Chương 37: Vạch trần.
Bùi Tuấn lẳng lặng nằm yên, mặc cho Vô Niệm khóc lóc, mặc cho nước mắt của cô làm ướt hết cả một mảng áo trước ngực.
Rất lâu, rất lâu sau, Vô Niệm hai mắt sưng đỏ, gò má hồng hết cả lên, xấu hổ ngồi dậy, không dám nhìn thẳng Bùi Tuấn mà bỏ chạy.
Khi đến bên cửa, cô dừng bước, ngoái đầu ngước mắt nhìn hắn trong thoáng chốc trước khi bỏ đi.
Bùi Tuấn nằm ở đó lắc đầu, nước mắt của cô xuyên qua lớp áo, xâm nhập vào từng tất da thịt, thấm đẫm trái tim hắn nỗi niềm chua xót.
Có lẽ ngày hắn mất, cô cũng sẽ khóc như thế, khóc đến thương tâm!
Vô Niệm rời khỏi phòng Bùi Tuấn, một mạch chạy khỏi thủ phủ.
Cô định sau khi gặp Bùi Tuấn sẽ qua vạch mặt tên Thần Y kia, nhưng với trạng thái cùng bộ dáng của cô hiện tại không thích hợp.
Chỉ đành trở về trước điều chỉnh tâm tình, mai hãy lột xuống bộ mặt giả dối của kẻ l·ừa đ·ảo cũng không muộn.
Nhật nguyệt luân phiên, kẻ l·ừa đ·ảo trong ý nghĩ của Vô Niệm, sau một ngày cực công luyện Tiềm Liễu Thuật đã thành thục nắm vững được chiêu số.
Tuy không đến mức đăng phong tạo cực, song cũng tính lô hỏa thuần thanh.
Lâm Thần bất ngờ không thôi, hắn cho rằng muốn luyện thành Tiềm Liễu Thuật phải mất rất nhiều thời gian.
Dù gì, giới thiệu bên ngoài Tiềm Liễu Thuật rất ngưu bức. Nào ngờ, khi luyện hắn mới vỡ lẽ, quá ư đơn giản!
Trong tiểu viện nhỏ, hàng dây leo đung đưa trước gió, cây liễu xõa nhánh rũ rợi lả lơi.
Dưới gốc cây, bàn ghế đá cũ kỹ rợp lớp rêu mỏng. Lâm Thần lau sơ bụi bẩn ngồi xuống, đầu ngẩng lên nhìn ánh trăng vằng vặc đang dần nhô cao.
Dưới ánh trăng, rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Giờ đây, hắn chỉ có một mình.
Hoặc có lẽ, gần như thế...
Trong lúc Lâm Thần bần thần nghĩ ngợi, đằng sau có người tới vỗ vào vai hắn.
Sau đó là chất giọng trong trẻo, hòa chút vui tươi truyền đến: "Ngươi đang làm gì đó?"
Lâm Thần ngoái đầu, chỉ thấy Lê Liễu Thiền đang nhoẻn cười. So với vẻ mặt nổi giận lúc cô bỏ đi hồi sáng, trông giờ đáng yêu hơn rất nhiều.
"Đang nhìn gió, nhìn mây, nhìn Liễu Thiền cô nương." Lâm Thần cợt nhả đáp lời.
Lê Liễu Thiền nghe mà rùng mình, xoa nhẹ cánh tay cho bớt ớn lạnh, mắt dè chừng nhìn hắn: "Ngươi lại lên cơn gì nữa đây?"
Lâm Thần đột nhiên ôm ngực, mặt mày nhăn nhó: "Lời ấy đâm tim lắm đấy, Liễu Thiền Thiền."
Nói ba chữ cuối, Lâm Thần đãi giọng ra thật dài.
Lê Liễu Thiền sởn hết gai óc, tuy nhiên phần nhiều cảm xúc trong cô lại là giận dữ.
Thời gian này, cô như ngồi trên đống lửa, lòng không yên. Vậy mà hắn ở đây, nhàn nhã hưởng nguyệt, còn có tâm tư ghẹo đùa cô.
Thật không công bằng!
Tức giận là vậy, Lê Liễu Thiền không quên mục đích mình đến đây, cô cầm ra lọ thuốc đặt lên trên bàn đá.
"Thuốc trị thương, bôi lên v·ết t·hương là được! Hồi sáng bổn cô nương đã định đưa cho ngươi... Thôi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi."
Lê Liễu Thiền nói một lèo, sau đó đùng đùng bỏ đi.
Một ngày bị chọc tức hai lần, cô chẳng muốn nán ná lại lâu, trông cái bản mặt đáng ghét ấy của hắn thêm một khắc nào nữa.
Khi bóng hình Lê Liễu Thiền mất hút, Bạch Lão Nhân vờn ra, bắt lấy lọ thuốc nhỏ thảy lên xuống, hứng thú nói: "Cô gái này cũng được đấy, không phụ công ngươi vì cô ta mà lo nghĩ, bỏ hết sĩ diện làm trò mèo."
"Ông nghĩ nhiều rồi." Lâm Thần lập tức phủ nhận.
Bạch Lão Nhân chẳng tin, lượn quanh người Lâm Thần, mắt thâm ý nhìn hắn, hỏi: "Thật sao?"
Ba cái trò của Lâm Thần sao qua nổi mắt ông, từ khi vào phủ hắn hết ân cần rồi lại khi phụ. Giờ buông lời ghẹo đùa, chừng đó biểu hiện đã quá rõ ràng.
Lâm Thần không có đáp, chỉ vươn vai, hỏi lãng qua vấn đề khác: "Ông ra đây, chắc ở quanh không có ai theo dõi nhỉ?"
"Cũng nhờ đồ nhi ngươi làm một màn, bọn họ đối với ngươi bớt đi đề phòng rất nhiều."
"Ông nói quá, bọn họ biết được mục đích của ta, tự khắc không phí công cho người theo dõi."
Bạch Lão Nhân gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Lời Lâm Thần nói không sai, nhưng khi ấy không phải hắn tự bêu xấu mình ra, trái lại tỏ vẻ cao thâm khó lường, bọn họ có thể thả rong hắn như hiện tại sao?
Với một tên ngốc thích ăn vạ và một kẻ mưu mô đầy toan tính. Chẳng cần nghĩ cũng biết, loại người đầu tiên tạo ra cảm giác an tâm hơn.
Dẫu biết là thế, tuy nhiên nếu đổi lại là ông, tuyệt không làm được loại chuyện bán mặt mũi như vậy.
Lâm Thần ngáp dài, đứng lên tiến vào trong.
Vốn định ra đây hít khí trời cho khuây khỏa đầu óc, lại hết người này đến người khác làm phiền, tâm tình hắn liền mất sạch.
Ấy thế, Bạch Lão Nhân bám lấy không tha, đem lọ thuốc trong tay huơ huơ: "Vào trong để vi sư bôi thuốc ấy à?"
Lâm Thần nghe thế, bước chân khựng lại, mắt liếc xéo Bạch Lão Nhân: "Ta thích nữ nhân, không thích già dê."
"Lời này của ngươi, khiến vi sư đau lòng đó, Lâm Thần Thần!"
Dứt lời, Bạch Lão Nhân áp sát lại.
Lâm Thần nhanh chân lách người sang một bên, đề phòng nhìn lão.
Bạch Lão Nhân bỗng dưng cười phá lên, ném lọ nhỏ qua cho Lâm Thần, thân hóa bạch khí chui vào lại vòng tay.
Lâm Thần đón lấy lọ thuốc, một mặt khó coi, răng đã nghiến ra tiếng ken két.
Hắn coi như hiểu cảm giác bị ghẹo của Lê Liễu Thiền, thật là có xúc động muốn xách dao c·hém n·gười chứ chả chơi.
Một đêm lạ giường, Lâm Thần ngủ không ngon giấc là mấy.
Đến sáng, sau khi rửa mặt, vận động gân cốt được một lát thì a hoàn trong phủ đến gõ cửa, mời hắn đi đến dùng bữa cùng thành chủ.
Lâm Thần biết có sự, bèn tự vỗ vỗ lên mặt mình để lấy tinh thần, sau đó nối gót đi theo a hoàn kia.
Theo a hoàn rời khỏi tiểu viện, Lâm Thần thấp thoáng thấy bóng dáng của Lê Liễu Thiền ở phía trước.
Hắn bèn tăng nhanh cước bộ đến bên, cùng Lê Liễu Thiền sánh bước tới phòng ăn.
Trong phòng ăn, Lâm Thần thấy có ba người đã ngồi sẵn.
Ngồi trước nhất mà Bùi Đức, mắt nhắm nghiền, không giận tự uy. Một bên là Bùi Tuấn, sắc mặt khá khẩm hơn lần đầu gặp mặt.
Ngồi kế bên Bùi Tuấn là một nữ nhân, mặt tươi như hoa, môi hồng như phấn.
Đôi má cô hồng hào, làn tóc đen dài buông xõa sau lưng, đôi mày cong vuốt như vành trăng, đôi mắt trong xanh gợn sóng, chiếc mũi xinh nhỏ càng làm tăng vẻ thanh tú của gương mặt.
Đúng là trang tuyệt sắc, đáng tiếc vẫn thua Phượng Chu Thiên một bậc.
Lâm Thần và Lê Liễu Thiền tới nơi, Bùi Đức liền mở mắt nhìn hai người họ, Bùi Tuấn cùng Vô Niệm cũng trông qua.
Song, chỉ có Bùi Tuấn đứng lên, cất bước đến đón tiếp.
Lâm Thần mặt ngoài thản nhiên, bên trong căng thẳng cực độ.
Muốn ăn tiền của người khác đâu dễ, không qua ba bốn bận kiểm tra, ai lại ngốc bỏ ra số tiền lớn như thế.
Hiện tại, thử thách đầu tiên đã bắt đầu.
Bùi Tuấn tiến lại càng gần, Lâm Thần học theo lễ nghi, chắp tay trước ngực.
Chỉ là động tác của Lâm Thần còn dở dang, hắn phát hiện Bùi Tuấn tiến tới đã bỏ qua mình, đến trước mặt Lê Liễu Thiền phía sau.
Lâm Thần đánh mắt dõi theo.
Trong sự ngỡ ngàng của hắn và Lê Liễu Thiền, Bùi Tuấn tự nhiên nắm lấy bàn tay Liễu Thiền, nhã nhặn cất tiếng: "Tại hạ Bùi Tuấn, cảm tạ ân cứu mạng của Thần Y."
Lê Liễu Thiền bất ngờ, không kịp đề phòng đã bị nắm mất tay.
Khi cô hồi thần toan rút tay ra, mới phát hiện Bùi Tuấn nắm tay mình rất chặt, không rút ra được.
Ngước mặt lên, cô thấy Bùi Tuấn đang cười, bờ môi nhợt nhạt không cản trở được nụ cười tỏa nắng của gã truyền đến.
Đối phương tỏ ra thân thiện, Lê Liễu Thiền không làm khác hơn ngoài gượng gạo cười trừ đáp lễ, đồng thời tay kia nhấc động, muốn tháo khỏi ràng buộc.
Tiếc thay, tay cô mới nâng lên đã bị Bùi Tuấn bắt lại.
Gã nhìn cô, ngôn từ chính khí, nói: "Thần Y đã cứu tại hạ, tại hạ không gì báo đáp. Không bằng lấy thân báo đáp, trả lại ân tình cứu mạng của Thần Y đi."
Lâm Thần một bên, nghe Bùi Tuấn nói mà nghệch mặt ra.
Một đường sáo lộ làm đến thành thục như vậy, quả là cao thủ trong làng cua gái!
Nhưng, có cần bất chấp đến thế không?
Thân ngươi vẫn còn chưa khỏe đã muốn cưa cẩm cô gái điên này, không sợ bị cô ta chuốc thuốc, đem ra mổ xẻ?
Cùng lúc Lâm Thần nghĩ vu vơ, khóe môi Lê Liễu Thiền đã sớm giật giật.
Cô theo bản năng co giò lên, tung ra một cước ngay giữa hai chân Bùi Tuấn.
Một cước của Lê Liễu Thiền làm cả người Bùi Tuấn t·ê l·iệt, buông tay ra ôm lấy hạ bộ, mặt nhăn nhó đầy đau đớn.
Tay được thả tự do, ý thức Lê Liễu Thiền quay về, biết mình đã gây họa, định lên tiếng xin lỗi.
Ấy vậy, khi này Vô Niệm đã đến, mắt bùng lửa giận, gõ lên đầu Bùi Tuấn một cái.
"Nghiêm túc vào!"
Bùi Tuấn vừa ôm hạ bộ, vừa ôm đầu trông rất đáng thương, miệng la ầm: "Huynh là bệnh nhân đó."
Vô Niệm chẳng thèm nghe, hướng Lâm Thần xưng một tiếng 'Thần Y' rồi nói tên họ, kéo thêm cả gia cảnh con gái thống soái vào trong.
Lâm Thần mặt không đổi sắc, từ chối cái danh xưng 'Thần Y' kia, cứ gọi thẳng tên của hắn là được.
Bất quá, Lâm Thần nhận ra người đến không thiện. Ả khó sắp tới, có lẽ thuộc về nữ nhân trước mặt.
Vừa khóe, Bùi Đức không sớm không muộn tiến lên, mắng con trai mình một tiếng vô lễ, rồi mời Lâm Thần cùng Lê Liễu Thiền ngồi vào bàn.
Bàn ăn cứ thế phân ra thành hai nửa, ngoài mặt yên ắng, bên trong đối chọi đến từng ánh mắt.
Bùi Đức là chủ tọa, là người trước tiên động đũa, mọi người theo lấy bắt đầu thưởng thức bữa sáng.
Bữa ăn lẹ làng trôi qua, người hầu thu dọn hết xuống, song lại chẳng ai rời bàn.
Lần này, Bùi Đức khởi sự trước tiên.
Ông nói lời cảm tạ Lâm Thần một hồi, rồi lại nháy mắt với Vô Niệm.
Vô Niệm theo sau, nói tới thật nhiều, giản lược nói rằng:
"Bản thân có nguyên cứu, biết được chút y thuật, muốn cùng Lâm Thần đàm luận một phen."
Lâm Thần rõ bản thân chẳng thể nào từ chối, đành gật đầu đồng ý.
Nói là đàm luận, thực ra chỉ có Vô Niệm nói, Lâm Thần ngồi đối diện một việc là nghe, lâu lâu cho cái gật đầu mà thôi.
Vô Niệm trông Lâm Thần ngoài nghe, cũng chỉ có gật đầu, hầu như không ý tứ nói vào, căn bản là không hiểu tí gì về y thuật, mắt không khỏi nheo lại.
Lâm Thần nhận ra sự khó chịu của Vô Niệm, biết cô ta sắp tới giới hạn, bèn giơ tay ra hiệu cho cô tạm ngừng.
Không gian theo cái nâng tay của Lâm Thần mà trở nên yên ắng. Từng đợt hơi thở, từng lộng gió rít rào đều nghe rõ mồn một.
Trong cái yên lặng đầy c·hết chóc đó, Lâm Thần khẽ nhếch môi, nói huỵch toẹt ra: "Vô Niệm tiểu thư, không cần thăm dò tại hạ nữa! Tại hạ căn bản không biết y thuật."
Tiếng gió xào xạc luồng vào trong, nhẹ vuốt ve gương mặt ngơ ngác của Vô Niệm.
Hôm qua, cô đã dành rất nhiều thời gian mường tượng Lâm Thần sẽ dùng lời lẽ gì để giảo biện, nhưng cô chưa từng nghĩ tới Lâm Thần sẽ nhận tội nhanh đến vậy.
Lâm Thần thấy Vô Niệm cứ đờ ra như thế, sợ cô không tin, bèn dang tay chỉ qua Bùi Đức: "Vô Niệm tiểu thư không tin có thể hỏi Bùi thành chủ. Lần đầu đôi bên gặp mặt, tại hạ đã nói rõ, không biết y thuật rồi."
Vô Niệm quay sang, chỉ thấy Bùi Đức gật đầu xác nhận có chuyện đó.
Mất một lúc trầm mặc, cô nhìn sâu vào trong mắt Lâm Thần, ngờ vực hỏi: "Đã thế, số dược tài Lâm các hạ đưa ra là có ý gì?"
Lâm Thần không ý tứ giải thích, chỉ nghe hắn ngâm:
"Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh. Vô, danh thiên địa chi thủy. Hữu, danh vạn vật chi mẫu."
Đoạn, thở dài: "Lâm mỗ tài hèn sức mọn, cái gọi là y, cái gọi là thuật, đều không biết."
Nói đến đây, hắn đứng lên ôm quyền, hướng tới Vô Niệm, vấn: "Tiểu thư đã hỏi, Yêu khí nhập tâm can làm sao cứu? Lâm mỗ bất tài, xin hỏi tiểu thư cái gì gọi là Yêu? Cái gì gọi là Khí? Cái gì gọi là Tâm? Cái gì gọi là Can?"