Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 22: Thoát thân.

Chương 22: Thoát thân.


Lâm Thần tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, cơ thể âm ỉ như có vạn con sâu đang ngó ngoáy, cực kỳ khó chịu.

Trong cơn đau này, hắn nhớ tới hình ảnh cuối cùng trước khi ngất, cả người không khỏi một trận rét run.

Đời thật lắm lúc trắc trở, đã luân lạc đến nước này rồi mà còn gặp ngay biến thái!

Lâm Thần thầm bụng hận đời, nhưng mặt lại thoáng qua một chút nỗi niềm thất vọng.

Hắn thở dài thườn thượt, thế mà chưa có một phút giây nghỉ ngơi, bóng dáng Lê Liễu Thiền đã hiện ra trong tầm mắt, trên tay là chén thuốc tỏa hơi nóng phà phà.

Thấy đặng, Lâm Thần lắc đầu lia lịa không tình nguyện, tiếc thay chừng đó là không đủ để ngăn Lê Liễu Thiền lại.

Cứ thế, chén thuốc theo phương thức thô bạo nhất đổ hết vào trong miệng Lâm Thần, cảm giác buồn ngủ lần nữa ập tới với y.

"Nào, nào.. đâm vào ở đây phải không ta?"

"Haiz, hình như nhầm rồi..."

"Lâm Thần, ngươi đừng c·hết... đừng c·hết..."

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Lâm Thần loáng thoáng nghe bên tai những câu nói ngắt quãng của Lê Liễu Thiền.

Có vẻ cô ta đang làm gì đó mờ ám, với thân thể của hắn.

Lâm Thần không rõ nữa, chỉ cảm thấy cả người rất đau. Đau đến xé da xé thịt, đau đến mức mất luôn ý thức.

Một lần Lâm Thần tỉnh táo, mộng mắt phủ một tầng sương dày. Song, lần này Lê Liễu Thiền còn quá đáng hơn, bản thân vừa nâng mí lên đã bị cô nốc thuốc vào họng.

Nhật nguyệt luân phiên, thời gian đối với Lâm Thần nay chẳng còn ý nghĩa.

Cho đến một hôm tỉnh lại, hắn ngay tức khắc dùng hết sức bình sinh, hét lớn: "Khoan đã!"

Lê Liễu Thiền đang muốn chuốc thuốc thì bị tiếng hét của Lâm Thần làm giật mình trật tay, đổ mất phần thuốc xuống đất.

Cô khó chịu ra mặt: "Ngươi hét cái gì, đổ hết thuốc rồi."

Lâm Thần mừng thầm, khi này hắn mới có khoảng trống để nói: "Cô và ta không oán không thù, muốn g·iết ta chỉ cần một đao, cần gì phải h·ành h·ạ ta thế chứ?

Dù hiện tại Lâm Thần rất mệt, nhưng vẫn cố gượng hỏi, để c·hết còn được minh bạch.

"Ai muốn h·ành h·ạ ngươi, bổn cô nương là đang chữa thương cho ngươi đó. Đúng là làm ơn mất oán, uổng phí công sức ta lo lắng cho ngươi mấy ngày nay" Lê Liễu Thiền hờn giận đáp lại.

"Chữa sao? Ai đời chữa thương như cô không?"

Chữa kiểu gì?

Hắn thấy đây giống như t·ra t·ấn người khác thì đúng hơn.

"Không tin thì thôi, ta không cần ngươi tin. Thuốc mê đổ rồi, vậy ngươi nhịn đau một chút đi." Lê Liễu Thiền nói đến đây, lôi dao với một đống kim châm đã chuẩn bị sẵn ra.

Lâm Thần nhìn dụng cụ hành nghề của Lê Liễu Thiền, nghĩ tới cảm giác những ngày này chịu đựng, không khỏi hốt hoảng, vội hô: "Khoan!"

"Gì nữa, ngươi thật nhiều chuyện đó, trước kia bổn cô nương cứu chữa, chưa có ai rắc rối như ngươi cả."

"Cô từng cứu chữa cho người khác sao?" Lâm Thần kinh nghi.

Trong ký ức của hắn, không có vụ Lê Liễu Thiền hành nghề y nha?

Lê Liễu Thiền bị hỏi, hơi chút ngượng ngùng, gãi gãi mặt: "Không hẳn là người..."

"Vậy cô từng cứu chữa cho ai."

"À! Thì cũng... cũng vài con thú nhỏ b·ị t·hương, ta đem về, ngạch..."

Lê Liễu Thiền nói vài ba chữ đã trầy trật lên xuống, đến cuối thì không nói nữa.

Bất quá, Lâm Thần nghe ra, cô ta chưa từng chữa cho người, hắn là mẫu vật đầu tiên được trải nghiệm dịch vụ cứu chữa của cô.

Móa!!!

Trong lòng Lâm Thần ầm ầm lên tiếng mắng chửi. Hận thay, hắn thầm mắng còn chưa được mấy câu, đã thấy Lê Liễu Thiền lại nhắc cây kim trong tay lên, toan đâm xuống.

"Liễu Thiền tiểu thư, không cần thiết... không cần thiết nữa đâu." Lâm Thần khẩn trương hô.

"Sao lại không cần thiết, ngươi chẳng lẽ muốn nằm c·hết đống thế này mãi ư?"

"Không phải, chỉ là qua những ngày này được cô cứu chữa. Tại hạ thấy mình đã khỏe hơn rất nhiều, đã có thể cử động. Chỉ cần nghỉ một chút là có thể cử động được rồi."

Lòng Lâm Thần đã nguội lạnh, sinh tử với hắn cùng lắm chỉ một cái chớp mắt. Tuy nhiên bị t·ra t·ấn đến c·hết, chắc chắn là chuyện ở một phía cạnh khác.

Dưới sự biến thái của Lê Liễu Thiền, Lâm Thần đành khuất nhục, ngỏ ý cho hắn một ít thời gian.

Lê Liễu Thiền đắn đo đôi chút thì bảo: "Ngươi nghỉ ở đây, ta về nhà sắc ấm thuốc khác đem qua."

Đợi khi Lê Liễu Thiền khuất bóng sau cánh cửa, Lâm Thần cựa đầu mở hệ thống, không dong dài bỏ ra hai ngàn điểm khôi phục cơ thể.

Nếu không làm ngay, hắn sợ rằng không còn cơ hội để dùng nữa.

Hệ thống kích hoạt, một dòng khí nóng tuôn trào trong cơ thể, xoa dịu đi tất cả đau đớn, v·ết t·hương ban đầu có chút ngứa ngáy, rất nhanh sau không còn cảm giác, khí lực cũng dần đà khôi phục.

Cơ thể còn yếu ớt của Lâm Thần, cố gắng thích ứng với những bước đầu tiên trên con đường phục hồi.

Không lâu lắm, Lâm Thần nhúc nhích được các đầu ngón tay, rồi đến phần khuỷu tay, bả vai.

Sau cùng, hắn chống người ngồi dậy.

Nhìn vào màn hình hệ thống, điểm còn dư ba ngàn điểm, Lâm Thần định dồn hết vào nâng tu vi lên luôn một thể.

Ngón tay vừa nhấc, Lâm Thần bỗng nhớ tới những lời của hắc y nhân trước lúc rời đi đã nói. Thế là hắn đổi ý, đóng hệ thống lại.

Khi này, Lâm Thần chú ý tới cánh cửa, sự tò mò tràn vào tâm trí.

Hắn đứng lên, từng bước chân ngả nghiêng ban đầu dần thích ứng, qua vài bước chân khó nhọc đã thành công mở cửa ra.

Bên ngoài, một khoảng trời thưa thớt bị che đi bởi bóng cây cổ thụ, tiếng gió hiu quạnh vọng lại từ cành cây, cùng với đó là tiếng rít rào của những chiếc lá đang cọ sát vào nhau, tạo nên không gian vắng lặng mà đầy hãi hùng.

Nguyên lai nơi đây là ngôi nhà cũ kỹ, phai mờ nằm ở lưng chừng sườn đồi.

Lâm Thần nhón chân bước ra ngoài, quan sát kỹ hơn.

Mắt nhìn kỹ mới thấy rõ, xung quanh ngôi nhà được rắc lên một lớp bột màu đen, không rõ công dụng.

Tuy nhiên, đó chẳng phải thứ Lâm Thần để tâm. Hiện tại, hắn chỉ muốn đi khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.

Nghĩ liền làm, Lâm Thần đi ra ngoài. Được vài bước chân, lọt vào trong tầm mắt hắn là bóng đen đang di chuyển rất nhanh về phía mình.

Nhìn vào bóng đen với đôi mắt đỏ ngầu kia, Lâm Thần không thể quen thuộc hơn được.

Đó chính là Yêu, tu vi tầm khoảng Tôi Thể.

Lâm Thần đầu nổi chấm hỏi, Yêu không phải ở trong rừng, hiện hữu lúc màn đêm buông xuống hay sao?

Một màn này, gần như đánh đổ nhận thức của Lâm Thần về Yêu.

Thế nhưng, không cho hắn nhiều thời gian để tìm hiểu rõ ràng, con Yêu kia đã áp sát tới.

Tiếng cười khặc khặc từ Yêu phát ra, dường như nó đang khoái chí khi phát hiện con mồi mới thơm ngon.

Cùng với âm thanh của con Yêu, chiếc vòng tay Lâm Thần đang đeo sáng lên ánh mờ nhạt.

Cùng lúc ấy, cơ thể Lâm Thần bùng lên khí thế mãnh liệt, nguyên khí ùa về như giông bão, cuồn cuộn trôi vào cơ thể của y.

Trong tích tắc, Lâm Thần trực tiếp đột phá, thẳng vọt lên đến Tôi Thể cửu đoạn, tiếp đó thẳng tiến không ngừng lên tận viên mãn.

Khí thế trào dâng tựa hồ không có điểm dừng, thoáng chốc đã phá Tôi Thể, vùng đan điền vỡ nát lần nữa quy tụ, trở thành Uẩn Linh nhất cảnh.

Đến khi này, tu vi hắn mới chựng lại.

Yêu đang bay tới, gặp một màn chấn kinh, không cần suy nghĩ quay đầu hòng chạy.

Đương nhiên, nó làm sao thoát khỏi Lâm Thần được.

Chỉ thấy Lâm Thần cúi người lấy đà, chân tụ nguyên khí, giẫm mạnh xuống đất, cước bộ phi lướt đại, chưa tới một giây đã chộp lấy con Yêu trong tay.

Các đầu ngón tay Lâm Thần siết chặt, Yêu tức khắc bị bóp nát, tiêu biến chẳng còn chi, ngoài một viên yêu châu nằm gọn trong lòng bàn tay của kẻ đồ sát.

Lâm Thần nhướn mày, Yêu lộng hành hắn có nghe Lê Liễu Thiền nhắc tới. Chỉ là, lộng hành đến mức giữa ban ngày xông ra g·iết chóc thế này, tình hình không thể dùng hai từ nghiêm trọng để suy xét nữa.

Thoáng nghĩ một chút, Lâm Thần vội vã chạy về một hướng.

Chẳng bao lâu, Lâm Thần đứng ở trên cao, ánh mắt trông xuống toàn cảnh thôn trang phía dưới.

Như Lâm Thần nghĩ, thôn trang đã bị Yêu t·ấn c·ông. Lê Liễu Thiền cùng thanh niên trai tráng, trước sự dẫn dắt của trưởng thôn Lê Nguyên, đang giằng co với chúng.

Khi Lâm Thần đến, cuộc chiến đã đến hồi kết, Lê Nguyên một kiếm chém ngang, lấy đi tính mạng con Yêu cuối cùng.

Cuộc chiến kết thúc, thôn dân giành được thắng lợi.

Thấy vậy, Lâm Thần xoay người. Thế nhưng khi hắn muốn đi thì đột ngột dừng bước, đồng tử co rút, không tin nổi ngoái đầu nhìn lại.

Chỉ thấy cách xa thôn trang một đoạn, có một toán binh lính đang hối hả thúc ngựa, đằng sau có trên ngàn con Yêu đang bám đuôi, thực lực Uẩn Linh không thiếu, Tẩy Tủy ba con có thừa.

Tràng diện đủ lớn!

Trong mắt Lâm Thần hiện một tia tính toán, sau đó hắn vỗ vỗ vào chiếc vòng tay: "Lão đầu ra đi!"

Vẫn như cũ, chiếc vòng hoàn toàn yên hơi lặng tiếng.

Lâm Thần ngán ngẩm, thở hắt ra, gọi lên một tiếng: "Lão sư!"

Chương 22: Thoát thân.