Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 30: Thăm khám
Trương Kình cho lính chuẩn bị ngựa, đưa hai người Lâm Thần với Lê Liễu Thiền đến Nham thành.
Mất một lúc, mấy người họ vào thành. Khi này Trương Kình dẫn Lâm Thần đi gặp thành chủ Bùi Đức.
Dọc đường, Lâm Thần nhỏ giọng, hỏi Lê Liễu Thiền: "Cô theo ta làm gì?"
Lê Liễu Thiền cũng nhỏ giọng vặn lại: "Bổn cô nương lo cho ngươi, sợ ngươi c·hết mất xác đó."
Lâm Thần trầm mặc, nữ nhân này nói chuyện hết trù hắn thành người thực vật, rồi đến hắn c·hết mất xác.
Đúng là không còn lời nào để nói tiếp.
Lê Liễu Thiền trông sắc mặt Lâm Thần khó coi thì huých khuỷu tay vào sườn hắn, bẽn lẽn bảo: "Ngươi đừng sợ, lát nữa ngươi ở yên một chỗ, ta sẽ xuất thủ. Với tay nghề của ta, chẳng có gì có thể làm khó được cả."
Nghe Lê Liễu Thiền hào khí nói, Lâm Thần không khỏi rùng mình.
Cái gì yên tâm?
Có cô ở đây mới không yên tâm nỗi đấy.
Lâm Thần nghĩ thế, nhưng không có nói ra, chỉ lơ Lê Liễu Thiền sang một bên, lẳng lặng bước đi.
Khung cảnh Nham thành bị một tầng không khí nặng nề đè nén, nhà nhà cài then, sợ hãi một ngày sẽ như Bằng Đồng, thành mất người vong.
Chỉ có thủ phủ thành là náo nhiệt người ra người vào. Bất quá đây chẳng phải chuyện gì tốt cho cam.
Trong phủ, Lâm Thần nhận ra tình hình nghiêm trọng hơn hắn nghĩ rất nhiều, lính báo tin chạy vào chạy ra, mặt mày khẩn trương, bước chân hối hả.
Có vẻ như Nham thành cũng không yên ắng, an toàn như tị dân lầm tưởng.
Lâm Thần nghĩ vẩn vơ, chẳng biết khi nào đã đến đại sảnh.
Trong sảnh, Bùi Đức dù bận trăm công nghìn việc, cũng dành ra ít phút để đón tiếp người mà Trương Kình gọi là Thần Y ấy.
Tất nhiên, Bùi Đức không tin cái gì Thần Y.
Song, với tâm thế không còn gì để mất, ông cố bày ra một bộ mặt niềm nở nhất đón tiếp khách nhân.
Lâm Thần gặp Bùi Đức, liền vội nói: "Thành chủ đại nhân, tiểu dân..."
Lời còn ứ tại cửa miệng, Bùi Đức đã tiến lại, bắt lấy tay hắn: "Thần Y hạ mình đến đây, thật là phúc phận của Bùi gia, hài nhi của lão được cứu rồi."
"Thành chủ, không phải, ta không..."
Chưa đợi cho Lâm Thần nói trọn câu, Bùi Đức chuyển từ bắt tay sang vỗ vào vai Lâm Thần, mặt cười như hoa: "Thần Y chữa khỏi cho hài tử, lão nhất định sẽ có hậu tạ xứng đáng, người không cần phải lo."
Ngoài mặt nói là thế, chỉ là ông còn giấu một câu, 'nếu chữa không khỏi thì hôm nay khỏi cần về' không có thốt ra cửa miệng.
Lâm Thần sốt ruột, bị chặn họng một hồi thì sinh khí, bèn nén giọng nói ra một hơi:" Thành chủ, ta không biết chữa bệnh, không chữa được cho lệnh lang đâu."
Bùi Đức nghe đặng, mặt hơi xuống sắc, nhưng qua chưa đầy một giây mặt ông lần nữa niềm nở trở lại.
"Thần Y không cần khiêm tốn, tài nghệ của người vang danh ai mà không biết."
Hiển nhiên lời này chỉ nói cho có, cái tên Lâm Thần, Bùi Đức cũng mới được nghe thân vệ nhắc tới hồi sáng mà thôi.
Tuy nhiên, sau khi nghe Lâm Thần nói mình không biết chữa bệnh, nghi ngờ trong lòng Bùi Đức giảm đi không ít.
Bình thường lang băm đến đây thăm khám, nào ai lại nói mình không biết y thuật bao giờ?
Họ toàn nói mình tài nghệ cao siêu, ấy vậy khi chữa cho con ông đều mười như một, toàn là lũ phế vật.
Nay có người nhận mình vô năng, trái lại càng khiến ông an tâm hơn.
Lâm Thần lòng khổ không thôi, sao mình nói thật mà chẳng ai chịu tin?
Hắn một mặt đen, yếu ớt cất tiếng: "Ta thật không biết y thuật gì hết, thành chủ hãy nhờ người khác."
Nghe Lâm Thần muốn trốn tránh, Bùi Đức khom lưng: "Mong Thần Y cứu cho đứa con vô tội của lão, lão nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh. Nhất định sẽ cho người hài lòng."
Lâm Thần vẫn thoái thác, tránh sang một bên, né đi cái đại lễ của Bùi Đức.
"Thành chủ à, ta không biết chữa, làm không khéo sẽ c·hết con ông mất."
Bùi Đức lâm vào thế khó, chả nhẽ bỏ qua cơ hội này ư?
Theo sát lấy nét mặt khó coi của Bùi Đức, Trương Kình vội đi tới nói nhỏ bên tai ông.
Nghe thủ vệ Trương Kình nhắc, Bùi Đức như được minh ngộ.
Có câu, ngựa chứng mới là ngựa hay. Thần Y tài nghệ hơn người, sở thích cũng phải quái một chút mới đúng với lẽ thường.
Bùi Đức nhìn Lâm Thần hỏi lại: "Thần Y thật không biết y thuật?"
"Ta thật sự không biết!" Lâm Thần chắc chắn đáp lại.
Nghe Lâm Thần nghiêm túc như vậy trả lời, Bùi Đức gật đầu, lệnh: "Bây đâu, lôi Thần Y ra đánh hai mươi trượng theo thông lệ đi."
Lâm Thần thấy Bùi Đức gật đầu, còn tưởng đâu đã khai thông cho ông ta, có thể trở về rồi, ai dè lại bị đem ra đánh tiếp.
Nghe cái, 'theo thông lệ' Lâm Thần chẳng biết thông lệ ở chỗ nào?
Nhưng hắn biết hôm nay không nhận lời cứu người, khả năng cao sẽ bị đ·ánh c·hết ở đây mất.
Thấy lính bên ngoài theo lệnh vào trong, sắp sửa bắt mình, Lâm Thần chỉ đành ngán ngẩm giơ tay lên trước: "Từ nào, bình tĩnh nào! Thành chủ, thật ra ta biết được ít y thuật, có thể thử một phen."
Bùi Đức cười lên: "Thần Y thật là... thôi, mời người qua bên này."
Sau đó, Bùi Đức đích thân dẫn Lâm Thần và Lê Liễu Thiền đến phòng độc nhất quý tử, Bùi Tuấn.
Mới vừa nhón gót bước vào trong phòng, Lâm Thần không khỏi khịt mũi.
Mùi thuốc nồng nặc, kết hợp với mùi tanh tưởi cứ xộc thẳng vào mũi, làm hắn khó chịu.
Bùi Đức tựa quen thuộc với mùi này, mặt không đổi sắc tới bên giường. Tay vén lên tấm rèm, để lộ một nam thanh niên sắc mặt trắng bệch đang nằm hôn mê trên đó.
Lâm Thần đi lại gần, mùi tanh càng thêm nồng.
Hắn cố nín nhịn ngồi xuống, toan vờ như bắt mạch rồi sẽ nói mình không chữa được
Biết rằng, khả năng sẽ bị tẩn một trận đòn đau vì tội lừa gạt, buồn thay đấy là cách tốt nhất trong hoàn cảnh hiện tại.
Có điều, Lâm Thần còn chưa chạm vào được người Bùi Tuấn, Lê Liễu Thiền ở một bên đã níu tay hắn.
"Để ta!"
Lâm Thần thoáng nhìn Lê Liễu Thiền, nhìn đôi mắt lấp lánh như ngàn ánh sao kia của cô thì bất lực.
Cô ta muốn khám bệnh đến điên rồi hay sao?
Rõ ràng biết đây chẳng phải việc đùa, không cẩn thận mất đầu như chơi mà cứ xấn vào làm chi?
Bất quá, cô đã muốn vậy thì chiều theo ý cô vậy!
Nghĩ thế, Lâm Thần bèn tránh ra cho Lê Liễu Thiền trổ tài nghệ.
Lê Liễu Thiền nghiêm chỉnh ngồi thay vào chỗ Lâm Thần, một bộ chuyên nghiệp kéo ống tay áo Bùi Tuấn lên, ba ngón tay bắt lấy mạch ở phần cổ tay của đối phương.
Mắt Lê Liễu Thiền nhắm nghiền, hơi thở đều đều, miệng lẩm nhẩm gì đó. là
Mất một lúc cô lắc đầu, mở mắt nhìn sang Bùi Đức phán: "Con ông trúng Yêu độc, ẩn tàng rất sâu, đã thấm vào tâm can, vô pháp giải trừ."
Bùi Đức nheo mắt, lời này ông nghe trên dưới trăm lần. Nếu dễ dàng chữa được ông đâu có cần phí công sức, cầu cạnh người tài tứ phương?
Lâm Thần thấy biểu hiện của thành chủ, nhìn ra Lê Liễu Thiền có chút môn đạo, lời nói không sai.
Con ông ta đã không có cách cứu chữa, chỉ cố ngọ ngoạy, kéo lấy hơi tàn.
Biết được điều đó, Lâm Thần đặt tay lên bả vai Lê Liễu Thiền, ý bảo cô tránh ra, để mình lên thay.
Lê Liễu Thiền yểu xìu đứng lên tránh chỗ, Lâm Thần ngồi xuống hời hợt bắt lấy tay Bùi Tuấn.
Hiển nhiên, Lâm Thần chẳng biết tí gì về y thuật, ngón tay đặt loạn, mạch ở nơi đâu đâu, lại bắt ở tít trên cao.
Thấy Lâm Thần xem mạch tượng, Lê Liễu Thiền bĩu môi, còn Bùi Đức thì nhăn mặt. Rõ ràng đã nhận ra Lâm Thần đặt ngón tay sai chỗ.
Là lang băm ư? - Bùi Đức thầm nghĩ.
Mắt Bùi Đức liếc qua Trương Kình, ý tứ trách cứ hiện rõ trong từng ánh nhìn.
Trương Kình nhận thấy ánh mắt ấy, tay siết chặt, lòng thầm mắng mười tám đời tổ tông Bắc Lâm.
Trong khi mọi người nhận định Lâm Thần là phường tay mơ, Lâm Thần đã thu tay, bất ngờ nói: "Không hẳn là vô pháp chữa trị, nhưng cần mọi người hợp tác một chút."
"Hợp tác thế nào?"
Ngôn từ của Bùi Đức so với trước kia đã mất đi vài phần kính ý, bất quá Lâm Thần không có để tâm.
"Mọi người đi ra, để ta ở lại sử dụng độc môn bí thuật cứu người." Lâm Thần nêu lên yêu cầu.
Bùi Đức không vui, không yên tâm để Lâm Thần ở lại một mình với con ông.
Dẫu sao cũng là người ngoài, lỡ đâu gây bất lợi thì làm sao ứng phó cho kịp.
Tuy nhiên Trương Kình lại nghĩ khác, nghe Lâm Thần nói có thể chữa liền nói vào: "Thành chủ! Thần Y cần không gian yên tĩnh để..."
Búi Đức khoát tay, ra hiệu cho Trương Kình im miệng.
Ông trù trừ giây lát, nhìn Lâm Thần đe dọa: "Mong Thần Y ra sức! Cửa phủ này của lão, dễ vào chứ chẳng dễ ra đâu."
Để lại một câu, Bùi Đức phủi vạt áo, mang theo Trương Kình ra ngoài.
Lê Liễu Thiền thấy n·gười đ·ã k·huất bóng thì vội tiến lại, ngờ vực hỏi: "Ngươi chắc ăn không? Yêu khí dẫn loạn, xương tủy tích tụ Yêu độc, ngoài nằm chờ c·hết đã không thể làm gì hơn."
Lâm Thần không nói, ngón tay chỉ ngoài cửa: "Cô cũng theo họ, ra ngoài đi!"