Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 41: Nếm mùi ngục giam.

Chương 41: Nếm mùi ngục giam.


Lôi long giáng xuống, mang theo uy thế cuồng phong vũ bão, không gì cản nổi.

Phải nói thật may, đây là lôi kiếp chỉ nhắm vào đối tượng ứng kiếp, không đồ thán sinh linh vô tội.

Bằng không, Nham thành đã biến thành vùng đất c·hết.

Bất quá, lôi kiếp không hại sinh linh, nhưng dư chấn nó tạo ra lại vô cùng khủng kh·iếp.

Thiên địa điên đảo, mặt đất chấn rung, nứt toác ra như cái mạng nhện.

Khi này, lôi kiếp tựa hồ hoàn thành sứ mệnh, thiên uy tan biến, bầu trời trở lại một màu trong xanh, giống như chưa từng xảy ra một hồi tai ương.

Chỉ là, bên dưới lại không được như trên cao êm đềm.

Ngay khi thiên uy vừa biến mất, trong Nham thành một thân ảnh bay lên.

Vô Lực ngự không, nhìn hiện trạng Nham thành hiện tại, lông mày không khỏi cau lại.

Dưới dư chấn lôi kiếp, toàn bộ kiến trúc trong thành đổ sập, chỉ le que may mắn vài ngôi nhà nhỏ vững chắc là còn bám trụ lại được.

Còn tốt, vừa rồi sinh dị tượng, người người tìm cách trốn chạy, không tại trong nhà, nếu không thảm trạng sẽ máu tanh hơn nhiều.

Dẫu thế, vẫn không ít người xui xẻo, mắc kẹt trong đ·ống đ·ổ n·át.

Tếng la hét cùng bi thương xen lẫn. Nỗi kh·iếp sợ vẫn còn chưa tan.

Thế nhưng, nói đến thảm nhất vẫn phải kể đến những binh lính thủ thành.

Dưới dư chấn bạo ngược, bức tường không trụ được đã đổ xuống. Binh lính c·hôn v·ùi trong chính bức tường mình canh giữ.

Binh lính sống sót thì ho khan, phủi đi đám bụi trôi nổi xung quanh, cố tìm lấy một khoảng không khí trong lành.

Kẻ lấm lem, dìu đồng bạn cùng nhau sánh bước. Kẻ đưa mắt trông về tường gạch đổ nát chất đống, không khỏi c·hết lặng.

Không ít người quỳ khóc gầm rú, tinh thần theo bức tường sụp đổ, lâm vào điên dại.

Ánh mắt Vô Lực lộ ra sát khí, đằng không bay tới thủ phủ Nham thành, muốn tìm hiểu rốt cục đến cùng xảy ra chuyện gì?

Thủ phủ Nham thành là nơi hứng chịu dư chấn mạnh nhất, hiển nhiên không thể thoát khỏi thảm trạng.

Từ trên xuống dưới thủ phủ, nói ngắn gọn chính là bốc hơi toàn bộ, chỉ còn lại gạch thừa, gỗ vụn.

Bùi Đức mắt vằn tia máu, chạy tới chỗ lôi long đáp hạ. Ở đó, lôi minh chưa chịu tan biến, gắng gượng chiếm hữu lấy một khoảng không gian.

Tại chính giữa khoảng không đó, một người không mảnh vải che thân, mắt đang nhắm nghiền, ngồi xếp bằng, hấp thu những tia sét còn tồn động vào người.

Vô Niệm chạy đến sau, nhanh tay nhặt lấy hòn đá dưới đất, ném vào trong vùng không gian bị tia sét chiếm giữ, thử dò xét.

Kết quả, viên đá vừa vào trong liền bị một tia sét đánh trúng, tức thì b·ị đ·ánh thành mảnh vụn.

Ấy thế, mảnh vụn nho nhỏ, vẫn phải chịu tiếp sự oanh kích của những tia sét khác.

Trong nháy mắt, hòn đá ban đầu b·ị đ·ánh đến chẳng còn sót lại gì, dù chỉ là một hạt bụi nhỏ nhất.

Thấy một màn, Vô Niệm nhìn sang Bùi Đức.

Bùi Đức cũng nhìn lại, trong mắt cả hai toát lên vẻ không tin nổi.

Chẳng phải lôi minh nơi đây có bao nhiêu đáng sợ. Hai người họ kinh thán ở chỗ, trước sức hủy diệt thao thiên như vậy mà người kia lại an nhiên ở bên trong.

Thậm chí, còn đang hấp thu chúng vào cơ thể.

Vô Niệm và Bùi Đức bàng hoàng chưa lâu, Vô Lực đã bay tới.

Vô Lực mới tới, đập vào mắt là một kẻ t·rần t·ruồng ngồi trong một vùng đầy ấp tia sét.

Ông không cần hỏi gì thêm, đã ngay lập tức nhận định đây là kẻ đầu sỏ gây họa.

Mang theo lửa giận trong người, Vô Lực hạ xuống, muốn tóm kẻ đấy.

Nhưng khi ông bước vào vùng ranh giới, bỗng một tia sét đánh tới.

Tuy nhiên, Vô Lực ỷ một thân thực lực cao cường, liền cùng với tia sét ngạch kháng.

Với thực lực Hóa Ảnh viên mãn, nửa bước nhập Thần Vực, Vô Lực tự nhiên có tư cách để khinh nhờn thiên hạ.

Bất quá, không may lần này Vô Lực xem thường nhầm đối tượng.

Nguyên khí Vô Lực điều động trực tiếp bị tia sét xuyên qua, đánh trúng vào trước ngực ông.

Vô Lực chịu một kích, cả người đau nhói, tay chân tê bì, không thể cử động.

Liền lúc này, một tia sét khác lại đánh tới.

Vô Lực vội vàng vận lực, bức lôi kiếp dư thừa ra khỏi cơ thể. Nhanh chóng lấy lại được tự do, ông lập tức nhảy ra thoát khỏi vùng ranh giới ấy.

"Cha! Người không sao chứ?" Vô Niệm chạy lại, lo lắng hỏi.

Vô Lực tiến nhập quá bất ngờ, cô không kịp ngăn lại, đến khoảng trống phản ứng cũng không có.

"Ta không sao."

Vô Lực phủi phủi chỗ vừa nãy bị sét đánh, có chút ê ẩm nhưng chẳng đáng kể.

Lúc này, Vô Lực mới bình tâm lại quan sát kỹ bên trong, phát hiện tia sét xuyên thấu lớp phòng ngự đả thương mình, thế mà đang rúc vào người thiếu niên.

Rất rõ ràng, người thiếu niên đang luyện hóa thứ sét đáng sợ kia.

"Hắn là ai?" Vô Lực không kiềm được cảm thán, hỏi con gái.

"Là tên l·ừa đ·ảo, hôm trước con có nói với cha đó."

"Lừa đảo?"

Vô Lực nhớ tới, con gái mình có nhắc đến tên lừa bịp, tự nhận có thể chữa được cho Bùi Tuấn.

Ông cũng cho là như thế, bệnh tình của Bùi Tuấn đã vô phương. Có điều, giờ ông lại không cho là thế nữa.

Chí ít, tên này cũng có chút bản lĩnh.

Ba người đứng tại chỗ, trông về thiếu niên trước mặt. Muốn chờ đến khi hắn tỉnh, tìm ra câu trả lời cho thắc mắc trong đầu bọn họ lúc này.

Không lâu sau, Bùi Tuấn mang theo binh lính, tới gia nhập với ba người họ.

Vô Lực trông Bùi Tuấn, mắt hơi híp, phất tay bảo: "Lui xuống đi, canh giữ không cho ai tiến vào."

Binh lính theo lệnh lui ra xa, tản mác canh giữ bốn phía.

Tuy nhiên, Bùi Tuấn lại không có đi, còn mặt dày ghé sát lại người Vô Niệm.

Vô Lực thấy thế thì nỗi đóa, ngón tay bắt đầu táy máy.

Ông đã thể hiện rõ ý muốn đuổi người, tên tiểu tử này lại vờ như không hiểu. Còn mặt dày mày dạn xấn vào, làm ông có xúc động muốn đánh người.

Tuy nhiên, vẫn là trở ngại mặt mũi, Vô Lực chỉ đứng bất động, mắt khép hờ cho tâm tình ổn định lại.

Mất nửa ngày trời, khoảng không gian bị chiếm lĩnh đã khôi phục bình thường, người thiếu niên ngồi xếp bằng chậm chạp mở mắt.

Đôi mắt người thiếu niên mở ra, phảng phất lôi quang xẹt ngang. Kèm theo đó... là một áp lực vô hình đè nén.

Vô Lực kinh hoảng, dùng nguyên khí dựng lên màn chắn phòng thủ. Thế nhưng, áp lực đến nhanh đi càng nhanh hơn, thoáng cái đã biến mất.

Lâm Thần từ mê man hồi tỉnh, cảm giác đầu tiên là thật trống trải.

Tâm trí hắn nay mù mịt, tay day day lên trán một lát, ký ức lúc trước mới dần dần tái hiện.

Nhớ tới Bạch Lão Nhân vì hắn đánh trả thiên lôi, sau đó thân thể tan biến thành những điểm sáng nhỏ, có vẻ đã hồn phi phách tán.

Hận ý của hắn đối với lão đầu, theo đó tiêu biến sạch sành sanh. Thậm chí, còn sinh ra một tia thương cảm, nỗi buồn mất mát trào dâng.

Bất quá, chuyện đã rồi, Lâm Thần chỉ biết nén đau thương chống người đứng lên.

Khi này, hắn nhìn thấy bốn kẻ. Ba quen, một lạ.

Người lạ kia, mắt ánh hiện rõ sự đề phòng, như sợ hắn bất thình lình t·ấn c·ông. Vô Niệm bên cạnh càng quái hơn nưa, cô quay đầu đi chỗ khác, má ửng hồng tựa hồ đang xấu hổ.

Thấy Vô Niệm như thế, Lâm Thần nghi hoặc.

Chợt, một cơn gió vô tình thổi ngang, lướt nhẹ qua cơ thể Lâm Thân.

Theo cảm giác lành lạnh, Lâm Thần mới ý thức được lý do nãy giờ bản thân cảm thấy trống trải.

Lâm Thần lấy tay che đi phần hạ bộ, loay hoay nhìn ngó, ấp úng bảo: "Mấy vị có y phục, cho tại hạ mượn dùng tạm một lát."

Bùi Tuấn nghe thế tức khắc vỗ vào túi trữ vật, một bộ y phục xuất hiện, đưa qua cho Lâm Thần.

Lâm Thần đón lấy, lòng ngờ ngợ. Ai lại để quần áo trong túi trữ vật, lại còn là màu đen...

Vừa xỏ y phục vào, Lâm Thần bỗng nhớ thương đến cái túi trữ vật của mình.

Đáng tiếc, trước sau trái phải nhìn hết một lượt, lại chẳng thấy gì ngoài một chiếc vòng bằng đồng gồ ghề, khá bắt mắt trong một khoảng đất trống trải.

Lâm Thần nhặt vòng tay đeo lên, lòng bất giác bộp một tiếng không ổn.

Toàn trường đều là một mảng hỗn loạn, xem ra trận thiên lôi vừa rồi đã gây thiệt hại không nhỏ.

Chỉ là, không biết bọn họ có đem tại nạn này gán cho hắn hay không?

Nếu có, nên làm gì mới tốt đây?

Đầu Lâm Thần bắt đầu hoạt động hết công suất, cô gắng tìm đối sách nhanh nhất có thể.

Bên kia, Vô Lực thấy Lâm Thần mặc quần áo xong thì dè chừng từng bước tiến lại.

Khi cách Lâm Thần một đoạn, Vô Lực dừng cước bộ, một mặt lạnh hỏi: "Ngươi có thể nói cho ta biết, đến cùng nơi đây đã xảy ra chuyện gì?"

Lâm Thần thở than, hắn cũng đâu có biết.

Nhưng khẳng định không thể trả lời như vậy, nên hắn bèn thi lễ hỏi ngược lại: "Ngài là?"

"Vô Lực, thống soái Kha quốc."

Nguyên lai là cha của Vô Niệm.

Hai cha con này thật giống nhau, người trước người sau đều thật là rắc rối!

"Tại hạ Lâm Thần!"

Giới thiệu xong tên mình, Lâm Thần nhìn về Bùi Tuấn, khó xử nói: "Chuyện này dài thì thật dài, ngắn gọn thì cũng thật ngắn gọn. Tóm lượt lại là vì chữa cho Bùi công tử, xúc phạm thiên điều, dẫn đến trời cao hạ xuống vài đạo thiên lôi trừng phạt."

Lâm Thần nói hươu nói vượn, mượn danh chữa bệnh, đem mọi sự tình di dời sang người khác hòng thoát tội.

Nay túi trữ vật hắn đã mất, giờ một nghèo hai trắng, không đủ khả năng bồi thường.

Bùi gia giàu nứt vách, chắc không so đo gì chút điểm tiền ấy đâu nhỉ!

Hiển nhiên, Lâm Thần không biết tính nghiêm trọng của vấn đề, cũng chẳng biết được cảnh tượng bên ngoài thê lương đến mức nào.

Bùi Tuấn nghe Lâm Thần nói, không khỏi tự trách: "Là ta liên lụy đến Lâm thần y rồi."

"Bùi công tử không nên..."

Lâm Thần định ba hoa thêm vài câu, đột nhiên Vô Lực bất thình lình xuất thủ, tay hóa thành trảo hướng bả vai hắn bắt tới.

Nếu là trước kia, Lâm Thần khẳng định không thể phản ứng lại kịp với tốc độ nhanh như vậy.

Song, hắn giờ đã khác xưa, mắt hắn ánh lên tia điện, tức thì động tác Vô Lực trở nên chậm đi thấy rõ.

Theo lấy bản năng, Lâm Thần vô thức nhún người lùi về sau.

Một cái nhún người, liền đẩy Lâm Thần lui về hơn ba bốn chục mét.

Đến khi dừng lại, Lâm Thần lúng túng, nhìn nơi vừa đứng đã bị dẫm thành cái hố nhỏ thì ngốc trệ ra.

Đây là sức mạnh của Thiên Mệnh Thuật sao?

Ban nãy, hắn hoàn toàn không điều động nguyên khí hay Yêu khí, đơn thuần chỉ là sức mạnh cơ bắp đã dẫm mặt đất ra một cái hố.

Đáng sợ hơn là, hắn còn chưa dùng hết sức lực đâu.

Lâm Thần đối với sức mạnh của mình không kịp thích nghi, Vô Lực càng là không cho Lâm Thần có thời gian làm điều đó.

Chỉ thấy tay ông phất lên, binh lính bốn bề rút ra đao, cung nỏ giương về Lâm Thần, tùy thời bắn ra.

Bùi Tuấn một bên, định tiến lên tiếng cầu tình thì bị một cái lườm của Vô Lực làm cho rụt đầu trở về, không dám ho he.

Lâm Thần thấy đặng thì chán nản.

Không thể nhờ người khác, hắn bắt đầu đắn đo phân tích lợi hại bên trong.

Sau một lúc, hắn thở dài, giơ hai tay đầu hàng.

Cứ thế, Lâm Thần sống qua hai kiếp người, lần đầu tiên ném trải được tư vị đi tù.

Chương 41: Nếm mùi ngục giam.