Chương 24: Tuyệt mệnh.
Trên bầu trời Bằng Đồng rợp ánh kiếm ngọc, thân ảnh ngạo nghễ ngự ở trên đó như thần linh nhìn xuống thế gian.
Lâm Thần chỉ tay, kiếm mang lao xuống, chấn động tòa thành.
Tường nghiêng đổ ngã, vô vàn Yêu chịu trận, c·hết còn chẳng rõ mặt h·ung t·hủ tròn méo ra sao.
Nhìn thành quả phía dưới, Lâm Thần hài lòng gật đầu.
Nhưng ngay khi này, bất thình lình hắc khí dày đặc từ xa kéo đến, mập mờ thoáng hiện một bóng người ở bên trong.
Hắc Hồ thấy một màn đồ sát của Lâm Thần thì cả giận, gầm lên: "Cuồng đồ to gan!"
Lâm Thần nhướn mày, Bạch Lão Nhân lại vội bảo: "Là Yêu hóa hình, thực lực phải Hóa Ảnh, khó giải quyết rồi đây."
"Đấu lại không?"
"Còn tùy." Bạch Lão Nhân không chắc lắm trả lời.
Bất kể thế nào, Lâm Thần cũng không nao núng, dụng nguyên khí hóa bội kiếm.
Cầm lấy kiếm trong tay, hắn lao lên chém tới.
Hắc Hồ trông cuồng đồ không chỉ to gan mà còn ngạo mạn, khí giận xung thiên, trảo sắc tung chưởng đối chiêu.
Chiêu ảnh giao thoa, kiếm chưởng đối kháng, Lâm Thần lập tức bị đẩy lùi, còn Hắc Hồ không chút xê dịch, vững như bàn thạch.
Gã nhìn vào lòng bàn tay mình, bĩu môi ngỏ ý xem thường: "Cuồng vọng nhân, cũng chỉ có thế. Không chịu nỗi một kích của ta!"
"Không ổn, là Hóa Yêu đỉnh phong. Khả năng khống chế khá tốt, kỹ xảo không tồi, ngươi không đấu lại đâu. Thả lỏng tinh thần, vi sư thay ngươi ứng chiến." Bạch Lão Nhân vội truyền âm.
Nghe đặng, Lâm Thần cũng biết bản thân thiếu sót ở phương diện chiến đấu, bèn theo lời Bạch Lão Nhân buông lỏng tinh thần, cho lão đầu tùy ý khống cơ thể mình.
Bạch Lão Nhân điều khiển cơ thể Lâm Thần, phong thái lập tức khác hẳn, không chỉ kiêu ngạo, còn đầy uy nghiêm.
Khí thế trên người cũng đổi thay, bễ nghễ quân lâm, khiến người trông vào mà run sợ.
Đừng thấy Bạch Lão Nhân thường ngày khom lưng, nhút nhát đặng xem thường.
Ông trước kia đã từng là một giới tuyệt đại bá chủ, một thuở không thiếu máu tanh vướng tay. Chỉ khi gặp phải Nguyệt Nương, mới phải chịu khuất nhục.
Hắc Hồ thân chinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú, thấy sự thay đổi của Lâm Thần tức thì thu lại dáng vẻ cợt nhả.
Chỉ thấy gã xuất kì bất ý, triển khai tuyệt kỹ, trời cao hiện lên một trảo khổng lồ, đương theo cánh tay đè xuống của Hắc Hồ mà lao nhanh tới Lâm Thần.
Lâm Thần đang bị Bạch Lão Nhân điều khiển, khẽ nhếch môi, hai ngón tay chụm lại thay kiếm chỉ lên.
Khí nguyên tụ hội, cuồng giông quy tụ tại một điểm, đâm thẳng vào chính giữa hư ảnh trảo tượng trên cao.
Ngỡ đâu, đôi chiêu chạm nhau sẽ bùng nổ uy lực kinh thiên động phách. Nào đâu chẳng có gì xảy ra, chỉ một thoáng toàn bộ trảo ảnh nát ra như kính vỡ, rồi tiêu thất giữa hư không chẳng còn gì.
Sắc mặt Hắc Hồ trở nên ngưng trọng, chiêu thức đối phương ảo diệu, gã không nhìn ra được môn đạo.
Mặc dù vậy, cũng không ngăn được nỗi kích động đang trào dâng trong lòng Hắc Hồ lúc này.
Đối thủ càng lợi hại, Hắc Hồ càng hứng thú. Chỉ có đấu với chân chính cao thủ, mới khiến gã ngày một mạnh lên được.
Hai tay Hắc Hồ kết ấn, ngón tay theo tiết tấu khó hiểu khua động.
Một ấn thành, Môn Quỷ khai!
Trời xanh bỗng chốc tối sầm, cánh cổng to lớn mờ ảo dần hiện.
Tiếng cót két văng vẳng, cánh cổng chậm chạp mở. Một bàn tay xù xì từ sau cánh cổng thò ra, hướng Bạch Lão Nhân chộp tới.
Bạch Lão Nhân hừ lạnh: "Vô minh bất khôn, Quỷ Môn vô đạo, lại dám trước mặt lão phu làm càn."
Chỉ thấy tay Bạch Lão Nhân chẻ vào không trung, trực tiếp chẻ ra một kẻ hở, một thanh trượng kiếm lao ra từ đó, đâm thẳng vào bàn tay gai góc kia.
Bàn tay như gặp phải thiên địch, ăn đau liền rút lại vào cánh cổng, bất chấp Hắc Hồ có điều khiển thế nào cũng không chịu chui ra nữa.
Hắc Hồ không tin nổi một màn trước mắt. Môn Quỷ là gã vô tình tìm thấy trong một cấm địa.
Xưa nay, dùng chiêu này đều thuận buồm xuôi gió, đánh đâu thắng đấy. Hôm nay thế nào lại không linh, làm cho gã mất một giây sửng sốt.
Tuy nhiên, rất nhanh Hắc Hồ tỉnh táo lại. Thấu sự bên trong, sát khí trong gã trào dâng tựa hải hồ.
"Thì ra là thiên địch. Đây chắc là ý trời, ở cái thành nát này lại gặp được khắc tinh. Đã thế, hôm nay ta và ngươi phải có một người chôn thây tại đây."
Lời vừa dứt, Hắc Hồ đâm móng vuốt sắc nhọn vào cơ thể, tự đả thương chính mình.
Lạ đời thay, thực lực Hắc Hồ không vì thế mà giảm, ngược lại càng tăng lên rõ rệt. Qua mấy hơi thở tu vi đã tịnh tiến, đột phá từ đỉnh phong lên đến viên mãn.
Tu vi Hắc Hồ tăng mạnh, lại không khiến Bạch Lão Nhân lo sợ, chỉ nghe ông nói: "Điêu trùng tiểu kỷ. Hôm nay, để lão phu cho ngươi biết thế nào mới là chân chính khủng bố."
Sau đó, Bạch Lão Nhân lẩm nhẩm: "Đạo tắc ngộ minh, quy thiên chỉnh hợp, tự mở thế Kiếm."
Đoạn, ông hét lên: "Đạo Kiếm, hiện!"
Theo sát lấy, trời cao hiện kiếm, kiếm hiện trời giông.
Quanh thân kiếm lưu động mờ nhạt một luồng chính khí, ẩn chứa một lực lượng kỳ lạ từ cõi thiên địa, một tầng liên kết không thể xóa nhòa.
Bạch Lão Nhân cầm Đạo Kiếm trong tay, đột nhiên thiên khung xẹt qua tia sét tím đặc, như thể không chấp nhận, lại như đang giận dữ với sự tồn tại không nên có.
Thế nhưng... chỉ có thế mà thôi!
Sau một tia sét, mọi thứ trở lại bình thường.
Khóe môi Bạch Lão Nhân nhỉnh lên đắc chí.
Ông táng thân tại đây, lấy xác trả địa, lấy hồn nhập thiên, bỏ ra đại giới như vậy đâu phải vô bổ.
Hiện tại, ông chân chính là người ở thế giới này, tùy ý buông xõa chẳng sợ gì nữa.
Hắc Hồ sau khi tu vi tăng lên, tự tin mười phần xông tới, trảo thế nghiêng sơn đảo hải.
Tuy nhiên, đối với đồn t·ấn c·ông của Hắc Hồ, Bạch Lão Nhân chẳng thèm ngó ngàng, kiếm trong tay huy động, hời hợt chém qua.
Một kiếm hời hợt ấy lại khiến Hắc Hồ biến sắc, vội thu chiêu, toàn lực dựng lên tầng phòng hộ.
Tiếc thay, nó chẳng thể ngăn nổi lực lượng kinh khủng đang kéo tới.
Tầng phòng hộ ngay lập tức vỡ ra, gã thì trực tiếp b·ị c·hém rơi xuống, kéo lê một đường dài trên mặt đất.
Hắc Hồ từ dưới đất gian nan đứng dậy, trước ngực một vết chém sâu, trông vô cùng dữ tợn.
Đáng sợ hơn, miệng v·ết t·hương không ngừng lan rộng, bất kể làm cách gì cũng không áp chế lại được.
Lần đầu Hắc Hồ lâm vào cảnh ngộ như này, thực lực đối thủ chỉ ở Hóa Ảnh đỉnh phong. Song, chiêu số so với gã còn quỷ dị mười phần.
Hận nhất là, tên đó khắc gã trên mọi phương diện.
Chợt, Hắc Hồ quỳ xuống, khấu đầu: "Chủ thượng trên cao, thuộc hạ vô năng, phải dùng đến người!"
Tay gã chắp lại, len lén xé mở một tấm phù văn. Sau đó gã mới lấy ra một viên châu, uẩn quanh bên trong màu sắc đen trắng đan xen.
Hắc Hồ bóp nát viên châu.
Châu vỡ, hắc bạch nhị khí thoát ra, hướng tới nội thể Hắc Hồ điên cuồng chui vào.
Bạch Lão Nhân thấy đặng, lông mày khẽ cau: "Hèn hạ! Muốn hấp thụ Ám Hoàn trước mặt lão phu, đúng là người si nằm mộng."
Không chút chần chờ, Bạch Lão Nhân hạ xuống, vung kiếm muốn đòi mạng Hắc Hồ.
Ngặt nỗi, kiếm đến lại bị một tầng mỏng trong suốt kết giới chặn đứng.
Bạch Lão Nhân bực bội, vừa nãy đáng nhẽ ông có thể chém c·hết đầu Yêu này rồi. Nhưng ông khinh thường không xuất thủ toàn lực, chừa cho đối thủ khoảng trống qua mặt, mở lên kết giới.
Âu, kẻ cao nhìn xuống luôn có tâm thế xem thường, mới xảy ra sơ sót như vậy.
Bạch Lão Nhân hối hận, bên này tu vi Hắc Hồ sau khi hấp thụ nhị khí, thực lực bạo tăng, vượt qua Hóa Ảnh, xông thẳng Thần Vực, hơn nữa còn không ngừng tăng trưởng.
Trông thấy sự chẳng lành, Bạch Lão Nhân thầm tính toán.
Muốn phá kết giới phải tốn một đoạn thời gian. Lúc đó, đối phương e rằng đã hấp thụ xong Ám Hoàn từ ba đời.
Tu vi vượt quá sở liệu, căn bản là đánh không lại, có Đạo Kiếm trong tay cũng không có khả năng chiến đấu vượt qua nhiều cảnh giới đến thế.
Bạch Lão Nhân xoay người toan chạy. Đánh không được, chẳng nhẽ chạy còn không xong ư?
Thế nhưng, khi Bạch Lão Nhân nhón gót muốn trốn, cơ thể Lâm Thần bất chợt không nghe ông khống chế nữa. Quyền điều khiển của ông đã bị tước đoạt.
Lúc này, Bạch Lão Nhân,... hoảng!