Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 23: Cuộc chiến bắt đầu.
Lê Nguyên một mặt sầm lại, mới giải quyết xong một đám Yêu, giờ lại thêm một đám.
Chúng, so với trước không chỉ đông, thực lực cũng cao hơn rất nhiều.
Đáng hận nhất ở chỗ, đám Yêu này là do quan binh dụ tới.
Nghĩ đến đây thôi, Lê Nguyên đã tức đến muốn nổ phổi. Bất quá, ông không có thời gian để mà lãng phí.
Không chút nghĩ ngợi, Lê Nguyên hô hào mọi người tản ra.
Trốn được bao nhiêu hay bấy nhiêu, chứ hiện tại ông vô kế khả thi, xông lên chỉ là nộp mạng vô ích.
Dân làng chạy đi bốn phía. Quan binh cũng vừa hay cưỡi ngựa tới, trông thấy ngôi làng trước mặt, ai nấy mừng rỡ như người c·hết đ·uối với được cọc, thúc ngựa đến càng nhanh.
Người dẫn đầu toán lính vừa thúc vào hông ngựa, vừa hét toáng lên: "Bằng Đồng thành bị Yêu công phá, cầu xin tiền bối viện trợ."
Thành chủ dùng thân mình dụ địch, yểm trợ cho gã thoát vòng vây, chỉ vì một mục đích.
Đó là tới đây, cầu xin viện trợ.
Ngài ấy tin rằng, tại cái thôn quê mộc mạc này ẩn chứa cao nhân, có thể giúp được Bằng Đồng thoát được nguy cơ trước mắt.
Mặc dù gã không tin điều đó, nhưng gã lựa chọn tin tưởng thành chủ.
Một hồi hô hào, toán lính xông thẳng vào thôn, mang vô số Yêu lũ lượt tràn vào theo.
Yêu vào thôn thì phân ra làm hai đường, chẳng mấy chốc đã vây toàn bộ thôn nhỏ, không một kẻ hở chen chân.
Mọi người trong đây đã không có lựa chọn, Yêu đến quá nhanh, còn chưa chạy xa đã bị Yêu vây lại, chỉ còn nước tụ hội cùng binh lính, tạo thành một vòng tròn, dè chừng bốn phía.
Theo sát lấy, Yêu xoay quanh bên ngoài thèm thuồng chực chờ t·ấn c·ông.
Không khí thôn quê đã trở nên bức bối và nặng nề bởi những bóng đen xám xịt, cùng ánh mắt đỏ rực đầy cuồng bạo.
Tuy nhiên, thế giằng co đấy chẳng thể giữ được lâu.
Ánh mặt trời chập chờn bị áng mây trôi dạt che khuất, đương theo đó bóng đen phủ phục. Yêu bắt đầu điên cuồng như thú hoang thoát xích, lao lên t·ấn c·ông bất chấp sinh tử.
Âm thanh của c·hiến t·ranh hòa với tiếng la hét lẫn lộn, tràn ngập không khí căng thẳng.
Yêu như bão táp cuồn cuộn không dứt, hết lớp này đến lớp khác. Diệt đi một lớp, lớp khác lại thế chỗ vào đó.
Khắp nơi tràn đầy tiếng hét, tiếng gầm và tiếng v·a c·hạm từ v·ũ k·hí đang đánh lẫn vào nhau.
Máu đã đổ, người ngã xuống mỗi lúc một nhiều.
Trong một góc nhỏ của trận địa, Lê Nguyên chém đến đỏ mắt.
Ông triển khai qua một chiêu Thiên Địa Tuyệt Sát thức đầy uy lực, thanh kiếm lượn một vòng cung tinh tế, hạ gục hết số Yêu quanh mình.
Tiếc là số lượng Yêu đông đúc đến không đếm xuể. Một lần đánh g·iết so với tổng thể chẳng tính là bao.
Chưa tới một hơi thở, quanh Lê Nguyên đã bị một lớp Yêu khác thế vào. Cứ như vậy, ông lại tiếp tục vung kiếm.
Bỗng, sau lưng Lê Nguyên bị Yêu đột kích, khoảng cách gần kề khiến Lê Nguyên nhất thời không ứng phó kịp.
Ngay tại thời khắc sinh tử, may mắn thay Lê Liễu Thiền xuất hiện chém gục đi con Yêu đó.
Lê Liễu Thiền cứu Lê Nguyên, cũng đồng thời hy sinh lưng mình, để lộ bóng lưng ra trước kẻ địch.
Yêu tất nhiên không bỏ qua cơ hội, một bóng đen nhanh như chớp vồ tới, móng vuốt dài vươn ra như muốn xé xác Lê Liễu Thiền làm thành hai nửa.
Lê Liễu Thiền ngoái đầu, trông mắt cô bóng đen dần phóng đại.
Ngay tại một khoảnh khắc, cô cho là bản thân c·hết chắc. Thời gian tựa hồ chậm lại, móng vuốt con Yêu đã chạm vào người cô.
Cảm giác đó thật lạnh lẽo, thật đáng sợ,...
Cũng tại vào khắc ấy, một vệt sáng lọt vào trong tầm mắt, ánh quang chói lóa làm mắt cô nhòe đi.
Khi Liễu Thiền lấy lại được thị lực, con Yêu bên người cô đ·ã c·hết mất từ lâu.
Lê Liễu Thiền tần ngần ra đó, tim đập thình thịch chưa hồi thần hẳn.
Lúc cô thực sự tỉnh lại, chỉ thấy trên trời cao có vô số điểm sáng, chúng đâm xuống cực nhanh.
Nhanh đến nỗi, cô không thể thấy rõ được chúng chuyển động.
Nhanh đến nỗi, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Yêu trong vòng chiến đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Trên cao, một thân ảnh dần hạ, bộ bạch y tinh khôi, vẻ mặt ẩn sau chiếc mặt nạ bán nguyệt trắng ngà.
Bạch y nam tử đáp xuống, không có khí thế áp bức kinh người, người này chỉ nhẹ nhàng đứng ở đấy, lại phân định chiến trường ra thành hai.
Một bên là Yêu còn sót lại, một bên là con người, lấy bạch y nhân làm làn ranh, lần nữa rơi vào thế giằng co.
Nhưng, khác với lần trước, tình thế đã đảo ngược. Lần này, Yêu rơi vào thế yếu.
Con Yêu thực lực cao nhất rất thức thời, biết khó mà gào lên, rồi một mạch chạy trốn.
Những con Yêu khác lập tức theo sau, hướng bốn phương tám hướng định chuồn êm.
Bất quá, ý đồ của chúng chẳng thể thực hiện. Bạch y nam tử nhấc tay trực chỉ thiên, vô vàn thanh kiếm từ hư không lửng lơ xuất hiện, vụt xuống như mưa rơi.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ Yêu bị diệt không còn một mảnh, kèm theo đó là khu đất thôn trang bị san thành bình địa, khói bụi mịt mùng bao phủ chung quanh.
Một tràng cảnh tượng kinh hoàng, so với cảnh tượng Yêu tràn vào làng còn ấn định sâu sắc vào trong tâm trí người xem hơn rất nhiều.
Đến cả Lâm Thần, cũng bị màn này làm cho ngây dại ra một hồi.
Lâm Thần nhìn vào tay mình mà không tin nổi, cho dù lực lượng hiện tại là vay mượn từ lão đầu, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng, giờ đây cả người tràn đầy sức mạnh, năng lượng đại giang đại hải ẩn chứa trong từng tế bào.
Tâm tình của Lâm Thần cũng vì lẽ ấy mà bành trướng, cứ như chỉ cần động một ngón tay liền có thể hủy diệt thiên địa.
Lực lượng quá tải, khiến hắn có xúc cảm muốn hủy diệt thứ gì đó. Xúc động đấy cứ len lỏi, phải kìm nén lắm mới ép xuống được.
Lâm Thần còn đang kìm hãm cảm xúc thô bạo trong mình, bên kia binh lính đã thoát khỏi chấn kinh, đồng loạt quỳ phục xuống đất.
Người dẫn đầu đoàn binh, chắp tay hướng Lâm Thần khẩn thiết van nài: "Cầu xin tiền bối cứu Bằng Đồng thành."
"Ta... Khụ khụ! Lão phu sao phải giúp các ngươi?"
Nghe Lâm Thần nói vậy, cả đám đều đơ ra.
Kỳ thực họ chỉ đến đây với tâm thế một đi không trở lại, nên chẳng có mang theo cái gì có giá trị để trao đổi. Mọi thứ họ có đều nằm ở trong thành, mà giờ những thứ ấy chắc gì đã còn.
Lâm Thần vốn không có ý định giúp, hỏi chỉ là thuận miệng, lại trông thấy nét mặt khó xử của bọn họ thì không muốn nán lại lâu thêm, bèn bảo: "Đã thế, lão phu... đồng ý."
Nói đến chứ cuối, Lâm Thần nghiến răng, hắn định bảo 'cáo từ' sau lại bị lão đầu chen ngang, cưỡng chế hắn nói thành 'đồng ý'.
Bị chen ngang, Lâm Thần là giận, nhưng rất nhanh bình tâm, phân tích ý đồ của Bạch Lão Nhân.
Mất một lúc, hắn gật đầu: "Lão phu sẽ qua đó."
Lời vừa dứt, thân ảnh Lâm Thần nhoáng cái đã biến mất trước tầm mắt của mọi người. Để lại toán lính mừng rỡ, cùng dân làng reo hò và một Lê Liễu Thiền với ánh mắt rực sáng ở đằng sau.
Lâm Thần bay trên không trung, hướng tới Bằng Đồng thành.
Dọc đường, Lâm Thần hỏi qua Bạch Lão Nhân: "Lão đầu! Vì sao ông lại muốn ta qua đó? Đằng ấy hiện tại rất nguy hiểm, c·hết người chứ chẳng đùa đâu."
Còn vì sao nữa, tất nhiên là vì muốn ma luyện cho ngươi!
Bạch Lão Nhân rất muốn nói như thế, tuy nhiên ông nào nói được lời này, chỉ nghe ông bảo: "Đều là đồng tộc, giúp đỡ nhau là điều hiển nhiên."
Nghe Bạch Lão Nhân đáp lại, Lâm Thần nheo mắt.
Câu này nghe sao quen quen, hình như Lê Liễu Thiền trước lúc t·ra t·ấn hắn cũng nói câu tương tự.
Lâm Thần thở ra lấy một hơi, tâm tư của lão đầu hắn không thấu, bất quá qua trận này sẽ rõ mọi sự!
Tốc độ di chuyển của Lâm Thần rất nhanh, một lúc đã đến nơi.
Thế nhưng khi hắn đến, Bằng Đồng thành đã thất thủ từ lâu. Cảnh tượng bên trong... chỉ có thể dùng từ địa ngục trần gian để diễn tả.
Những tòa nhà và công trình kiến trúc mới ngày nào huy hoàng, giờ đã tàn tạ không chịu nổi, chỉ còn lại những đ·ống đ·ổ n·át, lửa điêu linh cháy, biến những khu vực nhộn nhịp xưa kia thành đống tro tàn.
Không gian bao quanh bởi khói bụi, tạo thành một tầng màn mờ đen kịt, vô cùng ảm đạm.
Tiếng hét, tiếng la ó cùng với tiếng rên rỉ đau đớn vang vọng trong không gian. Máu vương vãi khắp nơi, xác người bị cắn xé lây lất, nằm rải rác trên khắp mọi ngõ ngách.
Lâm Thần bay vào trong thành, liền được chứng kiến cảnh một con Yêu đang truy đuổi hai mẹ con nọ.
Người mẹ bồng con tuyệt vọng chạy trốn, không may trượt chân vấp té.
Dù thế, người mẹ vẫn ôm chặt đứa nhỏ trong lòng, quay lưng mình về phía Yêu, như một sự bảo vệ cuối cùng của cô với đứa con bé bổng.
Thấy vậy, Lâm Thần lập tức xuất thủ cứu hai mẹ con ấy, thanh kiếm tụ từ nguyên khí bay sang, vệt sáng lướt ngang, con yêu tức thì tan tành.
"Lão đầu..."
"Hử!"
"Ta thật khó chịu."
Đánh mất Phượng Chu Thiên, hắn rất khó chịu.
Khiến Nguyệt Nương bị liên lụy theo, hắn càng khó chịu gấp bội.
Ấp ủ những ngày này bị t·ra t·ấn, khó chịu tăng thêm không ít.
Giờ đây, chứng kiến cảnh trước mắt, hắn khó chịu muôn phần.
Khó chịu đến mức không thể nhịn nổi nữa!
"Ha... ha..." Lâm Thần bỗng cười rộ.
Bạch Lão Nhân nghi hoặc, sao tự nhiên cười rồi?
Còn đang thắc mắc, Bạch Lão Nhân đã nghe Lâm Thần hỏi mình: "Ta muốn làm gỏi hết bọn chúng, ông thấy thế nào?"
"Đồ đệ ngoan, rất hợp với ý của vi sư."
Dứt lời, Bạch Lão Nhân cũng cười lên một tràng khoái chí.