Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 36: Tranh với trời xanh.
Mắt Bùi Tuấn tinh tường như ưng, nhìn cha mình, ngờ ngợ thấy điều không ổn.
"Cha, có chuyện gì sao?"
"Không có gì đâu, chỉ chuyện vặt thôi, con dưỡng bệnh cho tốt đi."
Bùi Đức không muốn đứa nhỏ thêm phiền muộn, bèn lựa lời che giấu.
Nhưng, ngay khi ông định đứng lên thì bị Bùi Tuấn chặn lại.
Bùi Tuấn nào cam chịu làm kẻ mù điếc, nhanh tay bắt lấy cánh tay Bùi Đức lại, ánh mắt quyết liệt muốn rõ sự tường.
Thấy con mình quyết ý muốn biết, Bùi Đức hơi phân vân, có chăng nên nói cho nó hay không?
Nghĩ bụng nói cũng chẳng có ý nghĩa, Bùi Đức toan giằng tay ra.
Song, cánh tay yếu ớt chẳng mấy khí lực của Bùi Tuấn lại bám lấy ông rất chặt, không tài nào tách được.
Bùi Đức mất lúc lâu trầm tư, cuối cùng vẫn là không chịu được sự cầu khẩn của đứa nhỏ.
Dù gì, ông cũng có bổn phận phải báo tin buồn này cho hắn nghe. Chỉ đành thở một hơi dài, nói lại toàn bộ sự tình từ khi Bùi Tuấn hôn mê đến nay.
Từ sự kiện Bằng Đồng bị Yêu chiếm lĩnh, Vô Nhất Vệ t·ử t·rận, đến sự độc tài của tên họ Vô kia.
Tuy nhiên, ông không có nói về vấn đề Lâm Thần đưa ra bảng danh sách trêu ngươi.
Cái này ông tự mình giữ lại, không muốn Bùi Tuấn ưu phiền về bệnh tật, dẫn đến không chấp nhận chữa trị.
Nghe tin Vô Nhất Vệ đ·ã c·hết, Bùi Tuấn rơi vào đăm chiêu. Nhớ về những ngày thuở nhỏ mình và Vô Niệm hay cùng Nhất Vệ thúc thúc chơi đùa, ngồi trên bả vai ông ấy chỉ trời trăng mây gió đùa nghịch
Một thời ấu thơ vô lo vô nghĩ, buồn thì khóc, vui thì cười.
Cười đến rộn vang, vui đến tâm can. Hòa với gió mây, mong một ngày lớn cho thật nhanh.
Nay đã lớn khôn, người còn người mất, kẻ c·hết kẻ sống, còn bản thân lại vật vờ, níu chút hơi tàn qua ngày.
Từng hồi ký ức như sóng dập dờn đánh vào trái tim hắn, cơn đau bất giác dồn dập đập vào ngực.
Tay hắn giữ lồng ngực mình lại, từng hồi thở dần khó khăn.
Bùi Đức kinh hoảng, vội xoa xoa sau lưng Bùi Tuấn, miệng không ngừng trấn an: "Con bình tĩnh lại, bình tĩnh lại!"
Bùi Đức lấy một hơi thật dài thở ra. Sợi tia buồn bã thoáng hiện trên mặt, bị hắn thành thục giấu đi.
"Con không sao!"
Bùi Đức nghe đứa con quý tử của mình nói, ba phần vô cảm bảy phần gượng ép, liền biết thằng nhỏ đang nén cơn đau, cố làm như chẳng có gì để ông an tâm.
Đứa nhỏ hiểu chuyện, Bùi Đức là vui, cũng là xót.
Nó nhịn bao nhiêu quằn quại, lòng ông gấp bội chừng đấy đau đớn.
Sức khỏe Bùi Tuấn không tốt, Bùi Đức dìu hắn nằm xuống, sau lại dặn dò hạ nhân chăm sóc cẩn thận, có gì bất ổn phải báo cho ông ngay.
Tiếp đến sự vụ nhiều lắm, Bùi Đức luyến tiếc không đặng, cuối cùng vẫn là bỏ đi đến thư phòng.
Ngồi trên án mục, tay Bùi Đức nhấc bút lên, viết xuống tờ giấy trắng tinh trên bàn một bản cáo trạng.
Sự tình nằm ngoài tầm kiểm soát, chẳng thể làm khác hơn ông phải cáo trạng Vô Lực độc quyền. Đồng thời xin chi thêm viện binh, phòng hờ Yêu biết được bố trí Nham thành, dẫn đến bại cục như Bằng Đồng.
Thư trạng viết xong, Bùi Đức đưa cho thân tín thay ông đi tấu sớ.
Người vừa đi ra, kẻ khác lại tới.
Người đến là Trương Kình, mới vào thư phòng liền dâng lên một cuốn sổ nhỏ cho Bùi Đức xem.
Quyển sổ ghi lại chi phí cần thu mua số dược tài mà Lâm Thần yêu cầu.
Không có gì bất ngờ, con số tổng thể tựa trên trời, Bùi Đức lướt qua bụng muốn quằn cả lên.
Mặc cho lòng có tiếc, tuy nhiên một điểm ngoại vật, sao xứng đánh đồng với mạng con trai ông được.
Bùi Đức sảng khoái ném quyển sổ xuống bàn, bảo: "Vào bảo khố, lấy tinh nguyên mua hết về."
Thấy Bùi Đức dám bỏ ra con số khủng như vậy mà mắt không chớp lấy một cái, Trương Kình thán phục. Bất quá...
"Thành chủ, tài sản trong phủ hiện tại, không mua nổi hết đống này đâu!"
Bùi Đức bị lời của Trương Kình làm choáng, mắt nhìn gã như muốn xác nhận lại.
Trương Kình khổ sở gật đầu cho cái xác nhận.
Trước khi đến đây, gã đã kiểm kê hết tài sản trong thủ phủ rồi, chỉ đủ bảy phần mà thôi.
Nhận được sự xác nhận của Trương Kình, Bùi Đức trầm ngâm một lúc, sau đó tức giận vỗ mạnh vào bàn.
"Đều là do ta, do ta thường ngày quá liêm chính! Thật trêu ngươi, trêu ngươi mà!" Bùi Đức lầm bầm tự trách.
Trương Kình một bên nghe, mặt muốn sượng mất.
Thiếu hụt tài chính, là do những năm này thành chủ mời gọi thầy bà, bỏ không ít tài lực tìm thuốc quý giữ mạng thiếu chủ.
Hiện tại mới dẫn đến cớ sự, nào liên can đến hai chữ 'liêm chính' ở đây?
Trương Kình muốn nói như thế, nhưng lời này có thể nói ra sao? Có thể nói ra sao?
Hiển nhiên lời ấy chẳng thể nói, Trương Kình chọn lựa làm trái với lương tâm, yên lặng như pho tượng đá, chờ thành chủ ra quyết định.
Bùi Đức một hồi thở than, biết có nói gì lúc này cũng chẳng giải quyết được vấn đề.
Ngón tay ông bắt đầu gõ gõ nhẹ lên bàn, tìm đối sách.
Bình thường tới nói, thiếu có thể bù. Với chức thành chủ Nham thành, mấy lão già bên hội đoàn kia tự nhiên sẽ sẵn lòng cho ông ghi nợ.
Nhưng tình hình bây giờ rất vi diệu, thân còn không mang nổi vỏ cho đặng, lấy đâu ra khả năng để cho lũ cáo già kia bỏ vốn liếng ra mạo hiểm.
Không thừa cơ chèn ép, đã tính là tình nghĩa lắm rồi.
Khắc giây tựa thoi đưa, Bùi Đức tính tới lui đều thấy không ổn.
Đang không biết vay mượn tiền từ ai, đột nhiên có hạ nhân chạy vào thư phòng báo tin, cắt ngang dòng suy nghĩ của ông.
Bùi Đức tưởng có tin khẩn, dè đâu là có khách nhân.
Là Vô Niệm quay ại, muốn cùng ông tiếp chuyện.
Ban đầu, Bùi Đức khó chịu ra mặt. Về sau sắc thái lộ rõ nghi ngờ, sau cùng tựa hồ thông suốt, tức tốc chạy ra đại sảnh.
Gần tới sảnh đường, Bùi Đức chỉnh sửa lại tư thái, mặt tỏ lạnh nhạt trước khi bước vào trong.
Vô Niệm đợi một lúc, thấy Bùi Đức đến, trông thần thái như còn đang giận chuyện vừa nãy thì vội ôm quyền: "Bùi thúc thứ lỗi cho Niệm Niệm đã vô lễ, Niệm Niệm cũng là bất đắc dĩ!"
"Ai trên đời mà chẳng có điều bất đắc dĩ." Bùi Đức hời hợt đáp lại.
Cứ nói là bất đắc dĩ liền xong, sự đời bao giờ trở nên dễ dàng đến thế?
Vô Niệm biết nói gì cũng vô ích, cô chẳng muốn dông dài, trực tiếp lấy từ trong túi trữ vật ra một hộp ngọc, dâng hai tay lên cho Bùi Đức.
Cử chỉ Vô Niệm mười phần lễ nghi, Bùi Đức muốn khí cũng chẳng có chỗ để phát, bằng nhận hộp ngọc.
Hộp ngọc tuy nhỏ, song nặng cực kỳ, mở ra bên trong chỉ thấy ngọc châu tỏa ánh xanh lục, khí triệt lan tràn, êm ả mà hòa dịu, chất chứa mãnh liệt sinh cơ.
Nhìn châu ngọc trong hộp, tay Bùi Đức khẽ run, không tin được ngó sang Vô Niệm, hỏi: "Đây là?"
"Trấn quốc, Ngọc Hồn Diệp!"
Vô Niệm bình thản trả lời, nhưng Bùi Đức nào bình thản được như vậy.
Ngọc Hồn Diệp ẩn chứa dạt dào sinh cơ, có tác dụng chữa thương, khôi phục mệnh căn, kéo dài sinh mệnh, là bảo vật vô giá.
Toàn Kha quốc chỉ có một viên, do hoàng thất nắm giữ.
Bây giờ, bảo vật quý giá lại rơi vào trong tay ông, bảo sao ông không sợ.
"Đây là muốn lấy mạng lão già này à?" Bùi Đức ghì giọng, ngữ điệu âm tàn quái khí.
Vô Niệm sao không hiểu ý trong lời nói của Bùi Đức, cô cười trừ, lên tiếng giải thích: "Niệm Niệm vì Bùi huynh đặc biệt xin vương thượng, Bùi thúc không cần lo lắng."
Ngắt quãng một đoạn, Vô Niệm nghẹn ngào: "Niệm Niệm như người trong nhà, sao lại hại Bùi gia được."
Bùi Đức nhìn sâu vào trong mắt Vô Niệm, tần ngần giây lát, cuối cùng nắm không nổi bảo vật trong tay mà trả lại hộp ngọc.
Vô Niệm nhướn mày, thân người lùi bước, giọng chứa mấy phần ý trách cứ, nói: "Thúc phụ nên lấy tính mệnh Bùi huynh làm trọng, không nên vì sĩ diện bản thân..."
Ấy thế, nói còn chưa hết câu Vô Niệm cảm thấy lời vừa rồi quá nặng.
Biết mình quá phận, cô liền ôm quyền: "Niệm Niệm lỡ lời."
Bùi Đức vội nâng Vô Niệm lên, đầu xoay đi chỗ khác, muộn phiền thở dài: "Không phải thúc thúc vì sĩ diện, chỉ là không đáng."
Ông không biết Vô Niệm làm sao xin được vương thượng Ngọc Hồn Diệp, nhưng khẳng định cái giá bỏ ra không nhỏ.
Nếu là trước kia, ông sẽ nhận phần ân tình này của con bé.
Có điều, xưa khác nay khác.
Vô Niệm như có điều nghĩ không thông, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Sao lại không đáng?"
Bùi Đức chẳng điều giấu giếm, đem sự tình Lâm Thần kể ra một lượt.
Một thoáng kể xong, Bùi Đức ngập ngừng chốt hạ một câu: "Niệm nhi,... có thể cho lão ứng trước một khoản hay không?"
Vay tiền tiểu bối, dù lý do là gì cũng thật không muốn mặt.
Hận thay, đấy lại là cách tốt nhất hiện tại ông có thể nghĩ ra.
Trông thấy bản thân đã luân lạc đến nước này, Bùi Đức một mặt đắng chát.
Vô Niệm trông mà không nói, chỉ lặng lẽ đứng tại chỗ.
Một hồi băn khoăn, cô lắc đầu: "Thần Y kia khẳng định là lừa gạt."
Cô vì Bùi Tuấn chuyên tâm nghiên cứu thuật trị Yêu độc, nhiều năm học nghệ lòng sớm tuyệt vọng.
Yêu đã ăn vào xương tủy, nhập vào tâm mạch, trên căn bản là vô phương cứu chữa tận gốc.
Bùi Đức không cho là thế, bảo: "Tuấn nhi đã khỏe hơn trước, Yêu khí trong người giảm đi rất nhiều."
Kỳ thực ông biết rõ, tình trạng Bùi Tuấn khó lòng chữa dứt.
Song, Bùi Tuấn khỏe hơn trước đã dấy lên cho ông một tia hy vọng.
Ông quyết định đánh một ván cược, đặt tất cả vốn liếng lên trên người Lam Thần Y kia.
Vô Niệm thấy Bùi Đức nói đoạn, mắt đã vằn tia máu nhỏ, biết ông ta nửa chân đã nhập ma, nói nhiều cũng vô dụng.
Cô sợ Bùi Đức tin lầm lang băm, tiền mất tật mang, bèn đưa ra chủ ý: "Hay là thế này, để Niệm Niệm qua đó, dò xét xem tên Thần Y ấy có bao nhiêu bản sự. Nếu thật thuật tài cổ kim, vậy khoản chi phí thu mua dược liệu, Niệm Niệm nguyện ý lo hết."
"Thế sao được!" Bùi Đức nghe thế ái ngại nói.
"Cứ quyết thế đi!"
Vô Niệm biết mình khi nào cần nhún nhường, khi nào cần bá đạo.
Hiện tại chính là lúc phải quyết đoán, không thể lề mề.
Trước một Vô Niệm cương quyết. Bùi Đức thuận theo, cho phép cô tới xem tài nghệ của Thần Y, sau đó hẵng tính tiếp.
Bất quá, Vô Niệm không có ngay lập tức đi gặp Thần Y trong lời đồn kia, cô trước muốn đi thăm Bùi Tuấn.
Dẫn Vô Niệm đến cửa phòng con mình, Bùi Đức thức thời rời đi, nhường khoảng không lại cho hai đứa nhỏ.
Vô Niệm ngồi xuống, cảm xúc trong lòng rối bời, thỏ thẻ: "Tay."
Bùi Tuấn cười lại như không cười, nằm dài trên giường thò tay ra, mặc cho Vô Niệm bắt lấy.
"Cùng lắm một tháng." Bùi Tuấn dửng dưng nói, tựa hồ chẳng phải đang nói về chính mình.
Sau khi Vô Niệm xem xét, lời ấy của Bùi Tuấn không sai.
Yêu khí tuy được rút ra rất nhiều, khéo thay Yêu khí ngay vị trí tim lại không có chuyển biến. Thời gian nhiều lắm, một tháng là cùng.
Bùi Tuấn thấy Vô Niệm từ lúc vào đây mặt mày ngưng trọng, bèn lên tiếng trêu: "Thời gian của huynh chẳng còn nhiều, chi bằng bỏ qua lời hứa năm xưa. Muội gả cho huynh, sinh cho Bùi gia một tiểu bảo bảo đáng yêu đi."
"Cũng được!" Vô Niệm ngay tức thì đồng thuận, rồi lại hỏi: "Thế nhưng... huynh có bằng lòng để muội làm quá phụ không thôi?"
"Tất nhiên là không bằng lòng, nên huynh không có ép muội."
Bùi Tuấn muốn làm cho bầu không khí tốt lên, ngờ đâu bị vài lời của Vô Niệm khiến mọi thứ càng tệ hại thêm.
Trong cái sự tệ hại đó, Vô Niệm lại nói: "Huynh mà c·hết, muội sẽ kiếm một người đàn ông không quen biết, gả cho kẻ đó."
"Muội thật nhẫn tâm." Bùi Tuấn méo mặt.
Vô Niệm vén lên tóc mái, mắt phủ tầng sương, lại cố nhỉnh lên cánh môi: "Nên huynh... không được c·hết, rõ chưa!!!"
Bùi Tuấn nhìn Vô Niệm đến mê mẩn, vốn dĩ cô đã rất xinh đẹp, từ góc độ của hắn, cô càng xinh đẹp thêm muôn phần.
Tiếc thay, trong cái sự xinh đẹp ấy, chất chứa đâu đó nỗi buồn man mác ẩn sau nụ cười, làm người ta thấy mà quặn lòng.
"Huynh đã nghe chuyện của Nhất Vệ thúc... Thật xin lỗi muội, có lẽ sớm thôi, huynh cũng sẽ như Nhất Vệ thúc, bỏ lại muội ở phía sau."
Không phải tất cả v·ết t·hương đều sẽ chảy máu, không phải chỉ có chảy máu mới đau.
Người ra đi nhẹ nhàng, người ở lại luôn là người chịu tổn thương nhất.
Vô Niệm nghe hắn nói, tầng phòng thủ cuối cùng trong cô vỡ tan. Cô ngã gục lên ngực hắn, bất giác nước mắt trào ra.
Giây sau, cô không kiềm được mà vỡ òa khóc, khóc đến sướt mướt, như đứa trẻ sắp đánh mất món đồ mình yêu thích.
Trái tim của cô giống như cành hoa, muốn cảm nhận được ấm áp, muốn được vì ai đó mà nở rộ.
Một cái ước muốn nho nhỏ, sao lại khó thực hiện đến thế?
Sao mọi người đều muốn bỏ rơi cô?
Sao đến cả hắn, cũng muốn bỏ lại cô một mình?
Cô không phục!
Nếu đây là ý trời, cô sẽ cùng trời cao tranh lấy một lần....
Vì hắn bất chấp tất cả!