Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 40: Trận kiếp tai ương.

Chương 40: Trận kiếp tai ương.


Những ngày này, Bạch Lão Nhân lén lút sau lưng Lâm Thần, bố trí trận pháp bao quanh thủ phủ.

Lại thêm đêm qua tài vật tới đủ, nhờ thế Hấp Huyết Đại Trận đã bố trí xong.

Chuẩn bị hoàn tất, nay chỉ chờ thêm một mồi lửa. Mà Lâm Thần bắt tay vào chữa trị cho Bùi Tuấn, mồi lửa ấy tự nhiên được thắp lên.

Những gì còn lại phụ thuộc vào thiếu chủ, xem có đủ dũng khí luyện môn công pháp biến thái này hay không.

Lâm Thần hiển nhiên không tình nguyện, ai lại tình nguyện chặt tay chân mình cơ chứ?

Hắn trầm mặc, trong ánh mắt nhìn về Bạch Lão Nhân lộ rõ mười phần nghi ngờ.

Âu, đôi bên chỉ là vì lợi ích, có tình cảm gì đâu để tin tưởng được đối phương.

Bạch Lão Nhân dưới cái nhìn không mấy thiện chí của hắn, liền lắc đầu: "Ngươi có thể không tin vi sư, cũng có thể không mạo hiểm luyện môn công pháp này. Nhưng đồ nhi nên rõ, thời gian đã không còn nhiều... Từ bỏ, đồng nghĩa với việc chân chính mất đi tất cả!"

Sắc mặt Lâm Thần vốn đã trầm, nghe thêm lời của Bạch Lão Nhân thì càng trầm xuống thêm đến đáng sợ.

Ấy vậy, Bạch lão đầu tựa như không thấy ánh mắt hình viên đ·ạ·n đó của hắn, mà nói tiếp: "Đồ nhi, tự thân quyết định đi. Vi sư không ép buộc."

Đây là không ép buộc sao? Nhổ vào...

Lâm Thần thầm mắng Bạch Lão đầu một trận trong lòng, rồi tần ngần cất tiếng hỏi: "Ông có thuốc gây tê không?"

Lời vừa thốt ra, Lâm Thần thấy mình như muốn điên mất.

Đã thế, Bạch Lão Nhân lại không cho hắn có thời gian để đổi ý, chỉ nghe ông nói: "Không cần thiết!"

Bạch Lão Nhân phất tay, một màn tráo cách âm hiện lên. Sau đó, lão tung chưởng, kiếm khí hùng hồn bất thình lình lao đến chỗ Lâm Thần đang đứng.

Tốc độ ra tay của Bạch Lão Nhân quá nhanh, lại thêm yếu tố bất ngờ, Lâm Thần còn chưa kịp điều động Yêu khí, đã thấy kiếm khí của Bạch Lão Nhân chém vào người mình.

Kiếm ý sắc bén, chém vào người Lâm Thần lập tức cắt lìa tứ chi hắn ra.

Tuy nhiên, phải mất một lúc tay chân hắn mới trượt xuống. Theo đó, cơ thể với khuôn mặt chưa hết ngỡ ngàng của ai kia đã ngã nhào ra sàn nhà mát lạnh.

Máu chảy từ vết cắt tuôn ra như mưa, Lâm Thần nằm trong vũng máu của chính mình cho đến hết phút giây choáng váng.

Tiếp đến, chính là một trận hét toáng lên trong đau đớn.

Nỗi đau xộc thẳng vào não bộ, các giác quan của hắn gần như muốn t·ê l·iệt. Chỉ có ánh mắt đỏ hoe lên vì giận kia là nói rõ, bản thân hắn vẫn còn giữ lại được một điểm ý thức.

Cùng lúc ấy, Bạch Lão Nhân phất tay, một lò luyện hiện ra giữa không trung.

Theo sự điều khiển của ông, túi trữ vật của Lâm Thần bay ra mấy món dược liệu cần thiết cho việc luyện chế Mệnh đan, chui hết vào trong lò luyện.

Tất nhiên, trong đó không thể thiếu đi phần tay chân của Lâm Thần vừa b·ị c·hém rụng.

Quá trình luyện đan bắt đầu, có điều Bạch Lão Nhân là kiếm tu, đối với trận pháp có tạo nghệ, nhưng đan đạo lại không có học thuật.

May thay, Mệnh đan không khó luyện, mấu chốt ở chỗ huyết nhục cùng với việc canh chuẩn liều lượng dược liệu bỏ vào.

Đối với một linh hồn mạnh mẽ như Bạch Lão Nhân, việc khống chế tinh chuẩn khối lượng dược liệu bỏ vào thật sự rất dễ dàng, không lấy một điểm khó khăn.

Rất nhanh Mệnh đan luyện thành, đan ra khỏi lò. Đan đỏ như máu, quanh quẩn huyết khí du động.

Bạch Lão Nhân bắt lấy Mệnh đan, quan sát thấy không có vấn đề thì vung chưởng đánh viên đan vào người Lâm Thần, kẻ đang hấp hối nằm trên mặt đất.

Đan bay tới chỗ Lâm Thần, một màn thần kì xảy ra.

Mệnh đan thế mà trực tiếp xuyên thấu vào da thịt, tới tại chính giữa đan điền của y mới chịu ngừng lại.

Theo sát lấy mệnh đan nhập thể về sau, trên bầu trời Nham thành, không có bất kì dấu hiệu gì, mây đen đột nhiên kéo đến.

Áng mây dày che phủ tầng trời, ánh nắng chiếu sáng khoảng không gian bỗng chốc phủ phục xuống màn đêm trùng điệp.

Không ít người dân cảm nhận được điều lạ thường, ngước đầu lên nhìn.

Nham thành vì vậy, rơi vào một thoáng tĩnh lặng.

Trong khung cảnh lắng động. Chẳng biết là bao lâu, ai đó trong số người la lớn: "Có Yêu t·ấn c·ông!"

Tiếng hét này như một mồi dẫn động, toàn trường tức thì trở nên hoảng loạn, người người bỏ ngang công việc trong tay, tìm đường chạy trốn.

Bên ngoài loạn thành một đoàn, bên trong phòng, Lâm Thần vốn nửa mê nửa tỉnh giờ đây dần dần lấy lại sự minh mẫn.

Sau khi Mệnh đan tiến vào đan điền, một luồng năng lượng thần kì tuôn trào trong thể nội của hắn.

Năng lượng lan tràn, chạy dọc cơ thể, từng tế bào trong người hắn đương theo đó bắt đầu trở nên tham lam, điên cuồng hấp thụ luồng năng lượng ấy.

Từng tế bào hấp thụ, đến khi chịu không nổi sức mạnh năng lượng lớn lao kia thì vỡ ra.

Thế nhưng, trong phần vạn của một giây, tế bào vừa vỡ ra kia liền tụ về, hoàn nguyên như ban đầu.

Hàng triệu triệu tế bào cứ thế lặp đi lặp lại. Mỗi lần đập đi xây lại, Lâm Thần thấy như mình mạnh lên được một chút ít.

Dù rất nhỏ, song tổng thể tất cả gộp vào thì chẳng phải con số nhỏ nữa.

Lâm Thần hân hoan, cả người sảng khoái, bất tri bất giác đã không còn cảm thấy đau đớn.

Tiếc thay, trạng thái này chẳng kéo dài được lâu, hắn cảm nhận được luồng năng lượng thần bí kia đang bị xói mòn, theo huyết dịch chảy ra ngoài mà mất đi.

Nếu không cầm được máu, Lâm Thần khẳng định sau khi năng lượng trôi hết, bản thân sẽ c·hết chắc.

Lời giới thiệu ngay đầu công pháp không có nói sai, không thể đoạn chi trọng sinh, không thể luyện được Thiên Mệnh Thuật.

Lâm Thần ai oán nhìn lên Bạch Lão Nhân, lòng thầm hận bản thân tin nhầm người, giờ đây bị lão đầu chơi hỏng mất.

Về phần Bạch Lão Nhân, ông chẳng rảnh rang chú ý tới ánh mắt ấy.

Kể từ khi mệnh đan nhập vào thể nội của thiếu chủ, ông đã phát động trận pháp, khởi động công đoạn hút huyết.

Cùng với đó, ông còn đang q·uấy n·hiễu thần trí Bùi Tuấn, làm cho tên này trở thành điên dại.

Bùi Tuấn tỉnh lại được một lát, đang nằm nghỉ dưỡng thì đầu óc tự dưng đau nhức, lý trí bị một tầng mông lung che phủ, bên tai văng vẳng tiếng người gào thét, hô hào: "G·i·ế·t, g·iết, g·iết..."

Thần trí Bùi Tuấn bị tà niệm xâm lấn, cùng lúc người trong thủ phủ xuất hiện những tia tơ máu cực nhỏ thoáng ẩn thoáng hiện.

Những sợi tơ máu này kéo dài vào tận trong phòng của Lâm Thần, len lỏi đến chỗ tứ chi đứt lìa của hắn mà quấn lấy, bắt đầu thực hiện công đoạn trùng tu lại cơ thể.

Mọi thứ diễn ra rất thuận lợi, Bạch Lão Nhân thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Bây giờ ông chỉ cần chờ đợi. Không sai biệt lắm, lát nữa Bùi Tuấn sẽ xách đao đi c·hém n·gười, lượng máu cung cấp tăng thêm, tốc độ d·ụ·c huyết tăng mạnh.

Chẳng mấy chốc, thần công của thiếu chủ liền thành.

Tính toán là vậy, thế nhưng Bạch Lão Nhân thở ra chưa được bao lâu, đột nhiên ông cảm ứng điều không hay, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.

Trên đầu Bạch Lão Nhân hiện tại chỉ là nóc nhà che kín. Tuy nhiên, trong giác mạc của Bạch Lão Nhân lại là tầng mây đen, với từng tia sét đôi lúc bất thình lình xẹt ngang.

"Không... không thể nào."

Bạch Lão Nhân mộng bức, cảnh tượng này không quá xa lạ, đây chính là kiếp vân.

Kiếp vân hiện, lôi kiếp sắp sửa giáng xuống.

Ông thật không hiểu, chẳng qua trộm ít máu, ý định g·iết ít người, sao dẫn động đến lôi kiếp rồi?

Trong vân vụ mang theo uy áp phủ xuống, nhắm đến thủ phủ đè ép, làm cho toàn bộ người trong đây kh·iếp đảm không dám nhúc nhích.

Bùi Đức miễn cưỡng, gian nan đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, lòng mang sợ hãi.

Vô Niệm theo sau toàn thân run rẩy, đầu cô nay chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.

Kiếp vân tề tựu dày đặc, bất chợt một tia lôi minh đánh xuống gian phòng của Lâm Thần.

Có điều, giữa chừng lôi kiếp bị một luồng kiếm khí trực chỉ xông thiên, thẳng tiến ngăn lại.

Kiếm khí cùng lôi kiếp ngang tài ngang sức, đôi bên giằng co được chốc lát thì triệt tiêu lẫn nhau.

Cũng vì vậy, trời cao tựa hồ giận dữ trước hành động đối địch ấy. Tầng mây tăng thêm một vòng dày đặc, lôi âm gầm rú, điện quang chớp động.

Không đến một giây, một tia lôi kiếp màu tím lần nữa đánh xuống.

Vẫn như cũ, giữa chừng lôi kiếp bị kiếm khí ngăn cản.

Tuy nhiên, lần này khác biệt, uy lực lôi kiếp khủng bố lập tức xé mở kiếm khí, đánh xuống gian phòng Lâm Thần đang ở.

Toàn bộ phòng Lâm Thần chịu một kích liền b·ị đ·ánh sập, dư chấn lan rộng toàn bộ phủ đệ, cây cối nghiêng ngả, phòng ốc tan hoang.

Mà ngay tại vị trí trung tâm dư chấn, thân ảnh Bạch Lão Nhân một mặt biến ảo.

Vừa rồi, kiếm khí bị phá nát, ông đã kịp thời dựng lên trước người Lâm Thần màn chắn phòng thủ. Nhờ đó Lâm Thần mới tránh được một kiếp.

Dẫu thiếu chủ bây giờ cả người cháy đen, mùi thịt nướng tỏa ra khét nghẹt,. Song, hắn vẫn giữ được mảnh thần trí, không có bị đ·ánh c·hết tươi tại chỗ.

Thế nhưng, đây không phải hồi kết, kiếp vân không có chịu tan, trái lại quang điện rực sáng càng thêm phần lợi hại.

Ông trời giống như bị sự che chở của Bạch Lão Nhân làm cho nổi cáu, một khoảng trời mịt mùng rợp ánh chớp mang, tiếng gầm rú hung tợn vang vọng lan tràn, sau lớp mây ẩn hiện lam sắc lôi long uốn lượn.

Bạch Lão Nhân thấy thế thì tuyệt vọng, thế nhưng cả người lại toát lên nỗi niềm quyết ý cực kỳ mãnh liệt.

Dẫu Bạch Lão Nhân chẳng biết sự việc sao lại thành ra thế này, nhưng ông muốn cùng trời cao đối chọi tới cùng, tranh cho thiếu chủ một con đường sống.

Chỉ thấy trường bào vốn hư ảo của Bạch Lão Nhân phất phơ rung động, kéo theo toàn bộ kiếm tại thủ phủ rung lên, xa hơn là toàn bộ kiếm trong Nham thành trở mình lắc lư.

Đương nhiên, đó chẳng phải giới hạn cuối cùng, xa xa toàn bộ kiếm trong Kha quốc đều sinh biến, không màng đến cấp bậc bắt đầu rục rịch, muốn thoát li khỏi vỏ.

Bạch Lão Nhân muốn liều mình rồi.

Thiên tất nhiên không dung thứ cho kẻ phản nghịch, lôi long trên cao biến lớn, màu vốn lam sắc giờ đây đã hóa thành một màu đen mờ đục, lấp ló trong bóng tối, gào lên đầy cuồng bạo.

Lôi long chuyển biến, đương theo lấy Bạch Lão Nhân làm trung tâm, vạn dặm cách biệt, phủ lên một tầng uy áp kinh khủng.

Người bình thường, dưới áp lực này liền không chịu nổi nằm sấp xuống mặt đất, khá khẩm hơn một chút cũng là quỳ rập không thể đứng dậy được.

Toàn trường, duy chỉ một thân hư ảnh Bạch Lão Nhân là đứng vững trước quyền uy lôi kiếp tỏa ra.

Bạch Lão Nhân nhìn Lâm Thần chỉ còn một tia sinh cơ thì cắn răng, hai ngón tay chụm lại thành kiếm, hướng lên trên mà điểm.

Theo hành động này của ông, kiếm khắp nơi bạo khởi, tuốt ra khỏi vỏ, cuồng loạn bay về bên người Bạch Lão Nhân, tạo thành một cơn lốc kiếm, xông phá thiên khung.

Cùng lúc, long lôi gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ, lao xuống đối chọi với cơn lốc vạn kiếm.

Một đường lôi long đi qua, muôn kiếm tan nát không còn một mảnh.

Cứ thế, lôi long được đà đâm sầm vào người Lâm Thần bên dưới.

Chương 40: Trận kiếp tai ương.