Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 20: Chuyện ma quái trong đêm.
Tại Nguyệt Lâu Cao, giấu trong non sông nước biếc, nguy hiểm trùng điệp, bình thường vốn chẳng ai tới lui, yên ả vô cùng.
Nhưng hôm nay lại khác biệt với thường ngày, khắp nơi đều là tiếng la ó, tiếng người hét thảm.
Trong lâu, Tịnh Diệt Sứ b·ị đ·ánh thức bởi âm thanh ồn ào bên ngoài.
Ông ta định đi ra hỏi tội người canh giữ thì cánh cửa đột nhiên mở tung, lộ ra thân hình một người chìm sâu trong bóng tối, không rõ nhân dạng.
Tịnh Diệt Sứ cảm nhận được nguy cơ. Tuy nhiên, còn chưa kịp cho ông mở miệng dò xét người đến là thần thánh phương nào, đã nghe đối phương lên tiếng trước: "Bổn tọa có vài vấn đề cần hỏi?"
Âm thanh đối phương tuy nhỏ, lại không thiếu phần uy nghiêm của đấng bề trên, ngồi ở vị trí cao, lâu ngày dưỡng thành.
Nghe âm thanh ấy, Tịnh Diệt Sứ biết tai họa ngập đầu đến rồi.
Không bao lâu sau, xuất hiện tin đồn, Sát Nguyệt Lâu, tổ chức sát thủ trứ danh trong một đêm toàn diệt.
Trên dưới ngàn cái phân đà, đều bị người ta nhổ sạch tận gốc.
Miệng người đồn mười đoán trăm, suy diễn không biết Sát Nguyệt Lâu đã đắc tội phải đại năng nào mà dẫn đến thảm án thế này.
Tuy nhiên, có nghĩ cách mấy cũng chẳng có ai nghĩ ra được căn nguyên bên trong, duy chỉ Bắc Lâm đang kiệt quệ ngồi trên ghế tựa, là biết được một số ẩn tình.
Cũng vì biết được ẩn tình, nên nay cả người ông tựa như xác sống, thẫn thờ ra đó, mái tóc đen xì đã hóa trắng non nửa, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Trốn... nhất định phải trốn."
...
Lâm Thần từ trong bóng tối tỉnh lại, mọi thứ vừa trải qua như một hồi ác mộng. Chỉ khi cơn đau từ cơ thể truyền đến, mới khiến hắn nhận ra sự thật đầy nghiệt ngã.
Dưới ánh trăng yếu ớt hắt vào từ ô cửa sổ đang hé mở, ánh lên giọt lệ lăn dài trên mí mắt của ai đó.
Lâm Thần không muốn tỏ ra mình yếu đuối, muốn quẹt đi chất lỏng trên hàng mi.
Thế mà, đến cả việc cử động một đầu ngón tay đối với hắn hiện tại cũng thập phần gian nan, gân mạch đứt đoạn, khiến hắn chẳng thể làm gì ngoài việc nằm yên một chỗ.
Qua đi một hồi cay đắng, Lâm Thần nhìn lên mái nhà xa lạ, không khỏi ngỡ ngàng.
Có lẽ nào...
Hắn nghiêng đầu nhìn quanh, mong mỏi tìm đến một bóng hình quen thuộc.
Đáng tiếc, trong gian phòng xa lạ đìu hiu, ngoài bản thân hắn ra chẳng có ai khác.
Lâm Thần nằm dài, nhìn cánh cửa mà trông chờ.
Chẳng rõ trôi qua bao lâu, khe hở nứt ra, vệt sáng vàng len lỏi từ ngoài chiếu vào, phân thế giới trong này thành hai mảnh sáng tối đan xen.
Tại thế giới chia cắt đấy, bóng dáng một người con gái dần hiện.
Cô gái đi vào, thắp lên ngọn đèn trong phòng. Ánh sáng từ ngọn lửa lập lòe, rọi lên vóc dáng cùng khuôn mặt cô.
Khuôn mặt đó, đối với Lâm Thần không quá xa lạ, nhưng không phải thứ hắn chờ mong.
Nỗi niềm thất vọng tràn ngập trong tâm trí, Lâm Thần dời mắt nhìn lên trần nhà, lòng nặng trĩu ưu tư.
Lê Liễu Thiền thấy Lâm Thần nhìn mình một cái đã quay mặt thì tò mò bước lại gần, lấy tay huơ huơ trước mặt y.
Lâm Thần xem Lê Liễu Thiền tựa không khí, chẳng ngó ngàng tới, làm cho Lê Liễu Thiền không vui, bèn hỏi: "Sao thế? Ta xấu lắm à? Hay còn giận chuyện bị ta đánh?"
Mặc cho người hỏi, Lâm Thần như cũ không để ý đến.
"Không muốn nói thì không nói, ai thèm chứ!"
Lê Liễu Thiền phồng một bên má, mặt ghét bỏ đi ra ngoài. Không lâu sau cô lại đi vào, trên tay còn mang theo một chén thuốc nóng hổi.
Hiển nhiên, Lê Liễu Thiền không phải thật sự giận Lâm Thần, chỉ là cô muốn làm cho bầu không khí dịu đi một chút. Nhưng... có vẻ nó không hiệu quả cho lắm!
Lê Liễu Thiền tiến lại, miệng thổi phù phù cho thuốc nguội bớt, rồi múc lên một thìa chìa sang, đút cho kẻ trên giường uống.
Ghét thay, người vô tâm như Lâm Thần không có đáp ứng, miệng ngậm chặt chẳng chịu mở.
Cái thái độ chống đối này của Lâm Thần, làm Lê Liễu Thiền phát cáu.
Cô đặt chén thuốc lên đầu giường, tay rảnh rồi thì thô bạo bóp mặt, cậy môi, đổ hết thuốc trong thìa vào họng gã.
Lâm Thần không chống lại được, uống xuống ngụm thuốc liền ho lên sặc sụa.
Thấy thế, Lê Liễu Thiền xoa xoa ngực y.
Cử chỉ cô ân cần, thế mà miệng lại cộc cằn đe dọa: "Còn dám ngoan cố, đừng có trách bổn cô nương ta độc ác."
Cùng với lời nói, tay Lê Liễu Thiền nắm thành đấm giơ trước mắt Lâm Thần, biểu thị sẽ dùng vũ lực cưỡng ép.
Lâm Thần không muốn khổ thân, những thìa thuốc sau há miệng cho Lê Liễu Thiền đút mình.
Uống từng ch·út t·huốc đắng vào bụng, Lâm Thần không khỏi nhớ tới Phượng Chu Thiên.
Lần đó, nàng cũng uống như thế, đắng đến tê dại. Như hắn hiện tại, tê dại không thôi.
Một chén nhỏ, mấy hồi thở đã uống sạch, Lê Liễu Thiền hài lòng đứng lên, mang chén rời đi.
Chỉ khi cô xoay người, Lâm Thần bất thình lình cất giọng, nói: "Cô không nên cứu ta!"
Lê Liễu Thiền dừng cước bộ, ngoái đầu nhìn hắn, trên môi là nụ cười ranh mãnh của thiếu nữ xuân thì, bảo với Lâm Thần: "Ngoài bổn cô nương, không ai biết ngươi ở đây đâu. Nên ngươi... hãy ở lại đây tịnh dưỡng cho tốt."
Ánh đèn tắt lịm, cánh cửa đóng chặt, màn đêm lần nữa bao phủ. Lâm Thần chỉ có thể thở dài, không làm gì được hơn ngoài việc nhắm mắt đi ngủ.
Trong thao thức, Lâm Thần suy nghĩ về Liễu Thiền, không rõ mục đích cô ta cứu mình là gì?
Theo trí nhớ của hắn, Lê Liễu Thiền là con của trưởng thôn, lại có chút tư sắc nên được trai làng đeo bám rất nhiều.
Từ đó, cô sinh ra kiêu ngạo, cũng sinh ra sự bài xích với bọn con trai. Tất nhiên, trong đó bao gồm cả cơ thể này nữa.
Cô chính là người đánh cho Lâm Thần trọng thương, nhờ thế hắn mới xuyên không tới đây được.
Nói đến, phải cảm ơn cô ta một tiếng. Hoặc là... nên hận cô ta mới đúng!
Ý nghĩ bủa vây, Lâm Thần một trận khó ngủ. Chỉ là tuyệt kỹ đụng đâu ngủ đó của hắn không phải chơi, trong hoàn cảnh bấy giờ, tuyệt chiêu càng phát huy hiệu dụng.
Lâm Thần đang êm giấc nồng, bỗng có hơi lạnh lẽo lướt qua mặt khiến hắn giật mình choàng tỉnh.
Hiện hữu trong ánh nhìn đầu tiên của Lâm Thần, là một bóng mờ ảo trôi nổi, đang chăm chú nhìn mình.
Trong nhất thời Lâm Thần muốn co giò chạy, song cơn đau cùng sự bất lực ở chân, gợi lên cho hắn nhớ bản thân đã là phế nhân, vô pháp cử động được.
Một mặt Lâm Thần lập tức khó coi. Bên này, bóng trắng thấy Lâm Thần đã tỉnh thì bay lên cao, phủ phủ vạt áo, tỏ vẻ cao nhân, ngạo mạn nói: "Tiểu tử ngươi đã tỉnh rồi, còn không mau quỳ xuống bái sư."
"Bái sư?" Lâm Thần đờ người ra.
Quỷ ở thế giới này cũng thật độc lạ, lấy đâu chuyện vừa gặp đã bắt người bái sư?
"Đúng thế! Lão phu thấy hai chúng ta có duyên, nên quyết nhận tiểu tử ngươi làm đồ đệ."
"..."
Thấy bóng trắng như vậy, Lâm Thần quên luôn cả sợ, nghĩ bụng con ma điên!
Rồi hắn chả đâu hơi sức tranh luận, trực tiếp nhắm mắt ngủ tiếp.
Bạch Lão Nhân chấp tay sau lưng nửa ngày không thấy Lâm Thần nói năng gì, bèn len lén ngoái đầu thì thấy Lâm Thần đã ngủ mất, làm ông lo sốt vó bay tới.
"Tiểu tử... tiểu tử dậy nào! Chuyện bái sư có thể bàn tính lại mà,...nào dậy đi nào..."
Bạch Lão Nhân lay người gọi Lâm Thần, thế nhưng Lâm Thần ngủ như c·hết không có dấu hiệu thức. May sao một hồi kiên nhẫn quấy rầy, cuối cùng Lâm Thần cũng tỉnh lại.
Lâm Thần đang sầu muộn, bị làm phiền thì không khỏi quạu lên: "Có thôi đi không!"
Bạch Lão Nhân ăn một tiếng quát, lại không có giận, miệng cười niềm nở, bảo: "Tiểu tử, ngươi nhận lão phu làm sư, lão phu sẽ giúp ngươi nối gân, chỉnh xương, chấp vá đan điền, lần nữa tu luyện, thế nào?"
Nghe lời đề nghị của Bạch Lão Nhân, Lâm Thần hơi nheo mắt, hỏi kỹ: "Ông làm được sao?"
"Đó là hiển nhiên, chút việc vặt vãnh ấy mà. Nào, nói một tiếng sư phụ đi."
Bạch Lão Nhân bắt đầu buông lời dụ dỗ, ông tự tin mười phần Lâm Thần sẽ động tâm.
Bất quá, Bạch Lão Nhân thế nào cũng không ngờ được, Lâm Thần lại phán một câu: "Không hứng thú!"
Lâm Thần dứt lời lại muốn nhắm mắt, Bạch Lão Nhân ngây ra, mất một lúc mới hồi thần.
Ông kéo dựng mí mắt Lâm Thần lên, bực dọc gặng hỏi: "Đừng có ngủ, nói rõ sao lại không hứng thú?"
Lâm Thần khó chịu cựa quậy đầu hất Bạch Lão Nhân, miệng tức giận nói: "Không hứng thú là không hứng thú."
"Tiểu tử ngươi không muốn hồi phục ư?"
Bạch Lão Nhân ép hỏi tới cùng, tuy nhiên Lâm Thần không đáp lại. Hắn nằm yên bất động, chẳng ý tứ giãi bày.
Kỳ thực, hắn không phải là không muốn hồi phục. Nhưng, điều kiện lão già trước mắt nêu ra, hắn đều có thể dựa vào hệ thống hoàn thành được, đâu cần một kẻ không rõ lai lịch tới giúp.
Không nhận được câu trả lời, Bạch Lão Nhân đảo mắt một vòng, cuối cùng thở ra ngụm khí lạnh, lòng than khổ, ngoài miệng thì xuống nước, hỏi: "Vậy tiểu tử ngươi, muốn gì?"
Bạch Lão Nhân nhớ năm nào, người người tìm đến cầu cạnh quỳ lạy, muốn nhận ông làm thầy mà ông đâu có chịu.
Bây giờ lại phải quay sang, cầu cạnh người nhận sư.
Trước kia cự tuyệt nhiều quá, nay bị cự tuyệt lại.
Âu, hẳn là quả báo đi!
Bạch Lão Nhân đang hồi niệm chuyện quá khứ. Ở bên kia Lâm Thần trước không có nêu yêu cầu, mà hỏi ngược: "Lão đầu! Ông từ đâu đến vậy?"