Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 21: Câu chuyện của Lê Liễu Thiền.

Chương 21: Câu chuyện của Lê Liễu Thiền.


"Từ đâu đến? Tiểu tử ngươi đoán xem?"

"Ta không có ý tọc mạch chuyện riêng, không hẹn gặp lại."

Nói đến chữ cuối, Lâm Thần ngáp dài vờ như muốn ngủ.

Bạch Lão Nhân muộn phiền kéo hắn: "Ngươi chẳng biết đùa gì cả."

Dứt lời, ông lay lay cánh tay y, bảo: "Lão phu hiện đang trú tạm... ở trong đó."

Cánh tay bị lay, Lâm Thần đau đến nghiến răng.

Nhưng hắn nhịn xuống, liếc mắt nhìn cái tay bị Bạch Lão Nhân quơ kia, đang đeo chiếc vòng tay mà Phượng Chu Thiên tặng cho mình.

Nhìn vòng tay, Lâm Thần như nghĩ tới một chuyện, vội hỏi: "Lão đầu, ông ở trong đấy, chắc biết hôn phu của Chu Thiên là ai chứ?"

"Muốn biết thì gọi một tiếng sư phụ đi!"

Lâm Thần trầm mặc, không có đáp ứng. Bạch Lão Nhân khi này đã lấy lại thần thái, yên lặng không nói.

Ông có tự tin của riêng mình, dù gì cũng nắm phần cán, đâu dễ đặng thua?

Thời gian dần trôi, bóng trăng ngả xuống, trong căn phòng nhỏ lặng thinh đến lạ thường.

Một hồi đắn đo, Lâm Thần nhắm mắt. Bạch Lão Nhân chẳng kém cạnh, chui thẳng vào vòng tay, yên hơi lặng tiếng.

Cứ thế, một hồi đôi co tiếp diễn, xem thử ai là người thiếu kiên nhẫn, đầu hàng trước đã bắt đầu.

Lâm Thần ngoan cố, không ý quy phục, nằm thẳng liền ngủ đến sáng.

Mặt trời ló dạng đã lâu, Lâm Thần vẫn chìm đắm trong mộng, không biết mơ thấy cái gì, bất giác đổ lệ.

Lê Liễu Thiền bận rộn đôi bề, khó khăn lắm mới dành ra được ít thời gian rảnh đưa cơm nước tới cho Lâm Thần, lại trông thấy hắn ngủ say mà còn rơi nước mắt thì thở dài, đánh thức người dậy.

Lâm Thần tỉnh giấc, bụng kêu ồng ộc, thế mà hắn vẫn làm eo, không có chịu ăn. Lê Liễu Thiền tức tối mắng một tiếng 'đầu đá' rồi ép hắn ăn uống.

Công đoạn ép buộc không khác hôm qua là bao, không há miệng ra thì bóp mặt, bịt mũi, cậy môi, đến khi mở ra mới thôi.

Xong phần ăn uống cho Lâm Thần, Lê Liễu Thiền lau đi giọt mồ hôi trên trán, kêu than: "Cho ngươi ăn còn mệt hơn cả đi g·iết Yêu nữa."

Nhắc đến Yêu, Lê Liễu Thiền sờ sờ cánh tay mình, thấy v·ết t·hương ở đó vẫn chưa lành thì cáu giận: "Không biết Yêu dạo này ăn cái giống gì lại lộng hành quá đỗi, còn ngang nhiên xông ra khỏi rừng t·ấn c·ông làng."

Lâm Thần đối mặt với lời thán ca của Lê Liễu Thiền, không có cho phản ứng.

Tuy nhiên, hắn có cho hay không, cũng không ngăn được miệng của Lê Liễu Thiền kể lể đủ đường.

Cô kể hết tình hình trong thôn, đến chuyện 'Yêu' một lúc lại chuyển sang vấn đề cá nhân với những chàng trai bám đuôi, chút sau chuyển đến đề tài cha con mâu thuẫn.

Lâm Thần nghe Lê Liễu Thiền nói mà đầu váng mắt hoa.

Do không cử động được chứ. Nếu được, hắn muốn nhét giẻ vào cái miệng tía lia đó của cô, để không gian được trong lành hơn một chút.

Ô nhiễm tiếng ồn quá mức quy định rồi!

Bất quá, Lâm Thần có ý nghĩ lại không có sức lực, cũng đồng nghĩa Lê Liễu Thiền vẫn nói không ngừng.

Lâm Thần chịu hết nổi, cuối cùng chen ngang vào lời của cô mà hỏi: "Tại sao lại cứu ta?"

Thoáng trên nét mặt Lê Liễu Thiền hiện lên một tia gian trá, tựa hồ đã đạt ý đồ, sau mới đáp: "Người cùng thôn, trợ giúp nhau lúc hoạn nạn là điều cần làm, không phải sao?"

Lê Liễu Thiền nói như vẻ đó là điều hiển nhiên. Thế nhưng ẩn tình bên trong là gì, ai rõ thấu?

Lâm Thần chẳng tin lời của cô, chỉ nghe hắn phân trần lợi hại: "Ta chẳng có gì để cô lợi dụng... Chẳng may để cho đá·m s·át thủ biết được cô đang chứa chấp ta, sẽ dẫn đến họa sát thân đó."

Lê Liễu Thiền nghe thế lắc đầu, còn vỗ ngực tự tin: "Không ai biết chỗ này, trừ bổn cô nương đâu!"

Sau đó, cô hướng hắn an ủi: "Yên tâm đi, xương gãy thì nhanh lành thôi, ba tháng là cùng. Còn kinh mạch và gân cốt của ngươi có thể dùng thuốc và châm cứu chữa được. Tương lai, sẽ có ngày ngươi lần nữa bước lên con đường tu luyện."

Lâm Thần bĩu môi: "Đan điền của ta đã vỡ rồi."

Gân có thể nối, xương có thể lành, kinh mạch tắt có thể khai thông, nhưng đan điền vỡ thì xem như hết

Vĩnh viễn không thể thoát khỏi cảnh Tôi Thể.

"Đan điền vỡ thì có sao, Tôi Thể rất tốt đó thôi, cũng có thể kiếm sống ngày ba bữa."

Lê Liễu Thiền mủi lòng, nhủ hắn an tâm, tương lai vẫn còn tươi sáng lắm.

Song, cô đâu có hay, trong lời của mình có vấn đề.

Mặc cho Lê Liễu Thiền không hay, không đồng nghĩa là Lâm Thần không chú ý tới.

Lâm Thần vươn mắt nhìn chằm Lê Liễu Thiền, hỏi: "Cô biết ta từng là Tẩy Tủy cảnh sao?"

Từ khi hắn dùng hệ thống tăng tu vi, chỉ thể hiện thực lực có vài lần, trong thôn chẳng ai rõ hắn đã là Tẩy Tủy cảnh, chỉ nghĩ hắn như xưa là một Tôi Thể nhỏ nhoi.

Một Tôi Thể không thể hình thành đan điền, hắn nhắc đến đan điền cô ta lại không ngạc nhiên. Bên trong khẳng định là biết được gì đó.

"Aiz!"

Nghe Lâm Thần hỏi, Lê Liễu Thiền chột dạ, theo bản năng muốn tìm cái lý do.

Nhưng đứng trước ánh mắt dõi theo của hắn, cô không tài nào nói dối được, mà cũng chẳng có lý gì phải nói dối, bèn bảo: "Cái ngày ngươi b·ị đ·ánh ấy, bổn cô nương cũng có mặt. Nói thế nào đây nhỉ?..."

"...Là từ xa quan sát, thấy ngươi dùng nguyên khí bạo phát ra ngoài, nên mới biết ngươi đã là Tẩy Tủy cảnh cao thủ."

Lâm Thần thấy Lê Liễu Thiền không giống bộ lừa gạt. Đăm chiêu một chút, hắn lại hỏi: "Cô đến nhà ta lúc nào, ở lại trong bao lâu?"

Lê Liễu Thiền ăn ngay nói thẳng, bắt đầu kể lại sự tình ngày hôm đó.

Hóa ra, hôm bữa thím Vương định đi trả lại cái áo mới thêu xong cho Nguyệt Nương, nhưng không may trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện, mới nhờ tới Lê Liễu Thiền đưa giúp.

Lê Liễu Thiền thường ngày cũng khá hay giúp người, nên sảng khoái nhận lời.

Có điều, khi cô đến nhà Lâm Thần mọi thứ đều bình thường, chỉ là bên trong lại chẳng thấy một ai.

Thế là cô đi về, nhưng lòng thấy không yên.

Nghĩ đến nhà Lâm Thần cửa còn không có khóa, sợ kẻ xấu thừa cơ đột nhập. Nên đi được nửa đường đã quay lại, toan trông hộ nhà cho Nguyệt Nương.

Nào ngờ, đến nơi thì đúng lúc bắt gặp Lâm Thần đang đánh nhau với toán sát thủ.

Tất nhiên, tràng diện chiến đấu lúc đó quá lớn, cô là Tôi Thể viên mãn đâu có lực chen chân, chỉ có thể ở ngoài quan sát.

Đến khi Lâm Thần b·ị đ·ánh tơi tả, tên sát thủ lợi hại kia đi mất, cô mới dám lần mò đến, mang Lâm Thần thoi thóp chờ c·hết đi trốn.

Lâm Thần nghe xong, nghi hoặc càng thêm nhiều: "Cô khẳng định, khi đến đã không có ai bên trong, đồ đạc vẫn còn nguyên vẹn?"

"Ta chắc mà!" Lê Liễu Thiền chắc nịch đáp.

Lâm Thần trước đó đã lờ mờ suy đoán, hôm ấy khẳng định có hai nhóm người.

Một là chân chính sát thủ muốn g·iết hắn, một là người đến bắt Nguyệt Nương và Phượng Chu Thiên đi, sau quay lại đánh hắn thành phế nhân.

Mà nhóm người bắt Phượng Chu Thiên, rất có khả năng là thuộc hạ của vị hôn phu kia.

Nhưng đấy chỉ là suy đoán phiến diện, hắn không có chắc lắm. Giờ nghe Lê Liễu Thiền nói, hắn càng thêm khẳng định.

Nếu đúng như thế...

Lâm Thần nghiêng đầu nhìn xuống tay mình, ánh mắt lộ vẻ đăm chiêu như đang nghĩ ngợi.

Sau đó, Lâm Thần chờ đến khi Lê Liễu Thiền đi, hắn bắt đầu gọi lão nhân gia trong vòng tay ra.

Ấy vậy mà, hắn có kêu khàn cổ lão ta cũng chẳng lộ diện.

Cứ như chuyện hôm qua không có thật, là do trong đau thương, đầu óc của hắn dựng lên một màn ảo giác.

Trong một thoáng ý nghĩ, hắn cảm thấy bản thân có phải điên rồi hay không?

Người không ra, Lâm Thần cũng không có cách, chỉ biết nhắm mắt dưỡng thần.

Những ngày tiếp theo, Lê Liễu Thiền ngày hai bữa cơm, ăn xong thì uống thuốc, đợi cô đi hắn sẽ kêu lão đầu vài tiếng rồi không kiên nhẫn ngủ mất.

Cuộc sống nhạt nhẽo, vô vị của hắn tiếp diễn mãi, chẳng biết là trong bao lâu.

Dù sinh hoạt có khó khăn, đôi chuyện tế nhị không thể tự giải quyết khiến hắn khó xử trước Lê Liễu Thiền. Bất quá, cũng tính là một hồi yên ắng.

Đến một hôm, sau khi bị ép uống hết cả chén thuốc, Lâm Thần mới ngờ ngợ hỏi: "Thuốc này, không giống như ngày thường."

Uống thuốc hôm nay vào, hắn thấy người nóng ran, tay chân tê bì, rất khó chịu.

"Đúng rồi, thuốc này là do bổn cô nương tự phối chế ra đó."

Lời vừa dứt, Lê Liễu Thiền đi lại lấy ra trong giỏ một cái bọc vải được quấn kỹ.

Lâm Thần ngước nhìn từng hành động của Lê Liễu Thiền, thấy cô xoay lưng, để bọc vải trên bàn rồi mở.

Bên trong đó, hắn thấy thấp thoáng mấy con dao nhọn, mặt lưỡi ánh xạ quang mang, trông rất sắc bén.

Khi Lâm Thần còn chưa hiểu Lê Liễu Thiền muốn làm gì, đã nghe cô nói: "Thuốc bổn cô nương đặc chế sẽ khiến ngươi ngủ mê mệt, không thấy đau đớn gì hết."

Kèm theo với lời nói, Lê Liễu Thiền cầm con dao lên, khuôn mặt đã sớm nở ra nụ cười.

Nụ cười mà trông mắt Lâm Thần, nó rất ma mị.

Sau đó, y lời của Lê Liễu Thiền, chẳng bao lâu Lâm Thần đã ngủ đến không biết trời trăng, mây gió gì nữa.

Chương 21: Câu chuyện của Lê Liễu Thiền.