Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 29: Thần Y xuất thế.

Chương 29: Thần Y xuất thế.


Sáng sớm, Bắc Lâm mang theo quà đến bái phỏng Trương Kình, thị vệ thân cận bên người thành chủ Bùi Đức.

Trong đại sảnh, Trương Kình giận dữ vỗ bàn, lớn giọng quát: "Bắc Lâm, ngươi nay thật to gan, một mình trong đêm chạy về thành, bỏ lại binh lính phía sau, ngươi có biết tội của mình chưa?"

Một màn phủ đầu rất quen thuộc, thủ đoạn đánh trước nói sau này, Bắc Lâm không lấy làm lạ.

Ông bình tĩnh khom người, nói: "Trương Kình huynh bớt giận, ta trong đêm gấp gáp trở về là có chuyện gấp."

"Ai là huynh đệ với ngươi." Trương Kình hừ lạnh, khinh thường hỏi: "Chuyện gì hệ trọng hơn cả tính mạng dân chúng tị nạn chứ?"

"Chuyện liên quan đến sinh tử của hiền điệt Bùi Tuấn, có tính là đủ gấp không?" Bắc Lâm trả treo, khóe môi khẽ nhếch lên.

Trương Kình híp mắt lại: "Ý gì? Không nói rõ, cái đầu của ngươi không cần giữ ở trên cổ nữa."

"Là thế này, đêm qua ta dẫn binh cứu được một nhóm nạn dân, trong đó phát hiện một người rất đặc biệt, là Thần Y tái thế, có thể chữa bách bệnh, dù cho người sắp c·hết cũng có thể chữa cho sống lại."

"Lợi hại như thế?" Trương Kình ngờ vực.

"Rất lợi hại, không thể dùng ngôn từ để tả về khả năng của hắn đâu."

Nghe Bắc Lâm chắc nịch, Trương Kình mừng rỡ: "Ngươi có mang người về hay không?"

"Không có?"

Trương Kình kinh nghi: "Tại sao, ngươi chẳng lẽ không biết thiếu thành chủ đang nguy kịch, còn nán ná cố ý kéo dài thời gian."

"Không, không, Kình huynh không rõ cố sự bên trong rồi."

"Có gì cố sự?"

"Như này, Thần Y tài nghệ phi phàm, diệu thủ hồi xuân, nhưng cũng vì lẽ đó đối với thế sự sớm nhìn thấu. Cuối đời, Thần Y lựa chọn ẩn mình nơi hoang vu, lãnh tránh khỏi thế gian đầy rẫy thị phi."

"Không thành vấn đề, ta tự tin có thể thuyết phục được Thần Y xuất thủ cứu người."

Dứt lời, Trương Kình nóng lòng đứng dậy, muốn đến chỗ dân ti nạn tìm người.

Bắc Lâm thấy thế, vội ngăn cản: "Kình huynh đường nóng, Thần Y sớm đã viên tịch."

Sắc mặt Trương Kình tối sầm: "Ngươi đùa bỡn ta ư?"

Nói nãy giờ, lại nói về một n·gười c·hết, làm phí phạm thời gian quý giá của hắn.

"Ta nào dám! Kì thực Thần Y đã mất, nhưng trước khi lâm chung đã truyền thụ tất cả sở học lại cho đệ tử. Người đệ tử này, gọi là Tân Thần Y cũng không sai biệt."

Trương Kình không nói, chỉ nhìn Bắc Lâm, chờ cho Bắc Lâm nói hết.

Bắc Lâm hiểu ý, đoạn nói tiếp: "Tân Thần Y học được chân truyền, tài nghệ cực cao. Khổ cái là hắn cũng học theo thoái xấu của sư phụ, thích lánh đời. Bình thường sẽ không nhận mình biết y thuật, phải dùng trượng hình mới chịu nhận mình biết."

Trương Kình nghe Bắc Lâm phân trần, ông dần tỉnh táo lại, suy xét một hồi thì hỏi: "Hà cớ gì ngươi không mời người về, qua đây nói với ta làm gì?"

Vừa rồi sốt sắng ông không nghĩ kỹ, giờ nghĩ lại thấy thật có vấn đề.

Phải biết, nếu Bắc Lâm mời người về, thành công chữa trị cho thiếu thành chủ, công lao không nhỏ đâu.

"Kình huynh có điều không biết, ta và Tân Thần Y có chút xích mích, lòng dù muốn lắm nhưng không tiện ra mặt."

"Xích mích gì?"

"Là vì một cô nương."

Trương Kình kinh nghi: "Ngươi chừng này tuổi, lại có vợ con đề huề rồi mà còn..."

Vế sau Trương Kình không nói, song Bắc Lâm hiểu ý, không khỏi lắc đầu nói: "Không như Kình huynh nghĩ đâu, chuyện bên trong phức tạp lắm, không tiện nhắc tới."

Bắc Lâm không nói rõ, Trương Kình cũng không bắt ép, chỉ là lời của Bắc Lâm ông không hoàn toàn tin tưởng.

Thấy được sự nghi kị trong mắt Trương Kình, Bắc Lâm thở dài: "Kình huynh không tin thì thôi vậy."

Sau đó, Bắc Lâm ảo não muốn rời đi.

Khi Bắc Lâm sắp bước qua khỏi ngưỡng cửa thì nghe Trương Kình vội hô:" Khoan đã! Ngươi làm sao biết được chuyện bên trong?"

Bắc Lâm quay lại, đáp: "Là do Nhất Vệ thành chủ đã nói với ta. Ngài ấy trong lúc vô tình b·ị t·hương mà phát hiện ra được Thần Y đó thôi."

Trương Kình tần ngần một lát, hỏi:"Tân Thần Y đó tên gì?"

"Lâm Thần!"

Bắc Lâm thấy Trương Kình có vẻ vẫn không tin, bèn châm thêm một câu: "Kình huynh mời người, sau khi chữa khỏi cho thiếu thành chủ rồi, không nên quên công lao giới thiệu của tiểu đệ..."

"Ngươi yên tâm đi, nếu đúng tài nghệ như ngươi nói, nhất định sẽ ghi xuống cho ngươi một phần công trạng."

"Đa tạ Kình huynh!" Bắc Lâm cúi người, rồi khéo léo nhắc: "Kình huynh, Tân Thần Y tính tình cổ quái, muốn cho hắn nhận mình biết cứu người, phải dùng tới trượng hình mới được."

Nói xong, Bắc Lâm không dám nán lại, liền rời khỏi phủ Trương Kình.

Ở ngoài phủ, Bắc Lâm nhìn lên mặt trời đang dần nhô cao, lầm bầm: "Thời buổi này, muốn sống sót thật không dễ dàng mà."

Quay lại với Lâm Thần, sau khi Bắc Lâm bỏ đi, hắn muốn chạy, nhưng vướng phải Lê Liễu Thiền kè kè bên cạnh, không có lấy một cơ hội để trốn.

Mắt thấy, thời gian để nhóm tị nạn đến Nham thành cần hơn một ngày nữa. Lâm Thần dự tính trong đêm nay sẽ tìm cơ hội thần không biết, quỷ không hay chuồn lẹ.

Nhưng, trước nay người tính không bằng trời tính, sáng lại nhóm tị nạn chưa di chuyển được bao lâu, đã thấy có một quan nhân tới tìm người, ngoài miệng hô hào cái tên "Lâm Thần".

Nhóm người quanh Lâm Thần tách ra, để lại hắn trơ trọi một mình, như hạc giữa bầy gà, chẳng chỗ nấu thân.

Trương Kình rảo bước đến trước mặt Lâm Thần, lễ nghi chắp tay trước người, thẳng thắn nói rõ mục đích: "Thiếu thành chủ mắc phải kỳ bệnh, mong Thần Y có thể xuất thủ cứu chữa, xong việc nhất định sẽ có hậu tạ làm Thần Y thỏa mãn."

Lâm Thần nghe Trương Kình nói mà ngơ ra, cái gì Thần Y, cái gì cứu người?

Hắn biết cứu người sao?

Trương Kình nào biết tâm tư Lâm Thần, thấy hắn cứ im im thì nghĩ bản thân không đủ thành ý, bèn lấy trong người một túi nhỏ, kính cẩn đưa ra: "Bên trong là một ngàn tinh nguyên thất phẩm, Bảo Uyên Đan mười khối, Nhiệt Dung Kì thạch trăm tấm,..."

Lâm Thần nhìn cái túi nhỏ trước mặt, nhỏ thế này có thể chứa nhiều vậy ư?

Nghĩ một chút, hắn mới nhớ tới, thế giới này có thứ gọi là túi trữ vật. Bên ngoài nhỏ gọn, ở trong là không gian rộng mở, chứa được rất nhiều đồ.

Một túi trữ vật, giá trị không nhỏ, loại rẻ nhất cũng phải mất vạn cái tinh nguyên mới mua được.

Cộng thêm những thứ đối phương liệt kê ra, dù hắn không biết rõ, cũng lờ mờ có thể nghe ra đều là hàng quý hiếm, giá trị liên thành.

Một bút tài lực kinh khủng, Lâm Thần bị choáng ngột trước sự hào phóng của Trương Kình, không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Bất quá...

"Ta không biết y thuật, quan nhân có lẽ đã nhận nhầm người rồi."

"Ngài tên Lâm Thần, đến từ Bằng Đồng?"

"Ta đúng là tên Lâm Thần, nhưng ta không biết y thuật."

Trương Kình sau khi nhận được lời xác nhận, một mặt khó xử bảo: "Vậy thì không sai được, Thần Y không nên che giấu, tại hạ đã biết thân phận của người."

"Không phải đâu, quan nhân chắc nhận nhầm người rồi."

Thấy Lâm Thần ngoan cố không nhận, Trương Kình nhớ tới lời của Bắc Lâm, thở dài thườn thượt, khoát tay: "Đè xuống, đánh hai mươi hèo trước đi."

Quân lính một bên, theo lệnh đè Lâm Thần ra, lấy bảng trượng đánh vào mông hắn.

Khi này, bất kể Lâm Thần có nói thế nào đi nữa, cũng không có ai chịu nghe.

Lâm Thần cắn răng chịu qua hai mươi trượng, chứ quyết không chịu nhận bừa.

Thế nhưng, Trương Kình thấy Lâm Thần cố chấp thì hạ lệnh: "Đánh thêm trăm hèo nữa."

Nghe đặng, Lâm Thần muốn ngất ngay tại chỗ, ăn thêm trăm roi, hắn c·hết mất thôi.

Cuối cùng, Lâm Thần không thể làm khác hơn, đặng vươn tay hướng Trương Kình: "Đừng... ta là Thần Y, là Thần Y."

Trương Kình hài lòng: "Thần Y nhận sớm có phải tốt hơn không? Đỡ cho tại hạ mạo phạm ngài".

Sau đó, Trương Kình cho người đỡ Lâm Thần dậy, muốn đưa hắn đi.

Tuy nhiên, Trương Kình lại bị một người, trong nhóm dân tị nạn chui ra chặn đường.

Lê Liễu Thiền ngăn cản Trương Kình, chất vấn: "Quan nhân muốn đưa hắn đi đâu?"

"Không liên quan đến cô nương, mau tránh ra!"

Trương Kình lạnh mặt, cho lính đẩy Lê Liễu Thiền sang một bên.

Lê Liễu Thiền bị đẩy, giận dữ quát: "Sao không liên quan, ta và hắn..."

Nói đoạn, cô không biết nói gì thêm.

Trương Kình nghe tới, bỗng nhớ Bắc Lâm có nhắc đến một vị cô nương, chẳng lẽ là người này?

Ông chú ý quan sát kỹ Lê Liễu Thiền, thấy người cũng xinh xắn, hoạt bát.

Đúng là hồng nhan họa thủy, nhưng Bắc Lâm vì thế lại hồ đồ đắc tội với Thần y, đúng là không đáng!

Hiểu là hiểu, Trương Kình vẫn dẫn Lâm Thần rời đi.

Lê Liễu Thiền thấy thế giận dữ, giẫm chân hét lên: "Khoan đã! Để ta đi cùng hắn."

Mới dứt lời, Lê Nguyên nãy giờ ở một bên, nắm lấy cánh tay Lê Liễu Thiền, vội kéo cô về, bực tức mắng: "Con đừng có gây rối, ở yên đây cho cha."

"Cha..."

Trông hai cha con cãi vã, Trương Kình một trận tưởng tượng ra màn yêu đương cẩu huyết bị phụ thân khó tính cấm cản, lòng sinh đồng cảm, dùng ánh mắt thâm ý nhìn sang Lâm Thần.

Đường tình duyên của Thần Y thật lận đận!

Trương Kình có hảo ý giúp đỡ, ra tay bắt Lê Liễu Thiền đi cùng luôn một thể, cho đôi nam nữ có không gian riêng tư để phát triển tình cảm a!

Chương 29: Thần Y xuất thế.