạch Lão Nhân xen ngang chuyện riêng của mình, mà phần nhiều là thắc mắc ý đồ của lão ta.

Thế nhưng, cô còn chưa hỏi được gì, đã thấy Nguyệt Nương xoay người, một tiếng thở dài lại vang lên.

Nguyệt Nương nhìn Bạch Lão Nhân, trịnh trọng hỏi: "Có cần thiết phải làm đến mức này hay không?"

"Thần sợ mình không đủ đảm lượng, sẽ chùn bước." Bạch Lão Nhân cung kính chắp tay cúi người thưa.

Phượng Chu Thiên một bên nghe cứ như nước đổ đầu vịt, ù ù cạc cạc chẳng hiểu hai người họ đang nói gì?

Tuy nhiên, khi Phượng Chu Thiên theo thói quen dùng thần thức lướt qua Bạch Lão Nhân, cô không khỏi kinh ngạc, sững sờ che miệng lại.

Trong thần thức cô tra xét, trông thấy thần hồn Bạch Lão Nhân vậy mà không có Thần giới ấn ký.

Một người bất kể tu vi, muốn truyền tống liên giới nhất định phải để lại ấn ký trong linh hồn, để ngày sau còn đường truyền tống trở về.

Trong vô vàn thế giới, lần mò đến bao giờ mới tìm được Thần giới cơ chứ?

Nếu chẳng may trên đường lạc vào thâm uyên vô định, coi như cầm chắc án tử.

Cho nên, ấn ký cực kỳ quan trọng, không thể tùy tiện xóa đi. Ấn ký mất, từ nay về sau vô pháp truyền tống quay về được nữa.

Phượng Chu Thiên dường như hiểu được ý đồ của Bạch Lão Nhân, cũng hiểu tại sao ông lại ra tay g·iết người ở đây.

Hóa ra, ông ta đang tự đoạn đường lui của chính mình.

Quyết tâm của Bạch Lão Nhân thật lớn lao, Phượng Chu Thiên kính nể không thôi. Nhưng... cái giá phải trả quá đắc.

Có đáng hy sinh đến thế không?

Phượng Chu Thiên không biết, cũng không muốn biết.

Trong khi Phượng Chu Thiên bần thần, Nguyệt Nương đã ngó sang cô: "Con về trước, chuẩn bị cho tốt, ngày mai ta sẽ đích thân mở cổng tiễn con đi."

Phượng Chu Thiên không muốn, cô định nói gì đó, bờ môi mấp máy lên xuống mấy lần.

Thế nhưng trước ánh mắt của nương, cô không thể mở lời, chỉ đành khoát tay. Thân hình đương theo nổi lên gợn sóng, chốc lát đã biến mất trong đêm thâu.

Khi bóng hình Phượng Chu Thiên hoàn toàn tan biến, Nguyệt Nương mới hỏi Bạch Lão Nhân:" Sẵn sàng chưa?"

"Thần bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng."

Bạch Lão Nhân nói đến đây, khuôn mặt già nua hiện lên vẻ đắng chát.

Bây giờ hoàn toàn không có đường để lui, dưới gầm trời này ông đã bị thiên địa bài xích, thần giới thì vô phương trở về. Không tiến lên, chỉ còn nước c·hết ở tại đây mà thôi.

"Một khi tiến hành, thực lực của ngươi sẽ giảm sút, đến một phần vạn tu vi hiện tại cũng không tới."

"Thần biết!"

"Tốt! Dù kết quả thế nào, hy sinh của ngươi bổn tọa sẽ nhớ kỹ."

Có một người thuộc hạ trung thành là điều chủ tử nào cũng mong muốn.

Thuộc hạ không quản ngại hy sinh thân mình như Bạch Lão Nhân, nàng rất trân quý.

Đáng tiếc, Bạch Lão Nhân không thể theo nàng nữa rồi.

Nguyệt Nương giơ tay lên, lòng bàn tay xòe ra. Trong lòng bàn tay ấy, bùng lên một ngọn lửa lam sắc rực cháy, trôi nổi giữa không trung.

"Chuẩn bị kỹ chưa?" Nguyệt Nương hỏi Bạch Lão Nhân lần cuối.

"Thần nguyện vì bệ hạ dâng hiến thân mình." Bạch Lão Nhân nhìn Nguyệt Nương đáp lại.

Ánh mắt ông lúc này đây vô cùng kiên định, không như thường ngày nhút nhát.

Trông thấy ánh mắt đó của y, Nguyệt Nương không chần chờ thêm, chỉ thấy tay phất nhẹ, ngọn lửa trôi nổi bay tới, chạm vào người Bạch Lão Nhân.

Ngay thời khắc đôi bên chạm nhau, ngọn lửa cháy lên dữ dội. Tích tắc, cả người Bạch Lão Nhân đã bị ngọn lửa nuốt trọn.

Ánh lửa trong đêm không hề tỏa ra nhiệt lượng, trái lại càng làm cho đêm lạnh thêm phần giá buốt.

Bạch Lão Nhân bị ngọn lửa băng giá ăn mòn, nhưng ông không một lời oán than hay kêu ca.

Chẳng mấy chốc, thân thể của Bạch Lão Nhân hóa thành những điểm sáng tiêu thất trong màn đêm. Chỉ duy có một ngọn lửa nhỏ nhoi đang lơ lửng, yếu ớt soi rọi là còn tồn đọng.

Ngọn lửa chập chờn, yếu đến nỗi ngỡ đâu chỉ một làn gió nhẹ thổi qua sẽ tắt ngấm. Tuy nhiên, ngọn lửa vẫn ngoan cố, cứ le lói cháy mà không chịu tắt đi.

Mặc dù ngọn lửa quật cường đến thế, tuy nhiên không phải ai cũng chấp nhận sự quật cường đó của nó.

Trên bầu trời, đột nhiên hiện lên một vết rách, thiên khung bị xé toạc ra một lỗ hổng mà mắt thường không thể thấy được. Dù tu vi có cao hơn cũng không thể phát giác lạ thường ở đây.

Có điều, đối với Nguyệt Nương, lỗ hổng lại hiện rõ mồn một trong tầm mắt.

Tiếng xích chà xát vào nhau, một sợi xích bay ra từ vết rách, hướng ngọn lửa yếu ớt kia vọt tới.

Bất quá, trước khi sợi xích kịp chạm vào ngọn lửa, thân ảnh Nguyệt Nương đã bất thình lình xuất hiện bắt lấy đầu dây xích lại.

Chỉ thấy tay Nguyệt Nương bùng lên lam sắc ánh lửa, sợi xích liền không chịu được tan thành bụi nhỏ, mất hút giữa cõi trời đất.

Trong thâm uyên, không một tia dương quang, khắp nơi chỉ một màu đen kéo dài đến vô tận.

Ở đấy, vô số sợi xích điên cuồng phá không, xông đến kẻ ngạo mạn đang thách thức uy nghiêm bất khả x·âm p·hạm mà t·ấn c·ông.

Thấy một trời giăng đầy xích sắt, Nguyệt Nương không chút sợ hãi, còn một mặt tỏ ý khinh thường.

Tay nàng nắm hờ, thanh kiếm đã nằm gọn trong lòng bàn tay, khóe môi khẽ nhỉnh, không chút đắn đo vung ra một đường kiếm chém ngang.

Một đường kiếm vô cùng tầm thường lại ẩn chứa bên trong lực lượng khổng lồ. Trực xuyên phá không gian, cắt thấu thời gian, chém vào thâm uyên, phá nát toàn bộ đầu nguồn các sợi xích.

Toàn bộ số xích b·ị c·hém thành mảnh vụn, trong vết nứt vang lên tiếng kêu trầm đặc đầy phẫn uất: "Nữ đế!"

Nguyệt Nương hừ lạnh: "Hét gì mà hét, bổn tọa chưa chém nát giới này của ngươi là may lắm rồi."

Để lại một câu, Nguyệt Nương phất tay, toàn bộ vết nứt khép lại ngay lập tức, chỉ đâu đó văng vẳng tiếng gầm rú điên loạn không chịu tan.

...

Một đêm trôi qua, ngày mới lại đến như bao ngày. Lâm Thần một đêm khó ngủ, mới thiu thiu chợp mắt thì cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Lâm Thần giật mình tỉnh giấc, đoán được người đến là ai.

Hắn ngồi dậy đi tới bên ngưỡng cửa, nhưng không có ý mở cửa ra.

Phượng Chu Thiên ở ngoài gõ một lúc thì ngừng. Hôm nay cô thật sự phải đi rồi, nên muốn nói lời từ biệt với hắn.

Tại sâu trong tâm trí, cô vừa muốn gặp hắn lần cuối, lại vừa sợ phải đối diện với khuôn mặt ấy.

Mọi thứ thật mâu thuẫn, đến chính cô cũng thấy mình mâu thuẫn.

Cô đến đây theo lời mẫu thân, giúp nương hoàn thành kế hoạch, muốn dụ kẻ ở trong căn phòng kia.

Cuối cùng quay đầu lại, cô mới nhận ra, từng mảnh, từng mảnh trong trái tim cô đều là hắn.

Mọi thứ vốn dĩ chỉ là một màn lừa gạt. Cô lừa hắn, ngờ đâu lại thành công lừa dối chính mình.

Yêu đương là như thế đó, đem lòng thích một người chỉ là chuyện trong một khoảnh khắc.

Nhưng, có lẽ đó không hẳn là yêu.

Hắn là con của nương, nên cô chú ý tới hắn nhiều hơn một chút.

Có lẽ, cô chưa từng bị người nào khác ngoài hắn từ chối, làm cô muốn chinh phục.

Có lẽ, cô chưa từng tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào như thế, nên sinh ra ngộ nhận.

Có lẽ,...

Dù xuất phát điểm của nó là gì, cũng không thay đổi được hiện thực, trái tim cô đã bắt đầu tham lam.

Tham lam bóng lưng đó, tham lam những giây phút được bên cạnh, được người chở che. Dù đó chỉ là sự giả tạo, do một tay cô sắp đặt.

Cánh cửa trước mặt vẫn đóng chặt, khoảng cách giữa cô và hắn chỉ cách một lớp cửa thôi, nhưng cứ ngỡ xa xôi vô tận,

Cô đâu có quyền cưỡng cầu, chỉ cố giữ cho giọng mình không run rẩy mà nói: "Tương lai, nếu vô tình hai chúng ta có gặp lại nhau,.. mong huynh có thể lơ muội đi, đừng chào hỏi gì cả."

Tình cảm của cô với hắn, cô chỉ biết giam vào tận sâu trong đáy lòng.

Cô và hắn vĩnh viễn không có kết quả. Ngày hắn gặp lại cô, hắn sẽ hận cô đến thấu xương tủy.

Yêu một người rất nhanh, hận một người cũng nhanh chẳng kém.

Chương 17: Giây phút lìa xa.