Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 35: Vô Niệm nhất nhất.

Chương 35: Vô Niệm nhất nhất.


Bùi Đức nghe Vô Niệm nói mà kinh hoảng, toàn quân xuất kích đâu phải đùa.

Nếu đánh thắng không nói. Một khi thua, Yêu được đà tiến công, Nham thành thất thủ chỉ là chuyện sớm chiều.

"Lệnh ái biết rõ, mình đang nói gì không?"

Bùi Đức vờ như hỏi, thực sự là muốn Vô Niệm thu lại đề xuất điên khùng kia.

Nhưng Vô Niệm nào có ý tứ thuận theo, cô biết rõ sự lo lắng trong lòng Bùi Đức. Bất quá, cô có riêng phần mình tính toán.

Thấy Vô Niệm không nói, chắc là muốn tự tác chủ trương, phất lờ mọi thứ đây mà.

Bùi Đức nghĩ bụng liền nhíu mày: "Xuất binh cũng được, nhưng Nham thành sẽ không giao binh ra."

Bùi Đức phủ lấy vạt áo tỏ thái độ bất mãn, nói gì ông hiện tại cũng là thành chủ. Binh quyền trong tay, đâu phải ất ơ một tiểu nha đầu có thể tới đoạt.

"Bùi thành chủ, không nguyện giao binh?" Vô Niệm mặt không sắc thái hỏi.

"Không giao binh!"

Bùi Đức trực tiếp đối mắt với Vô Niệm, một mực khẳng định không đưa binh.

Một khi trao binh, Nham thành nguy càng thêm nguy!

Hiển nhiên, nếu Vô Lực trực tiếp dùng quyền thế ép buộc, một tay độc đoán càn khôn, ông chỉ có nước nhịn nhục.

Tuy nhiên, Kha quốc chẳng phải họ Vô, cũng không chỉ có một thống soái Vô Lực.

Nếu cần thiết ông sẽ đại nghĩa diệt thân, báo cáo chuyện này lên.

Khi đó, ai c·hết trong tay ai còn chưa biết được.

Vô Niệm thấy sự cương liệt của Bùi Đức, chẳng cần động não cũng biết lão định làm gì.

Cái tính quân phiệt đời nào chẳng thế, khư khư giữ mình quá đỗi bình thường.

Nhưng...

"Bùi thành chủ, biết tại sao Yêu lại t·ấn c·ông Bằng Đồng ngay giờ điểm giao ban hay không?"

Bị hỏi, Bùi Đức kinh nghi. Nghĩ một chút, ông có gì nói nấy: "Lúc đó lực lượng thủ thành Bằng Đồng yếu nhất, chứ còn gì nữa!"

Tờ mờ sáng, ánh dương yếu ớt. Tại khắc ấy, quân trực đêm rã rời, lính thay ca ngái ngủ, tâm trí du dương trên chín tầng mây.

Đâu hay biết, đại họa ngập đầu sắp đến để mà ứng phó, để mà kịp thời khởi động trận pháp hộ thành.

Vô niệm nghe Bùi Đức trả lời, gật đầu tán đồng. Nhưng nó không phải vấn đề, vấn đề ở chỗ: "Tại sao chúng chọn giờ đó mà t·ấn c·ông? Chắc Bùi thành chủ không cho rằng đây chỉ là trùng hợp đi?"

Vô Niệm hỏi vào trọng tâm, Bùi Đức nghĩ tới mà biến sắc.

Những ngày nay quá bận rộn, ông hầu như không có thời gian nhả rảnh ngồi xuống suy nghĩ vấn đề nhỏ nhặt như vậy.

Nay bị nhắc tới, ông mới ý thức được mức độ nghiêm trọng bên trong.

Tuy nhiên, sắc mặt Bùi Đức chuyển biến còn chưa hồi lại đặng, đã nghe Vô Niệm tiếp tục vấn hỏi: "Bùi thành chủ dám đánh cược trong Nham thành không có nội gián, thông tin bố trí phòng thủ không bị tiết lộ ra ngoài chứ?"

Bùi Đức càng nghe, mặt mày càng khó coi hơn trước.

Nếu bố trí quân lực, địa thế phòng thủ, kết giới trấn yểm bị Yêu nắm rõ. Thế chẳng khác nào một hồi tai họa, Nham thành không thể giữ nổi.

Thấy sắc mặt Bùi Đức biến ảo, Vô Niệm lại tiếp châm thêm vào: "Yêu không ngay lập tức t·ấn c·ông Nham thành, e rằng là sợ đại năng bạch y kia. Một khi chúng biết đại năng không có mặt, một tràng ác chiến không thể tránh khỏi đâu a, Bùi thành chủ!"

Lời này nói ra, Bùi Đức sao mà tiếp được, chỉ biết trầm mặc.

Sau một khoảng đắn đo, ông cắn răng hỏi: "Lệnh ái nói có lý, chỉ là làm thế nào lệnh ái khẳng định trong Bằng Đồng không có Yêu có thực lực trên Tẩy Tủy?"

Cái này là một nan đề, giải không đúng c·hết người chứ chẳng chơi.

Phán đoán sai thực lực đối thủ cũng tương tự với việc kề dao trên cổ, c·hém n·gười không được lại hóa thành tự g·iết mình.

"Suy luận không khó, chỉ cần không phải ngốc, không ai mạo hiểm để binh tinh nhuệ của mình ở nơi từng bị đại năng địch nhân san bằng cả." Vô Niệm giải thích.

Tinh binh là căn cơ nồng cốt của một thế lực, rảnh sự đâu đặt ở nơi bị đại năng bóp qua.

Không sợ người ta buồn buồn, lần nữa quay lại giáng xuống một chưởng diệt sạch hay gì?

Dẫu là thế, Vô Niệm vẫn thấy Bùi Đức tựa hồ còn điều đắn đo, không khỏi lên tiếng trấn an: "Trận chiến ở Bằng Đồng là quân tiên phong. Nay Yêu đoàn tiên phong toàn diệt, bọn chúng nhất định sẽ kiêng dè không dám làm liều."

Dừng lại một hơi, cô lại phân tích: "Nếu tiểu nữ là Yêu thống lĩnh, gặp tình cảnh như vậy. Trước sẽ thu lực lượng tinh nhuệ về, để tiểu binh lên làm mồi nhử, thám thính thực hư. Chứ tuyệt đối không mạo hiểm, tập trung quân lực vào trận địa của địch."

Vô Niệm nói hết lời, giãi bày kỹ càng, phân trần có trước có sau.

Dù vậy, Bùi Đức vẫn lưỡng lự không quyết được.

Không thể trách ông thiếu quyết đoán, đây là vận mệnh một thành, bao nhiêu sinh mệnh đè nặng trong một quyết định, căn bản không thể tùy tiện vì vài lời tiểu bối mà lay động ngay được.

"Không bằng, cho ta thêm..."

"Rầm!

Ngay khi Bùi Đức toan muốn kéo dài thời gian nghĩ kỹ hơn, bỗng cái bàn duy nhất trong đại sảnh bị người đánh cho nát vụn.

Vô Lực nãy giờ vẫn giữ im lặng, nay mặt đằng đằng sát khí, nhìn sang Bùi Đức hạ lệnh: "Mười ngày sau binh lực tập kết, tổng lực t·ấn c·ông. Ai dám ngăn trở, g·iết!"

"Thống soái..."

"Cho ông mười ngày thời gian, bằng mọi giá phải do thám bằng được thực hư trong Bằng Đồng thành... Hừm... Nếu khởi binh thất bại, lý do tại tình báo không đủ, vậy ông cũng chuẩn bị tâm thế từ cái chức thành chủ này đi."

Dứt lời, Vô Lực chẳng thèm đếm xỉa đến sắc mặt của Bùi Đức mà đứng dậy rời đi, hoàn toàn không cho Bùi Đức khoảng trống từ chối.

Vô Niệm như có tâm sự, nhìn Bùi Đức như muốn nói gì đó, song cô lựa chọn giữ im lặng, nhón gót theo sau cha mình.

Khi hai người họ đi rồi, Bùi Đức một mặt co quắp, ý kiến đều là do con ngươi đề xướng, sao thất bại lại do phần ông đi gánh?

Cả người Bùi Đức mệt lả, ngồi bệt xuống ghế, mắt thấy tên binh kia vẫn còn quỳ dưới đất thì phất tay đuổi người.

Khi tên lính cũng đi nốt, Bùi Đức day day nguyệt thái dương. Đầu óc vận chuyển, xem bây giờ nên làm gì mới tốt đây?

Vừa hay, Trương Kình từ hậu viện gấp gáp đi lên đại sảnh, trong thấy sắc mặt thành chủ liền biết có sự.

Dự, Trương Kình không muốn tâu lại yêu cầu của Lâm Thần, nhưng vấn đề quá mức nghiêm trọng, gã đâu thể giấu nhẹm đi được.

Trương Kình ôm quyền: "Thành chủ! Bên Thần Y có chút vấn đề."

Sau đó Trương Kình kể lại tất cả những gì đã diễn ra, rồi đưa bản danh sách cho Bùi Đức.

Thế rồi Trương Kình lùi về sau, lấy hai ngón tay bịt chặt tai mình lại.

Như rằng, Bùi Đức nhìn một đống tên trong danh sách, mặt tối sầm xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ, miệng thì há to:

"A!!!"

Chẳng nói chẳng rằng, Bùi Đức hét lớn, ép Trương Kình phải lùi về sau thêm mấy bước mới khỏi bị chấn cho rách màng nhĩ.

Một hơi xả khí, cục tức trong lòng Bùi Đức vơi đi một ít, lại còn đó sự bực bội mà ầm thầm mắng: "Khốn nạn!"

Thứ ông thấy là gì đây?

Toàn những thứ trên trời, căn bản không thể đáp ứng nổi.

Không chỉ có mình Bùi Đức tức giận, lòng Trương Kình cũng gợn sóng.

Ngặt nỗi, người là do gã dẫn tới, không thể không buông lời nói đỡ: "Thành chủ bớt giận, Thần Y cũng bất đắc dĩ, toàn bộ chỗ này đều vì giải trừ Yêu khí cho thiếu chủ, không phải Thần Y có ý tư lợi."

Lời thốt ra, đến chính Trương Kình cũng chẳng tin. Đáng hận thay gã nào có lựa chọn.

Bùi Đức nghe giận mà càng thêm giận, vò tờ giấy trong tay ném qua một bên, khiến Trương Kình không dám nói thêm, chỉ biết lẳng lặng cúi đầu.

Bầu không khí trong đại sảnh lắng động đến đáng sợ.

Trong cái bầu không khí đó, Bùi Đức uể oải chỉ tay vào tờ giấy nát nhàu dưới đất, bảo: "Đi qua mấy cái hội đoàn bên kia, xem thử có góp nhặt đủ hay không?"

Mặc dù ông rất tức giận, chỉ là đằng chui nằm trong tay người ta, không hạ mình không được a!

Sau khi dặn dò Trương Kình thu sếp cho ổn thỏa, Bùi Đưa ủ rũ rời đại sảnh.

Ông cũng chẳng rảnh rang gì cho cam, nhưng dù có vậy cũng chẳng thể nào quan trọng bằng việc ông đi gặp con mình lúc này.

Mới bước vào phòng Bùi Tuấn, khuôn mặt không sức sống kia của Bùi Đức tức thì chuyển biến, trên mặt nở ra nụ cười tươi rói.

Bên giường, không đợi Bùi Đức nói, Bùi Tuấn gian nan ngồi dậy đã cất tiếng hỏi trước: "Con nghe hạ nhân nói Vô Lực thúc đến, muội ấy cũng đến theo phải không?"

Nhắc đến muội ấy, hai mắt Bùi Tuấn sáng rỡ, lấp lánh như ánh sao.

Bất quá, Bùi Đức lại khác, nghĩ đến hai cha con nhà đó, mặt ông không khỏi xuống sắc, đáp 'ờ' một tiếng cho qua chuyện.

Bùi Tuấn nhận ra sắc thái cha mình không đúng, bèn nói: "Chắc là Niệm Niệm lại làm cha tức rồi! Tính tình muội ấy là vậy, cha đừng có tức giận."

"Cha nào dám giận chứ!" Bùi Đức thở dài.

Nhìn đứa nhỏ đến nông nỗi này vẫn còn hơi sức bênh vực cho tiểu nha đầu kia, lòng không khỏi sinh ra ghen ghét.

Có biết chăng mới đây thôi, tiểu nha đầu ấy muốn ép ông vào tuyệt lộ hay không?

Chương 35: Vô Niệm nhất nhất.