Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 26: Bàn tay kì lạ.

Chương 26: Bàn tay kì lạ.


Lâm Thần mở mắt, trước mặt một màu tăm tối, tâm trí hắn cũng vì sự tăm tối ấy làm cho lay nhiễm.

Cỗ xúc động không rõ tên trong lòng hắn lan tràn, một loại thèm khát nguyên thủy dâng trào, không thể kìm lại được.

Sau đó, màn đen khắc tô, họa lên màu sắc, hình ảnh thôn quê hiện lên.

Cánh đồng trổ hoa, tỏa hương ngào ngạt, Phượng Chu Thiên đứng giữa rừng hoa, trên môi cô là nụ cười quen thuộc.

Lâm Thần bất chấp tất cả chạy về phía Phượng Chu Thiên, muốn ôm cô vào lòng.

Nhưng chạy mãi, chạy mãi lại không tài nào với tới được.

Mắt Lâm Thần dần nhòe đi, cảnh tượng thay đổi, khắp nơi tràn trong biển lửa, máu chảy vương vãi, n·gười c·hết vô số.

Trong những xác c·hết đấy, một hình bóng quen thuộc lại hiện ra trước mắt.

Nguyệt Nương nằm đó, đã sớm không còn thở nữa.

Lâm Thần như c·hết lặng, thất thần chầm chậm tiến tới. Nâng Nguyệt Nương dưới đất lạnh lẽo lên, ôm vào lòng.

Khóe mắt hắn bất giác, chẳng biết từ lúc nào đã tràn lệ.

Nước mắt Lâm Thần nhỏ xuống xác Nguyệt Nương, cơ thể Nguyệt Nương dần tan thành muôn vàn điểm sáng.

Lâm Thần cố với lấy những điểm sáng đó, lại chẳng với được gì ngoài một khoảng không chóng vánh, cùng nỗi niềm chua xót trong lòng.

Hình ảnh lại đổi thay, tiếng pháo nổ rền, kèn trống nhộn nhịp, người người nhốn nháo vui cười.

Đèn đỏ treo trước ngõ, lụa đỏ giăng kín, hoa rơi ngập trời, tiếng hô 'phu thê giao bái' vang vọng bên tai.

Lâm Thần đứng như trời trồng ở ngoài cửa, chỉ biết nhìn về vị tân nương kia.

Gió nhẹ khẽ khàng lùa vào trong, vén lên một góc khăn trùm đầu, ẩn hiện lên nét mặt xinh thuần của Phượng Chu Thiên.

Một thoáng tần ngần, Lâm Thần vô thức tiến lên, cổ hắn bỗng bị bóp nghẹt, cả người bị nhấc lên khỏi mặt đất

Lâm Thần có phản kháng thế nào cũng vô dụng, trước mặt hắn là tên sát thủ đó.

Gã nhìn hắn, cười cợt: "Xem ra ngươi sống khá tốt nhỉ? Đã thế... c·hết đi!"

Tay gã đâm tới, trực xuyên lồng ngực, cơn đau xâm lấn, át đi toàn bộ tâm trí hắn hiện tại.

Mắt Lâm Thần lần nữa mờ nhòe, khung cảnh trước mắt tan nát, bóng đen tiếp tục xâm chiếm lấy toàn bộ thế giới nơi đây.

Lâm Thần ôm ngực, ở đó thật đau.

Bất chợt, hắn nghe thấy tiếng dây xích va vào nhau.

Nghe âm thanh ấy, Lâm Thần như bị mê hoặc, theo hướng âm thanh phát ra mà đi tới.

Trong bóng tối vô định, Lâm Thần từng bước mò mẫn.

Tiếng xích văng vẳng bên tai mỗi lúc một lớn. Khi Lâm Thần nghĩ đã đến rất gần đầu nguồn rồi, bất thình lình một bàn tay trong hư không thò ra chạm vào ngực y.

Bàn tay đó ấm áp, xoa dịu mọi sự đau đớn trong cơ thể Lâm Thần.

Đương theo đó, một giọng nam xa lạ, vọng từ hư không đến bên tai: "Chưa phải lúc, con quay về đi."

Lời vừa dứt, bàn tay kỳ lạ kia đẩy nhẹ Lâm Thần một cái.

Lâm Thần choàng tỉnh, mí mắt vừa mở đã bị ánh nắng chói chang ban trưa rọi thẳng vào, khiến hắn phải híp mắt lại, lấy tay giơ lên trước, che đi một phần ánh sáng.

Lê Liễu Thiền thấy Lâm Thần tỉnh lại thì hào hứng: "Ngươi tỉnh rồi! Ngươi cứ ngủ không chịu tỉnh, ta cứ tưởng ngươi trở thành người thực vật không đó."

Miệng với mồm gì đây, mở lời ra liền làm cho người ta mất hết hảo cảm!

Lâm Thần chả buồn đáp lại, hắn chống người ngồi dậy quan sát xung quanh.

Ở đây có rất nhiều người, có một số người trong thôn, một số rất lạ mặt đang đi chung với nhau.

Mà hiện tại, hắn đang ngồi ở trên một chiếc xe đẩy, được người đẩy đi.

Người đẩy hắn là Lê Nguyên. Ấn đường của ông ta đã đen đến chẳng thể đen hơn được.

Lâm Thần nhìn sang, ông liền quát: "Tỉnh rồi thì mau xuống, còn ngồi ở đấy tính ăn vạ hay gì."

Lâm Thần vô thức nghe theo, muốn leo xuống dưới, nhưng bị Lê Liễu Thiền ngăn cản.

Tay cô đặt lên bả vai không cho hắn cựa quậy, miệng nhỏ hướng Lê Nguyên hờn dỗi: "Hắn mới khỏi bệnh, không thể đi lại nhiều, nhỡ đâu có bề gì, không phải uổng công sức của con hay sao!"

"Cha thấy con nghĩ nhiều rồi, hắn trông khỏe thế kia cơ mà."

"Không khỏe đâu, hắn mới tỉnh thôi."

"Mới tỉnh là có thể đi lại được rồi."

"..."

Hai người vì chuyện có nên thả Lâm Thần xuống hay không dẫn đến cãi nhau, Lâm Thần nghe mà ngán ngẩm, bèn chen ngang vào: "À, ta có thể..."

"Im lặng!"

"Trật tự!"

Lê Liễu Thiền và Lê Nguyên đồng thanh hô.

Lâm Thần đơ ra, không dám nói gì thêm với cha con nhà này.

Thấy thế, Lê Nguyên mới nhìn hắn mà bảo: "Nằm xuống đi, thân già này vẫn còn sức kéo nổi ngươi."

Lâm Thần thuận theo nằm xuống, khóe miệng khẽ cong.

Hắn nhớ lúc thôn bị t·ấn c·ông, Lê Liễu Thiền vì giải vây cho Lê Nguyên mà bất chấp quay lưng về phía Yêu.

Rất rõ ràng, trong lòng Lê Liễu Thiền, Lê Nguyên rất quan trọng.

Có lẽ, trong lòng Lê Nguyên cũng vậy!

Đúng là ngoài cứng trong mềm, hai cha con này... thật kỳ khôi.

Xe đẩy chất lượng quá kém, giồng lên xuống làm Lâm Thần nằm mà cả người đều ê ẩm, không bằng tự cuốc bộ thoải mái hơn.

Thế nhưng, Lâm Thần mới nhích người một cái, đã bị Lê Liễu Thiền ghì cho nằm xuống lại.

"Ngươi chưa khỏi hẳn, nằm tịnh dưỡng đi!"

Lâm Thần thụ sủng nhược kinh, lên tiếng: "Ta có thể đi, không cần nằm như vậy."

"Bổn cô nương biết ngươi đi được, nếu không đi được sao ngươi lại chạy ra khỏi nhà được chứ." Lê Liễu Thiền nhìn vào chỗ ngực Lâm Thần, phán: "Thứ bổn cô nương lo, là v·ết t·hương bị yêu cào ở chỗ ngực ngươi kia kìa."

Lâm Thần nghe thế, sờ lên ngực mình, không có cảm giác gì cả, lấy đâu ra v·ết t·hương.

Lê Liễu Thiền dõi theo động thái Lâm Thần, thấy sắc mặt hắn thì nghi hoặc, không chút kiêng dè vạch áo trước ngực hắn ra. Chỉ thấy ở đó thương thế đã lành, đến cả sẹo cũng chẳng có thì há hốc mồm.

Trông biểu hiện của Lê Liễu Thiền, Lâm Thần nhớ tới chuyện hôm đó.

Sau khi thân thể của hắn bị lão đầu khống chế, ánh nhìn vẫn có thể quan sát được diễn biến bên ngoài.

Đến khi lão đầu chém con đại Yêu kia một nhát, con Yêu dường như muốn tung sát chiêu, ông ta không đấu lại toan chạy, rồi...

Ký ức phía sau bị đứt đoạn, còn lại chỉ là những hồi ảo mộng lạ lùng.

Lâm Thần lâm vào trầm mặc, Lê Liễu Thiền cũng lọt vào suy tư. Hai con người hai ý nghĩ, hai tâm tư khác biệt song hành cùng nhau.

Qua một hồi, Lâm Thần mới hỏi: "Sao ta lại ở chỗ này vậy?"

"Bằng Đồng bị Yêu t·ấn c·ông, các vùng xung quanh không thoát khỏi nạn, những người sống sót phải di tản đến vùng an toàn hơn lánh nạn."

"Không phải! Ý của ta là làm sao lại đi cùng với cô ấy."

"À, cái này bổn cô nương phải hỏi ngược lại ngươi mới đúng. Khi bổn cô nương quay lại ngôi nhà bên đồi, đã thấy ngươi cả người đều là máu, làm ta lo muốn c·hết."

Lúc ấy, mọi người chuẩn bị di tản, cô muốn mang Lâm Thần theo, bèn chạy về ngôi nhà ở sườn đồi.

Càng tới gần cô càng bất an.

Y như rằng, giữa đường cô ngửi được mùi máu tanh nồng, đi thêm một đoạn thì thấy Lâm Thần nằm chỏng chơ bên đường, trước ngực là v·ết t·hương do Yêu đâm sâu vào da thịt, xương trắng lồ lộ trông rất ghê sợ.

Do không có thời gian, cô chỉ sơ cứu, băng bó một chút rồi mang hắn theo.

Cô cứ nghĩ Lâm Thần ca này c·hết chắc. Ai ngờ được, một vài ngày xem lại, trước ngực hắn đã khôi phục như chưa từng có thương tổn.

Lâm Thần có điều suy nghĩ, ngoài miệng thì bâng quơ giải thích: "Ta chỉ đi dạo cho thư gân giãn cốt, đột nhiên có Yêu lao tới t·ấn c·ông, rồi không nhớ chuyện gì xảy ra sau đó nữa."

"Yêu t·ấn c·ông, thế mà không g·iết ngươi ư?"

"Ai biết được, có thể nó nghĩ ta c·hết rồi, nên không t·ấn c·ông cũng nên."

Lê Liễu Thiền nhìn hắn, ban đầu giải thích còn nghe hợp lý, khúc sau thì có gì đó cấn cấn.

Bỗng, hình ảnh bạch y nam tử hiện lên trong khối óc. Ánh mắt Lê Liễu Thiền nhìn sang Lâm Thần, càng thêm phần nghi kị.

Chương 26: Bàn tay kì lạ.