Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 38: Lê Liễu Thiền, khóc.
Nghe Lâm Thần hỏi, Vô Niệm bần thần suy nghĩ.
Bình thường, nếu có người hỏi những câu đại loại như vậy, cô tự nhiên có thể trả lời trôi chảy.
Nhưng có đoạn ngâm của Lâm Thần trước đó thêm vào, Vô niệm thấy bên trong không đơn giản.
Mất lúc lâu, Vô Niệm lắc đầu tự nhận học thuật không thông, không trả lời lời được. Đồng thời đứng lên chắp tay như học trò hiếu kính, mong Lâm Thần giải trừ cho nghi hoặc.
Đối với sự tò mò của Vô Niệm, Lâm Thần chỉ thốt lên đúng hai chữ: "Không biết!"
Vô Niệm tất nhiên không ưng thuận với câu trả lời như thế, gặng hỏi lấy Lâm Thần:" Rốt cục, Lâm các hạ biết lấy cái gì?"
Lâm Thần một câu hai chữ, vẫn là: "Không biết".
Nghe Lâm Thần cái gì cũng không biết, lông mày Vô Niệm cau lại, nét mặt hằn một tia giận dữ.
Cô cảm thấy bản thân đang bị đùa bỡn.
Tựa thấu tâm tình Vô Niệm, Lâm Thần thản nhiên nói: "Vạn vật trên đời đều từ hư vô mà sinh, vốn đã chẳng có gì, tiểu thư bảo tại hạ nên biết điều chi đây?"
Lâm Thần đẩy lưng thẳng tấp, khí định thần nhàn đi đến bên cửa, ngước nhìn trời xanh.
Rồi bỗng hắn thở dài: "Trần thế ba ngàn phù hoa, mặc dù trống rỗng hư giả, nhưng nếu là mặt ngoài phồn cảnh đều như không có gì. Lâm vào cực đoan chấp niệm bên trong, càng rơi sâu vào thêm một cái huyễn cảnh khác."
Vô Niệm nghe Lâm Thần than, như hiểu lại không hiểu, như nắm được cái gì đó lại không rõ đã nắm được gì.
Lâm Thần tới điểm thì dừng, vừa lúc mọi người ở đây rơi vào mê vụ, lập tức sử dụng lấy Tiềm Liễu Thuật cất bước rời đi.
Từng bước chân để lại bóng ảnh nhàn nhạt ở sau lưng, trông vừa huyền bí lại vừa cao thâm mạc trắc.
Nhìn thân ảnh Lâm Thần mỗi lúc một nhỏ trong tầm mắt, Vô Niệm từ mây mù phủ quanh tâm trí tỉnh lại.
Cô sực nhớ, lần này đến là để chất vấn Lâm Thần a!
Giờ không những không hỏi được gì, đã thế tiết tấu bản thân còn bị đối phương đánh gãy.
Quá quắt nhất là, cô bị kéo theo nhịp của gã, rơi vào vô định, đạo tâm sắp vì đó rơi hỏng.
Vô Niệm thầm than gặp phải kẻ khó chơi, vô thức nhìn xuống Bùi Tuấn. Chỉ thấy Bùi Tuấn đang trầm tư, nét mặt ngưng trọng vô cùng.
Thấy Bùi Tuấn như thế, Lê Liễu Thiền sợ hãi.
Nghĩ Bùi Tuấn bị lời của Lâm Thần gây ảnh hưởng, vội vã vỗ lên vai y, ân cần hỏi han: "Huynh không sao chứ?"
Bùi Tuấn từ trong mê man hoàn hồn, một mặt mộng bức lắc đầu: "Huynh không sao, chỉ là vừa rồi huynh thấy một thứ..."
Bùi Tuấn không biết diễn tả cảnh mình thấy như thế nào cho phải. Mất nửa ngày tìm kiếm câu từ, gã thốt lên một chữ "Mưa!"
"Mưa?"
"Thi thể từ trên trời rơi xuống như mưa, địa địa đều là xác c·h·ế·t, biển rộng một màu máu đỏ thẫm."
Theo lý tới nói, Bùi Tuấn thấy tràng cảnh đó phải cảm thấy sợ hãi tột độ, hoặc chí ít cũng cho cái nhíu mày.
Song, gã thế mà không có bất cứ cảm giác gì cả. Tràng diện đẫm máu tanh, đối với gã lại rất quen thuộc.
Chính là cái cảm giác thân quen ấy, mới làm cho Bùi Tuấn một mặt ngưng trọng.
Gã bỗng sợ hãi chính bản thân mình.
Vô Niệm sao biết được trải nghiệm của Bùi Tuấn, chỉ cho là bị mê hoặc đến mụ mị, nên an ủi Bùi Tuấn vài câu, sau lại muốn tìm tới Lâm Thần tiếp lý sự.
Thế nhưng, Bùi Tuấn không cho cô đi, gã bắt lấy cánh tay cô lại, khẽ lắc đầu.
Vô Niệm như có điều suy nghĩ, nhìn Bùi Tuấn mà môi dưới cắn nhẹ, bảo: "Hắn không đáng tin."
Bùi Tuấn bất động thanh sắc, đầu vẫn cứ lắc khiến Vô Niệm trông mà hầm hực.
Không rõ Bùi Tuấn lấy đâu ra niềm tin, cho kẻ đáng nghi kia như thế?
Lâm Thần không biết được sự việc xảy ra tiếp theo, một đường trở về tiểu viện, vào trong phòng ngồi đợi.
Vừa rồi nói đến cái gì, chính bản thân hắn cũng chả rõ, chẳng biết có thể lượn quanh được mấy người đó được hay không nữa?
Bất quá, chẳng có gì đáng ngại. Hắn vốn dĩ không cho rằng, dùng vài lời có thể cải biến được sự nghi ngờ trong lòng mấy người ấy.
Hắn có dự định làm một màn thần tích, đem Yêu khí trong người Bùi Tuấn rút ra thêm chút ít.
Trước tạo tín nhiệm, sau thúc ép.
Làm đến nước này, hắn không tin còn không dụ được đám người mắc câu.
Thế nhưng chờ ở trong phòng nửa ngày, Lâm Thần ngáp dài mấy lần lại chẳng chờ được người nào tới thăm.
Đến giữa trưa, Lâm Thần chỉ chờ được a hoàn đem đồ ăn vào, làm lòng hắn bất an.
Tối về, Lâm Thần bồn chồn đi qua đi lại, không biết bản thân tính sai bước nào rồi thì bỗng có tiếng gõ cửa, là đích thân Bùi Đức tới.
"Lâm thần y, có trong đó không?"
Nghe giọng Bùi Đức bên ngoài, Lâm Thần lấy lại tinh thần.
Sau một hồi chỉnh chu quần áo, ngồi xuống ghế, tỏ vẻ nhàn nhã đang uống trà, rồi hắn mới hô để người tiến vào.
Bùi Đức vào trong, Lâm Thần còn chưa kịp nói một lời, Bùi Đức đã hai tay dâng lên túi trữ vật, miệng không ngừng tâng bốc Lâm Thần tài ba, nhờ Lâm Thần mau chóng chữa cho con ông.
Lâm Thần ngơ ngác, mơ hồ nhận lấy túi trữ vật trong tay Bùi Đức.
Đến khi người rời khỏi, hắn vẫn còn không tin nổi.
Người ở thế giới này dễ lừa gạt vậy sao?
Nghĩ đến trước kia ở Bằng Đồng, chỉ cần một bộ y phục liền gạt được người, tâm lý Lâm Thần dần ổn định.
Người ở đây... đúng là thuần thiện!
Tâm lý dần vững, Lâm Thần thở hơi sâu.
Mọi thứ diễn ra rất tốt đẹp, duy chỉ còn một thứ gây trở ngại cần phải giải được quyết ngay.
Lâm Thần toan trong đêm nay xử lý êm đềm tất cả, hắn muốn đổi sang hành nghề hái hoa tặc.
Màn đêm như tấm chiếu manh phủ lên bầu trời, mây đen che đậy ánh sao trên tầng trời cao, chỉ có thoáng ẩn chớp giông đánh sáng một khoảng lặng rền vang.
Trời như muốn mưa lại nín nhịn không rơi hạt, làm cho lòng người bức bối. Giống như tâm cảnh Lê Liễu Thiền hiện tại, khó chịu không thôi.
Từ sáng đến giờ, cô muốn đi gặp Lâm Thần nhưng cô không dám. Sợ rằng, sau khi biết được đáp án không muốn nghe, trái tim cô sẽ vỡ vụn.
Một ngày nay, trong đầu cô toàn là ý nghĩ vu vơ, một đống chuyện xưa bủa vây lấy tâm trí.
Mỗi lần không chịu được muốn đi tìm hắn, cô phải tự nhéo má mình để quên đi ý nghĩ ấy.
Cùng với nỗi niềm chất chứa, Lê Liễu Thiền cuối cùng không thắng nổi mình.
Trong đêm, cô đi tới tìm ai kia.
Tại phòng Lâm Thần, Lê Liễu Thiền yếu ớt nhắc tay, lưỡng lự mãi mới lấy hết dũng khí gõ gõ.
Thế nhưng, bên trong không có phản hồi, tựa hồ người đang ngủ say.
Lê Liễu Thiền do dự, chờ một lúc lại thoái chí quay về.
Chỉ là mới nâng gót bước qua ngưỡng cửa phòng, một bóng đen bất chợt phóng đại trong tầm mắt Lê Liễu Thiền.
Theo phản xạ, Lê Liễu Thiền tung chưởng đánh lên trước.
Tiếc thay, đòn tấn công chỉ đánh vào một khoảng không trống vắng, bóng đen nhanh nhạy tại tích tắc thời điểm, ngắn ngủi gần kề đánh trúng đã nghiêng người né thoát.
Bóng đen được thế áp sát tới, động tác thuần thục bắt lấy tay Lê Liễu Thiền, tay còn lại của gã vòng qua, đặt lên sau gáy, cố định đầu cô lại.
Lê Liễu Thiền cứng đờ người, tay không bị khống chế luồn vào ống áo, nắm chặt lọ thuốc nhỏ giấu kỹ trong đấy toan bóp nát.
Bất quá, động tác nhỏ của Lê Liễu Thiền đã phải dừng lại giữa chừng, bởi lẽ cô nhận ra người tấn công mình là ai.
"Lâm Thần?"
Bầu trời tối đen, khi Lâm Thần áp tới gần kề, Lê Liễu Thiền mới thấy rõ.
Cũng là vì thấy rõ, nên cô mới lúng túng.
Lâm Thần không nói không rằng, gần như không cho Lê Liễu Thiền quá nhiều khoảng trống để phản ứng, chỉ thấy hắn áp môi mình lên bờ môi còn đang nhẹ run của Liễu Thiền.
Được đà, Lâm Thần thô bại cậy mở cánh môi cô, bất chấp cô có nguyện ý hay không.
Hắn cứ thế điên cuồng chà sát, liếm lấy vị ngọt trên từng tấc thịt mềm mịn trên đầu lưỡi của con mồi xấu số.
Một khoảnh khắc dài đến đằng đẳng, ấn lấy Lâm Thần luyến tiếc tách ra, đồng thời buông bỏ cánh tay đang bị giữ chặt của Lê Liễu Thiền ra.
Thay vào đó, hắn nắm lấy cổ áo của cô xé mạnh một đường.
Vải vóc xé mở, rung động một tầng mông lung mập mờ giữa hai con người.
Lê Liễu Thiền hoảng hốt, thanh tỉnh sau một hồi mộng mị. Cô vội giữ lấy phần áo trước ngực, vung mạnh tay tát tới.
Tiếng 'bốp' giòn tan văng vẳng, Liễu Thiền đánh đến toàn lực, khóe môi Lâm Thần không chịu được nứt ra chảy máu.
Dù vậy, Lâm Thần tựa hồ chẳng chút đau đớn, còn thè lưỡi liếm lấy vệt máu, mắt nhìn Liễu Thiền mười phần d·â·m d·ụ·c.
Lâm Thần một mặt ngả ngớn, Lê Liễu Thiền thấy mà tức giận, tay lại vung lên.
Nhưng lần này Lâm Thần đã bắt được, đính cánh tay Liễu Thiền giữa không trung.
"Cô tức giận cái gì, không phải vừa rồi cô còn rất tận hưởng đó sao?"
"Bỉ ổi!"
Lê Liễu Thiền mắng Lâm Thần, song âm thanh của cô như một mồi kích thích, khiến Lâm Thần càng thô bạo hơn, trực tiếp đẩy Lê Liễu Thiền ra sau.
Lưng Lê Liễu Thiền đập mạnh vào cánh cửa đang đóng chặt, mặt cô nhăn lấy vì đau.
Tuy nhiên, đôi mắt ứ lệ của cô, lại không rời khỏi khuôn mặt kẻ đang hành hung mình.
"Uất ức nỗi gì? Cô bám lấy ta không rời, chẳng phải cũng vì muốn điều này. Hôm nay, ta cho cô toại nguyện!"
Lâm Thần tựa bị chọc giận, đầu hắn tiến lại lại gần thêm, muốn lần nữa cưỡng bức hôn lên môi Lê Liễu Thiền.
Thế nhưng, Lê Liễu Thiền trước sự bạo ngược đó của hắn, ấy vậy mà không có phản kháng.
Đến khi, cánh môi đôi bên gần hồ, chỉ còn cách một đoạn nhỏ, chỉ thấy miệng Lê Liễu Thiền mấp máy mấy chữ: "Ngươi không phải Lâm Thần."
Lời của Liễu Thiền lọt vào tai Lâm Thần, như tiếng gió ùn ùn đánh thẳng vào lý trí của hắn.
Tim hắn theo đó không khỏi nhảy giật một nhịp, động tác đang dang dở khựng lại trong chốc lát.
Mất một giây điếng người, Lâm Thần cố giữ giọng trầm ổn nhất có thể, nói lại: "Ta không phải Lâm Thần, thế ai là Lâm Thần?"
"Ngươi không phải hắn!" Lê Liễu Thiền chắc nịch thốt lên.
Lâm Thần lần này thế mà không hoảng, khóe môi khẽ nhếch.
Đột nhiên, bàn tay hắn đập mạnh lên cánh cửa phía sau Lê Liễu Thiền, hung hăng bảo: "Ngày cô đánh trọng thương Lâm Thần, ngày đó Lâm Thần mà cô biết đã c·h·ế·t rồi."
"Ta,..."
Lê Liễu Thiền ấp úng. Lời khó nói, chính là rất khó nói thành lời.
Thế nhưng, cô rõ ràng hôm nay không nói rõ, có lẽ sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội nói ra.
Lấy hết dũng lực, Lê Liễu Thiền một hơi thổ lộ: "Ta thích ngươi."
Lâm Thần vẫn như cũ, ánh mắt hằn lên sự dữ tợn không có vì thế giảm bớt.
Lê Liễu Thiền khẽ cắn cánh môi. Do dự trong thoáng chốc, cô gian nan giải thích: "Ta khi đó đánh ngươi, là vì muốn tốt cho ngươi. Muốn ngươi không lụy trong tình cảm nam nữ, chuyên tâm tu luyện, tự lực tự cường... Chứ không phải, nhường khi nhục ngươi đâu."
Lâm Thần chợt rộ cười, tiếng cười vọng đến hồi lâu mới dừng: "Lời này của cô, định dỗ cho con nít nghe sao?"
"Không phải..."
"Không cần nhiều lời! Ta ngán cái bản mặt giả tạo của cô lắm rồi. Ngày mai lo cút khỏi nơi đây, bằng không ta sẽ lọt sạch cô ra, đè xuống dưới thân."
Lâm Thần không cho Lê Liễu Thiền cơ hội giãi bày, buông lời đe dọa xong, tức thì mở cửa đi ra ngoài, bỏ một mình Lê Liễu Thiền với ngổn ngang xúc cảm phía sau mà rảo bước.
Lê Liễu Thiền dựa lưng vào cửa, tâm như c·h·ế·t lặng, sau cùng không chịu thêm được bỗng òa khóc.
Một cô gái vui tươi, hoạt bát, cứ thế bị Lâm Thần ép cho lệ đầy mặt, lả tả khóc nấc trong uất hận.
Uất ức không cam tâm, hận đời sao vô thường!