Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 39: Toan tính của Bạch Lão Đầu
Trong màn đêm u tối, Lâm Thần đứng dưới mái hiên, nhìn bầu trời một màu đen kịt nơi xa xăm, lòng chẳng kém ngổn ngang, bốn bề cuộn trào xúc cảm.
"Theo vi sư thấy, ngươi không cần phải làm đến vậy." Bạch Lão Nhân truyền âm tới Lâm Thần.
Ông còn tính gán ghép Lâm Thần với Lê Liễu Thiền đâu, muốn mượn một đoạn tình duyên thế tục trui rèn ý chí của hắn.
Nhưng nay xảy ra cớ sự, người đã làm đến quyết liệt như này, trên cơ bản là không đường vãn hồi được nữa.
Lâm Thần lặng thinh không có trả lời, tay đặt lên ngực.
Ở đó, một khoảng trống không tài nào lấp đầy, không một người con gái nào khác thay thế vào được.
Có lẽ, đây là cách tốt nhất!
Mặc dù tàn nhẫn, nhưng so với tiếp tục dây dưa không rõ ràng, còn không bằng làm một lần chấm dứt tất cả.
Huống hồ, hắn cũng không phải Lâm Thần, không phải người trong lòng cô ta.
Sáng sớm hôm sau, Lê Liễu Thiền rời thủ phủ, Bùi Đức hay tin tự thân đến tiễn khách.
Miệng lão tươi cười, cầm lấy hầu bao khá dày dúi vào tay Liễu Thiền.
Bất quá, Lê Liễu Thiền không có nhận.
Ánh mắt cô nhìn quanh, chùng chình nán lại, nửa ngày không thấy ai kia xuất hiện, cô não nề thất vọng bỏ đi.
Trên lầu gác, Lâm Thần trông bóng hình Lê Liễu Thiền khuất sau cánh cửa.
Hắn thở dài, miệng lẩm bẩm: "Người đã đi, sân chơi bây giờ thuộc về ta."
Lâm Thần có rất nhiều việc cần làm, có rất nhiều vấn đề cần giải quyết.
Một thân một mình còn tốt, thêm người bên cạnh, thêm một nỗi vướng bận khiến hắn không thể bung xõa hết được.
Bùi Đức lên lầu, hướng Lâm Thần hỏi: "Thần Y, bây giờ có thể chữa cho con lão được chưa?"
"Tất nhiên!"
Để chữa cho Bùi Tuấn, Lâm Thần chuẩn bị rất nhiều, công đoạn trang trí, tốn đi không ít công sức.
Trong phòng, Lâm Thần dùng Yêu châu bài trí thành vòng tròn, sử dụng bột phấn vẽ vời thành pháp trận đến chính bản thân hắn cũng chẳng rõ đến tác dụng.
Làm xong phần màu mè, Lâm Thần gọi Bùi Tuấn bước vào trong.
Ngồi xếp bằng bên trong 'pháp trận' Bùi Tuấn đầu đầy nghi hoặc.
Gã không nhìn ra được môn đạo nơi đây, bèn hỏi qua: "Thần Y, chỗ này là trận pháp gì vậy?"
"Gọi Lâm Thần được rồi." Lâm Thần không trả lời mà đi lại, lấy trong người một viên đan dược đưa qua: "Uống đi!"
Bùi Tuấn kinh nghi, cầm viên đan xem xét, chỉ thấy nó là mê đan thì hoảng hốt: "Cái này..."
"Trong quá trình chữa trị đau đớn vô cùng, sợ Bùi công tử không chịu được nên tại hạ đặc biệt chuẩn bị."
Không chờ Bùi Tuấn hỏi hết câu, Lâm Thần đem lời giải thích chuẩn bị sẵn từ trước nói ra.
"Kỳ thực, ta chịu đau rất khá, không cần uống mê đan đâu."
Lời Bùi Tuấn chẳng phải giả, nhiều năm nay chịu sự giày vò của Yêu khí đều vượt qua được, gã có tự tin chút nỗi đau xác thịt tầm thường không làm gì được mình.
Quan trọng hơn hết, Bùi Tuấn muốn xem Lâm Thần làm như thế nào chữa trị, học lỏm chút ít cũng tốt.
Đây không phải Bùi Tuấn đối với Lâm Thần thiếu tín nhiệm, thuần túy là để giải tỏa sự tò mò.
Nếu không, hôm qua gã đã không ngăn cản Vô Niệm đi truy vấn Lâm Thần.
"Đừng nói nhiều! Nhanh uống uống, kẻo trễ giờ lành."
"Còn có giờ lành?"
"Hiển nhiên!"
Bùi Tuấn thấy hơi thấp thỏm, có chút hối hận, nhưng đâm lao phải theo lao thôi.
Trước sự giục giã của Lâm Thần, Bùi Tuấn cắn răng uống xuống chỗ đan dược.
Rất nhanh, đầu óc gã nặng nề, mắt hoa lên, sau đó b·ất t·ỉnh nhân sự.
Lâm Thần thấy thế đi tới, ngón tay chọc chọc vào người Bùi Tuấn vài phát, kiểm tra đến đối phương thật sự đã trúng dược thì bắt đầu giải trừ Yêu khí.
Chưa qua mười hơi thở, Yêu khí trong Bùi Tuấn bị Lâm Thần hút ra đến một phần ba.
Tuy nhiên, Lâm Thần còn dự định ở lại đây tiếp tục mò cá, bèn vội thu tay về.
Sau đó Lâm Thần ném Bùi Tuấn lên giường, bản thân đem số Yêu châu dưới đất nhặt lên, bóp nát từng cái một, đem số Yêu khí thoát ra nuốt trọn toàn bộ vào người.
Số thời gian còn lại, Lâm Thần nằm dài đánh một giấc thật ngon.
Tính toán trước một đoạn Bùi Tuấn tỉnh lại, Bạch Lão Nhân chui ra đánh thức Lâm Thần dậy.
Việc đầu tiên Lâm Thần thức giấc là đem toàn bộ đồ trong phòng đập sạch.
Dẫu thế, có chuyện lúc trước làm gương, người bên ngoài nghe tiếng lại không dám xông vào trong.
Thế rồi, Lâm Thần trực tiếp vỗ mạnh vào lồng ngực của mình, máu tươi ứ tụ, miệng phun ra một ngụm máu lớn, sắc mặt hắn vì vậy trở nên trắng nhợt.
Sở dĩ, Lâm Thần không cắn đầu lưỡi lấy máu, là bởi chiêu đó không có đất dùng. Lê Liễu Thiền có thể nhìn ra, Vô Niệm tất nhiên cũng sẽ nhìn thấu.
Lâm Thần không dám mạo hiểm, nên mới dùng tới hạ sách, tự đả thương mình.
Ngặt nỗi, hắn canh lực không chuẩn, thương thế đánh ra có vẻ hơi nặng.
Cánh cửa phòng mở toang, Lâm Thần lảo đảo từ bên trong bước ra ngoài, cả người hắn nghiêng ngả như muốn đổ, phải nhờ Bùi Đức nhanh nhạy đỡ lấy mới không ngã nhào xuống đất.
"Thần Y, sao rồi?"
Bùi Đức vì lần trước lỗ mãng, lần này không dám tùy tiện, trước thăm dò ý tứ của Thần Y. Vô Niệm bên cạnh cũng không cho động thái, lẳng lặng đừng chờ một bên.
Lâm Thần hổn hển thở ra, yếu ớt bảo: "Không vấn đề, thêm vài lần chữa trị nữa là ổn. Bất quá..."
Nói lưng chừng, Lâm Thần không nói nữa. Bùi Tuấn sốt sắng, hỏi khang: "Bất quá cái gì?"
"Bất quá trạng thái của ta không được, cần phải mất mấy ngày để dưỡng thương mới có thể làm tiếp."
Lâm Thần tự trách vỗ vỗ vào ngực mình, nghẹn giọng nói đến, như hận không thể lập tức đem toàn bộ Yêu khí trong người Bùi Tuấn giải trừ sạch sẽ.
Có điều, Bùi Đức nào nghe Lâm Thần diễn trò, nghe đến có thể chữa khỏi cho thằng con thì lòng ông không khỏi mừng rỡ, muốn tiến vào trong.
Ngặt một nỗi, vẫn còn vướng bận Lâm Thần, ông mới đứng tại nguyên chỗ, không nhúc nhích.
Lâm Thần cảm nhận được sự nôn nóng của Bùi Đức, liền phẩy phẩy tay, bảo hai người Bùi Đức và Vô Niệm cứ vào, còn bản thân thì uể oải, khập khiễng bước chân bỏ đi.
Ánh nắng rọi xuống hình ảnh Lâm Thần, phản chiếu bóng dáng cô đơn của hắn lúc này.
Buồn một nỗi không có ai chú ý tới hắn, mọi người hiện tại chỉ quan tâm đến Bùi Tuấn đang nằm trên giường bệnh.
Vô Niệm tiến vào trong, nhanh tay bắt mạch Bùi Tuấn, thấy Yêu khí đã giảm đi không ít, tâm tình theo đó vừa vui mừng, lại vừa hối hận.
Vui mừng vì Lâm Thần thật có thể trị được cho Bùi Tuấn. Hối hận vì trước kia quá bốc đồng.
Nếu không phải Bùi Tuấn ra tay ngăn cản, chẳng phải đã bỏ lỡ cơ hội cứu chữa?
Không được, nhất định phải bồi tội mới được!
Lâm Thần mới về phòng mình chưa được bao lâu, Vô Niệm đã nối gót theo sau đến.
Trước nữ nhân nghiêng nước nghiêng thành, Lâm Thần mặt không đổi sắc, bình thản hỏi: "Vô Niệm tiểu thư, có thắc mắc gì cần tại hạ giải đáp sao?"
Vô Niệm sau khi kiểm chứng Lâm Thần có thể giải được Yêu khí, nào dám ngạo ngược chất vấn, chỉ hạ mình ôm quyền chân thành nói lời 'cảm tạ' sau đó dâng lễ bồi tội.
Lâm Thần muốn tỏ ra phong phạm cao nhân trước mặt Vô Niệm, bèn phất tay từ chối, ngỏ ý bản thân làm tất cả là vì nhân tâm, không có hành động tư lợi.
Song, nói là nói thế, mắt hắn lại không ngừng liếc nhìn vào túi trữ vật trong tay Vô Niệm.
Vô Niệm tự nhiên thấu hiểu, biết Lâm Thần là ngại nhận lễ sẽ bị người nói xấu.
Nghĩ vậy, cô bèn không quá cưỡng cầu mà lui ra, duy chỉ cái túi nhỏ cô không có mang theo, vẫn còn đặt lại ở trên bàn.
Lâm Thần thấy hành động Vô Niệm thì thầm than, cô gái này quá giỏi đoán tâm tư của người khác, hắn có chút sợ.
Đồ đã đưa đến, không lấy thì tiếc. Lâm Thần bấm bụng mở ra xem, chỉ thấy bên trong toàn là tinh nguyên thạch.
Số lượng nhiều lắm, nhiều đến mức hắn cười không nhặt được mồm.
Theo sự tình thuận lợi trôi qua, Lâm Thần sau khi dưỡng thương thì bắt đầu trao đổi với Bạch Lão Nhân.
Tài nguyên lão cần đã lấy tới tay, hắn muốn hỏi xem làm sao để tu bổ cơ thể, củng cố đan điền.
Bạch Lão Nhân hiển hiện không có nói nhiều, tay điểm tay nhẹ lên mi tâm Lâm Thần, trong đầu Lâm Thần liền có thêm một môn công pháp mới.
Nhìn công pháp trong đầu, Lâm Thần kinh ngạc.
Môn công pháp tên là 'Thiên Mệnh Thuật'.
Thiên Mệnh Thuật, lấy thân làm dẫn, dòm ngó thiên cơ.
Luyện thành, dưới thiên địa duy ngã độc tôn. Thất bại, thần hồn câu diệt.
Thế nhưng, đó không phải là điểm Lâm Thần chú ý tới nhất.
Nơi Lâm Thần để tâm nhất, là ở dưới cùng phần giới thiệu, có ghi:
"Không thể đoạn chi trọng sinh, đối với thuật ta vô duyên, chớ luyện!"
Lâm Thần ngờ ngờ thấy có điềm, y như rằng đọc hết phần nhập môn công pháp, cả người hắn như c·hết lặng, không tin nổi nhìn qua Bạch Lão Nhân.
Hắn thấy cái gì đây?
Rốt cuộc, lão đầu cho hắn luyện cái quỷ gì thế này?
Thiên Mệnh Thuật nhập môn không khó, chỉ là... căn bản là không thể luyện được!
Muốn luyện trước tiên phải đem hai tay, hai chân chặt xuống hòa vào với thuốc, luyện thành mệnh đan.
Sau đó, đem mệnh đan hấp thụ, liền nhập thành cơ sở.
Bảo sao không thể đoạn chi trọng sinh không thể luyện, đem tay chân gỡ xuống thì sau này có khác gì người thực vật đâu cơ chứ?
Còn tu với chả luyện gì nữa?
Bạch Lão Nhân một bên nhận lấy ánh mắt của Lâm Thần, có chút ngại ngùng hắng giọng một cái, bảo: "Yên tâm đi, đồ nhi khẳng định sẽ luyện được, vi sư có tám chín phần nắm chắc!"
Nói tới, công pháp là bệ hạ đưa cho ông, bắt phải để Lâm Thần luyện.
Ban đầu, ông tự cho bản thân là người từng trải, đối với công pháp lý giải có không ít tâm đắc, nên không xem môn công pháp này ra gì.
Nhưng khi nhìn kỹ lại, ông suýt nữa ngã ngửa.
Chẳng phải đoạn chi trọng sinh khó khăn cỡ nào, theo Bạch Lão Nhân thấy, với tu vi của Lâm Thần hoàn toàn không thể làm được loại chuyện ấy!
Công pháp này, rõ ràng là muốn làm khó một hướng đạo sinh như ông mà!
Hận hơn nữa, sau khi đưa công pháp bệ hạ liền chuồn mất, không có để lại cách thức liên lạc.
Bạch Lão Nhân một mình gồng hết, vì vấn đề tu luyện của Lâm Thần đau đầu không thôi.
Vừa hay, Trương Kình dẫn Lâm Thần vào thủ phủ, lại bắt gặp một kẻ bị Yêu khí ăn sâu vào trong cơ thể.
Thấy đặng, Bạch Lão Nhân linh quang lóe sáng, nghĩ ra được một phương án cực hay.
Phương án của ông, chính là mượn huyết trùng sinh...
Dùng lấy huyết dịch, trùng tu tứ chi bị tháo gỡ!
Bất quá, loại thuật pháp này liệt vào phạm trù ma đạo.
Mà mượn huyết ở đây, cũng không phải mượn huyết của Lâm Thần, chính xác là mượn của người khác.
Cụ thể hơn, chính là hút khô máu người trong thủ phủ, chuyển hóa vì Lâm Thần luyện công.
Hiển nhiên, tội danh tu luyện ma công này không để cho thiếu chủ của ông gánh được.
Bùi Tuấn bị Yêu khí xâm nhập khiến thần hồn điên đảo, đồ sát hết người trong phủ, mới là con dê gánh tội phù hợp nhất.
Lâm Thần chữa cho Bùi Tuấn, trong ngày Bùi Tuấn phát điên.
Không cần nghĩ cũng đoán được Bùi thành chủ sẽ điên tiết đến mức nào, sẽ điên cuồng cho người t·ruy s·át Lâm Thần ra sao.
Nếu thêm Lê Liễu Thiền ở bên người, một đoạn tình cảm sướt mướt hẳn là không thiếu.
Yêu hận tình thù, quấn lấy thì càng thêm tuyệt hảo.
Nhưng không có Lê Liễu Thiền cũng không thành vấn đề, chỉ cần ép thiếu chủ vào tuyệt lộ liền được nha!