Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 42: Hồng Y đài.
Trước mắt Lâm Thần, ba bức tường xám xanh cao v·út bằng gạch nặng nề. Song sắt dày chắc, đan xen nhau chia cắt không gian thành những mảnh nhỏ.
Phòng giam u ám mang theo hơi ẩm, ánh sáng mờ ảo từ những chiếc đèn dầu gắn trên tường điêu linh cháy.
Ánh sáng từ nó tỏa ra có chút nhợt nhạt, cũng đủ để làm loáng lạnh căn ngục tĩnh mịt, hắt in bóng hình ủ rũ trong một góc của ai kia.
Lâm Thần lắng tai nghe âm thanh vọng về từ xa, tiếng đóng cửa sắt lẫn lộn vang lên, kèm theo tiếng chân cơ hồ nhỏ nhặt trên mặt nước bẩn dơ.
Những lời rên rỉ, kêu cứu đến từ những người đồng bạn phòng bên. Những âm thanh la ó điểm tô thêm cho bức tranh ám ảnh của căn ngục tù đáng sợ.
Tù nhân bị giam trong đây không biết bên ngoài ra sao, nhưng lôi uy nè nén cùng chấn động khủng kh·iếp, khiến cả đám tưởng đâu Yêu đã phá được Nham thành, thời khắc c·hết chóc đã gần kề.
Hiển nhiên, sự thật không có mấy khác biệt. Yêu không t·ấn c·ông, song c·hết chóc thì thật sự đã xảy ra.
Trên đường áp giải đến đây, Lâm Thần được chứng kiến một góc nhỏ hiện trường tai họa.
Cũng vì thế, hắn biết được sự việc không đơn giản chỉ bồi thường ít tiền là xong.
Có nhân mạng, đồng nghĩa mạng của hắn cũng đang treo lên, tùy thời bị đem ra xử trảm.
Lâm Thần một mặt não nề, lòng rục rịch muốn trốn. Ngón tay của hắn co vào duỗi ra, cân đo sức mạnh hiện tại của mình..
Thể chất của hắn so với trước vượt trội, thêm Yêu khí cộng dồn. Lâm Thần tự tin, tại Tẩy Tủy cảnh không có đối thủ.
Huống hồ, trong người hắn không chỉ có chừng đấy.
Lúc tránh trảo thủ của Vô Lực, Lâm Thần cảm nhận được luồng năng lượng thần bí kia di chuyển.
Luồng năng lượng ấy, cùng nguyên khí và Yêu khí chen chúc, tồn tại trong đan điền nho nhỏ.
Chỉ là, thứ năng lượng này rất khó kiểm soát, Lâm Thần chưa thể khống chế hoàn toàn.
Bất quá, hắn có tự tin, thêm ít thời gian nữa sẽ thuần thục điều khiển được.
Trong tù, nhật nguyệt phân chia không rõ, mọi sự tự do đều bị tước đoạt, chỉ để lại những hình bóng tối tăm và sự hoảng loạn trong cõi tối tăm.
Chẳng rõ là đã trôi qua bao lâu, Bùi Đức bước vào phòng giam.
Sau khi đuổi lính cai ngục, ông nhìn Lâm Thần, uể oải hỏi: "Lão mang đến một tin tốt, hai tin xấu, Thần Y muốn nghe tin nào trước?"
"Tin tốt đi!" Lâm Thần vẫn tập co duỗi ngón tay, hơi ngước đầu lên nhìn Bùi Đức, bình thản đáp.
"Tin tốt là, dưới thiên uy chúng Yêu sợ hãi bỏ chạy. Qua thám thính, số Yêu trong phạm vi Bằng Đồng đã rút đi hết. Vô thống soái dẫn đại quân đi qua, không mất một binh một tốt đã chiếm lại được Bằng Đồng thành."
"Đây là tin tốt sao?"
Đúng là tốt thật!
Đáng tiếc, với tình cảnh của hắn lúc này thì chẳng thấy tốt ở chỗ nào.
"Không giấu gì với Thần Y, Bằng Đồng bị Yêu t·ấn c·ông, bên trong có uẩn khúc. Dẫu hiện tại không tiện nói rõ. Thế nhưng, bất kể uẩn khúc gì, có thể nhanh chóng thu lại được Bằng Đồng đó là đại công. Mà một phần công trạng, khẳng định sẽ được ghi cho ngài." Bùi Đức lên tiếng giải thích.
"Ồ!" Lâm Thần không quá quan tâm đến công trạng xa xôi, chỉ hỏi: "Tin xấu thì sao?"
Bùi Đức thở dài: "Một phần bức tường Nham thành bị sập, tổng có 135 người m·ất m·ạng. Trong đó có trên trăm người là binh lính, số còn lại là dân thường."
Lâm Thần đang co duỗi tay, theo lời của Bùi Đức mà khựng lại.
Trong phòng giam, bỗng chốc trở nên lắng động đến đáng sợ.
Mất lúc lâu, Lâm Thần mới hỏi: "Còn tin xấu thứ hai."
Bùi Đức lần này thở ra còn dài hơn trước, như thể tin sắp nói ra tệ đến cùng cực.
Y như rằng, Bùi Tuấn báo lại: "Gần Nham thành có một khu mỏ, do trận đ·ộng đ·ất vừa rồi khu mỏ đã sập. Lúc ấy, bên trong có hơn ba ngàn người... Một nửa người trong số đó, đều có thân nhân sống trong Nham thành."
Lời Bùi Đức vừa dứt, bầu không khí nơi đây càng trở nên âm u.
Đồng tử Lâm Thần sớm đã co rút, không tin nổi hỏi lại: "Ba ngàn người?"
Thấy Lâm Thần phản ứng như thế, Bùi Đức cất tiếng trấn an: "Thần Y không cần quá lo lắng, trong lồng mỏ được thiết kế rất chắc chắn, có thể bọn họ vẫn còn sống, chỉ là mắc kẹt không ra được mà thôi."
"Là có thể!"
Tin này như sét đánh ngang tai, Lâm Thần tựa hiểu, một phần nhỏ xác suất thợ mỏ còn sống, phần nhiều khả năng chính là c·hết hết cả rồi.
Lâm Thần trầm mặc lúc lâu, mới lên tiếng hỏi thẳng: "Bùi thành chủ đến đây, chỉ để báo tin?"
"Lão đến đây, chỉ để báo tin. Mong Thần Y, sớm có chuẩn bị."
"Chuẩn bị?" Lâm Thần cười khẩy: "Ông yên tâm, trước lúc đó ta sẽ rút hết Yêu khí trong người con trai ông ra."
"Đa tạ Thần Y hiểu cho lão." Bùi Đức kính cẩn khom lưng, ôm quyền cảm tạ.
Bỗng, bên ngoài Trương Kình thất kinh chạy vào, thưa: "Thành chủ, dân chúng trong thành nổi loạn, mang theo v·ũ k·hí t·ấn c·ông nhà ngục. Hô hào,... hô hào, muốn bắt Thần Y tế thiên."
Bùi Đức giận dữ, quát: "Không phải ta đã bảo giữ kín tin tức rồi sao?"
Biết tức giận lúc này cũng không làm ra trò trống gì, Bùi Tuấn liền lệnh cho Trương Kình: "Ngươi ở đây, bảo vệ Thần Y đi!"
Sau đó, ông phất tay đi ra ngoài dẹp loạn.
Bên ngoài ngục giam, cảnh tượng đang diễn ra khiến ai nhìn vào cũng phải rùng mình.
Đám đông người dân b·ạo đ·ộng đã hòa mình vào cuộc nổi loạn, tụ tập quanh tường ngục đùng đùng tức giận.
Bầu không khí căng thẳng với tiếng la hét, kèm với tiếng thét tràn ngập không gian.
Khói bụi từ các ngọn đuốc bao phủ bầu không khí, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo, góp phần làm tăng thêm sự hỗn loạn.
Người dân b·ạo đ·ộng đang cầm theo những v·ũ k·hí tự chế, đòn điếu, quằn quại vung lên với bất kỳ ai dám cản đường.
Biểu hiện của họ đầy nỗi căm phẫn, nêu cao lên khẩu hiệu, "g·iết Lâm Thần, tế thiên uy."
Binh lính đã được triển khai, nhưng trước quy mô đám đông, họ gặp rất nhiều khó khăn trong việc kiểm soát tình hình.
Áo giáp thô sơ, cộng thêm quân uy chắc chắn là không đủ để kiềm chế được những con người đang cuồng bạo.
Bầu trời sáng ánh sao, chẳng bù cho bầu không khí r·ối l·oạn lúc này.
Trong cảnh vật hoang tàn, mọi thứ dường như bị cuốn vào trong điên loạn, làm người nhìn vào mà hãi hùng.
Bùi Đức đi ra, không khỏi nheo mắt.
Bất quá, ông lại không dám dấy lên binh đao, bèn dùng ngôn từ chính khí cùng dân chúng nói lời hứa hẹn.
Ở nơi xa xa, trông một góc khuất, Bắc Lâm mặc đồ thô ráp, không ít chỗ bị chấp vá
lại.
Đầu Bắc Lâm nội nón mũ vành rộng, mắt láo liên nhìn cảnh Bùi Đức hết hơi sức trấn an lòng dân thì nhếch mép.
Tin tức bị tiết lộ ra ngoài, dân b·ạo đ·ộng là do ông một tay thao túng.
Mục đích chỉ có một, tạo ra hỗn loạn trốn khỏi nơi đây.
Vài ngày trước, thông qua Trương Kình, Bắc Lâm biết được Lâm Thần có thể trị được bệnh cho thiếu thành chủ.
Còn loáng thoáng nghe Trương Kình nói đến có một nữ nhân, đi theo sau Lâm Thần.
Biết được nữ nhân ấy còn tại, Bắc Lâm kinh hoảng muốn dẫn vợ và hai con đi trốn.
Thế nhưng, chưa ra khỏi thành, ông đã bị người ngăn lại không cho rời đi.
Sau đó, Bắc Lâm nhận ra mình đang bị theo dõi, bị người của thành chủ sát sao bám đuôi.
Hành động bất thường của Bùi Đức, khiến Bắc Lâm đắn đo suy nghĩ.
Không nghĩ thì thôi, nghĩ ra mới phát kinh.
Từ khi ông đến Nham thành, vợ con ông chưa từng rời khỏi thành trì này nửa bước.
Đây chính là muốn giữ người thân khống chế ông.
Có lẽ, việc ông thân là Thiên Hộ Ti lại có thể sống sót trước vòng vây Yêu triều, đã khơi gợi lên lòng nghi ngờ của Bùi Đức.
Nghĩ đến đây, Bắc Lâm không dám hành động khinh suất, luôn chờ thời cơ trốn chạy.
Tưởng đâu sẽ phải tốn không ít thời gian sắp xếp, nhưng một trận tai kiếp đã cho ông thấy hy vọng.
Biết lần này là thời cơ hiếm hoi không dễ có, Bắc Lâm nắm chắc thời gian khuấy động bên trong, mới có trận nổi loạn như hiện tại.
Bắc Lâm xoay người, rảo bước rời đi.
Bạo động diễn ra, đây là thời điểm tốt nhất để trốn.
Chỉ cần thành công thoát thân, nương tựa vào người kia thì không cần phải lo lắng gì nữa!
Về phần Bùi Đức, ông có nói thế nào người dân cũng không chịu nghe.
Bùi Đức đành ra nghiêm lệnh, ai dám làm càn, g·iết!
Người dân tuy phẫn nộ, nhưng chưa đến mức sẵn sàng đồng quy vu tận.
Biết gậy gộc không đấu lại cung nỏ, đao thương. Thế là mọi người bắt đầu ăn vạ, đồng loạt quỳ xuống cầu khẩn Bùi Đức g·iết Lâm Thần.
Không đánh lại, còn không cho bọn họ tỏ ra đáng thương sao?
Trước tình cảnh thế này, Bùi Đức cũng chỉ biết lẩn đi trước, về sau tùy cơ ứng biến, tới đâu hay tới đó.
Bên ngoài cứ thế tạm giải quyết, bên trong ngục giam Lâm Thần cùng với Trương Kình rôm rã trò chuyện.
Lâm Thần muốn biết thêm về sự tình ở mỏ quặng, Trương Kình cũng rất nhiệt tình kể lại.
Khi này, Lâm Thần mới ngỡ ngàng biết được, kỳ thực người trong mỏ đều may mắn thoát c·hết.
Trong lúc vô ý, Trương Kình còn tức giận thở than: "Đã có cách cứu người, lại không thể cứu người ra. Thật là tức c·hết lão tử mà!"
Nghe Trương Kinh nói có cách cứu người, Lâm Thần gặng hỏi tới tấp.
Trương Kình biết mình lỡ lời, mím chặt môi không đáp.
Thấy vậy, Lâm Thần lấy chuyện chính gã là người đã đưa hắn tới, mọi việc diễn ra gã phải chịu một phần trách nhiệm.
Trương Kình mặt mày nhăn nhó, bị ép quá cuối cùng cũng phải nói.
Sau một hồi câu thông, Lâm Thần xem như nắm rõ tình hình ở khu mỏ.
Cổng chính mỏ bị sập, ba ngàn người bên trong được nhận định là còn sống.
Nhưng hiện tại muốn cứu người ra, thực sự là chẳng dễ dàng gì.
Phải biết, chỉ cần một tác động nhỏ, dẫn đến phá hư kết cấu chịu lực, sẽ gây sạt thêm lần nữa, những người bên trong liền nguy to.
Có điều, không phải không có cách, mỏ quặng có tận hai cổng cơ.
Cổng chính đã bị chặn, tuy nhiên cổng phụ không có vấn đề, có thể từ đó tiến vào bên trong, cứu người ra.
Cách là có đấy, vấn đề ở chỗ lối vào cổng phụ mỏ quặng bị chặn bởi một tòa kiến trúc.
Tòa kiến trúc này là Hồng Y đài, được xây dựng lên nhầm tưởng niệm vị Hồng Y đại thống soái đầu tiên, cũng là duy nhất của Kha quốc.
Sở dĩ, Hồng Y đài được xây ở đó, bởi vì Hồng Y đại thống soái thuở cơ hàn là một vị thợ mỏ. Lần đầu kết giao với quân chủ, cũng tại khu mỏ ấy.
Bất quá, dự định ban đầu xây Hồng Y đài không phải ngay trên cổng mỏ phụ như vậy.
Nhưng có quốc sư góp ý, nói xây bên trên sẽ trấn giữ khí vận, giúp cho Kha quốc ngày càng thêm thịnh vượng.
Nghe xong Trương Kình kể lại đầu đuôi sự tình, Lâm Thần thực sự cạn lời với vị quốc sư anh minh chưa gặp mặt kia.