Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 44: Vây bắt.

Chương 44: Vây bắt.


Tại tượng đài cao, ánh chớp động lan tràn, kèm theo đó là mịt mùng khói bụi.

Lâm Thần thở ra hồng hộc, không hổ tượng đài Hồng Y đại thống soái, chế tác không biết bằng vật liệu gì, cứng rắn vô cùng, dùng mười hai phần khí lực mới đánh nát được.

Bụi bặm lăn tăn trôi nổi, một lát liền bay hết, trả lại tầm nhìn sáng tỏ.

Lâm Thần ngóng tới, quả nhiên phía dưới có một cái hố, hẳn là cổng phụ tiến nhập khu mỏ rồi.

Làm xong việc cần làm, Lâm Thần xoay người muốn chạy.

Ấy thế, ngay lúc này đèn đuốc lấp ló được thắp lên, tiếng xào xạc bước chân, tiếng xèng xẹt binh khí tuốt ra khỏi vỏ ầm ầm truyền đến tai Lâm Thần.

Nhìn tới, binh lính dày đặc một cõi, vây kín kẽ hắn thành một khối.

Tràng cảnh đủ lớn, thế nhưng Lâm Thần không quá bất ngờ, ngược lại cảm thấy như này mới đúng.

Bên trong trọng binh vây khốn, Vô Niệm thân hình mảnh dẻ, khoác trên mình chiến y trắng ngần bước ra.

Khi cô nhìn thấy kẻ p·há h·oại là ai, không khỏi một mặt kinh ngạc.

Trên cao, Vô Lực ngự không trông xuống, ánh mắt lóe lên một điểm bất ngờ.

Ông ngó sang Vô Niệm, thì bắt gặp con bé cũng đang ngẩng đầu nhìn lại, gương mặt đó hằn rõ sự ngờ vực.

Vô Lực muốn giải thích, nhưng không biết giải thích như thế nào mới tốt.

Ông đã sắp xếp cho tử tù, với hứa hẹn sẽ chăm sóc cho người nhà bọn họ, để bắt ép những người này giả làm sơn tặc, tiến nhập phá hủy Hồng Y đài.

Giờ đám tử tù không thấy đâu, lại trông thấy Lâm Thần ở đây...

Ông cũng chẳng rõ đến cùng xảy ra chuyện gì, bảo làm sao để giải thích đây?

Vô Niệm nhìn cha mình, sự bối rối trong ánh mắt ông ấy không có mảy may nửa điểm giả dối.

Cô biết đây chỉ là ngoài ý muốn, không phải do ông đặc biệt sắp đặt thì thở dài.

Cuối cùng, cô chỉ đành áy náy nói với Lâm Thần: "Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ xin vương thượng tha tội cho ngươi."

Nói đến đây, Vô Niệm phất tay, binh lính tràn vào toan trấn áp Lâm Thần, bắt hắn giam lại.

Đại cục đã định, Vô Lực trên cao không muốn nhìn thêm, bèn xoay người, chuẩn bị đi bắt nhốt đám tù binh được thả ra kia.

Thế nhưng, theo đám lính áp đến kề cận, Lâm Thần bỗng nhiên phá cười.

Tiếng cười văng vẳng chưa tan, thân ảnh Lâm Thần đã trở nên mông lung mờ ảo, rồi mất hút ngay tại chỗ.

Lần nữa hắn xuất hiện, là ở ngay bên người Vô Niệm.

Lâm Thần tung trảo thủ, hướng tới cổ Vô Niệm bóp chặt.

Sau khu đắc thủ, hắn liền nhanh lách người ra sau lưng cô, hét to: "Tất cả tránh ra."

Vô Lực tuyệt nhiên không nghĩ đến Lâm Thần sẽ làm ra hành động bắt con tin, lơ là không kịp xuất thủ trấn áp.

Thời điểm ông xoay người nhìn lại, đã thấy con mình bị Lâm Thần khống chế, chút xấu hổ ban đầu lập tức chuyển sang tức giận, thiếu điều thổ huyết, hùng hổ quát lớn: "Lâm Thần, mau buông Niệm nhi ra!"

Lâm Thần nhếch môi xem thường, rướn cổ lên nhắc lại: "Ta bảo tránh ra."

Dẫu Lâm Thần có Vô Niệm trong tay, song quyền chỉ huy ở đây là Vô Lực, binh lính không dám tự ý lùi bước.

Thấy đặng, tay b·óp c·ổ Vô Niệm siết lại càng chặt, mắt hướng lên Vô thống soái thể hiện rõ mười phần uy h·iếp.

Vô Lực ném cơn giận, khoát tay: "Lui xuống!"

Binh lính rút đi, Lâm Thần theo đó giữ con tin từng bước rời khỏi vòng vây.

Lâm Thần cẩn thận, mắt chuyên chú quan sát động tĩnh Vô Lực.

Theo hắn, ở đây chỉ có Vô Lực mới có thể chính diện gây nên thương tổn cho mình.

Đồng hành cùng Lâm Thần, Vô Niệm từng bước lùi về, cũng không quên lên tiếng khuyên bảo: "Ngươi không nên làm thế, thúc thủ chịu trói, ta đảm bảo ngươi bình an vô sự."

Vô Niệm tất nhiên muốn giữ mạng Lâm Thần, càng là muốn giữ hắn tại bên.

Bệnh tình Bùi Tuấn chưa khỏi hẳn, cần Lâm Thần tiếp tục chữa cho.

Nếu hắn chạy mất, Yêu khí trong người Bùi Tuấn phải tính thế nào?

Lúc này cô hoàn toàn không biết, Bùi Tuấn hiện tại đã khỏi hoàn toàn.

"Vô Niệm tiểu thư đừng lừa tại hạ. Hồng Y đài liên quan đến quốc biến, tiểu thư lo nổi sao? Lo nổi Tự An vương sao?" Lâm Thần nghe Vô Niệm nói thì giở giọng trào phúng.

Lâm Thần tuy không hiểu các thế lực tranh đấu trong Kha quốc, cũng chẳng biết Tự An vương là ai.

Song, hắn biết một khi dấy lên tai họa binh đao, liên quan đến tạo phản, khẳng định sẽ có không ít người bị vạ lây mà mất đầu.

Đương nhiên, Lâm Thần không muốn mình bị đem ra khai đao, nên tất phải trốn.

Trời cao đất rộng, chẳng lẽ không có chốn nào cho hắn dung thân?

Vô Niệm bị hỏi thì lúng túng, mất một lúc sắp xếp câu từ, cô lại nói: "Không nghiêm trọng như ngươi nói đâu, với tài y thuật của ngươi, nhất định sẽ được quốc quân..."

Chưa nói hết câu, Lâm Thần đã bóp chặt tay xuống, khiến Vô Niệm nghẹn thở.

Khi hắn nới lỏng tay ra, cô ho đến sặc sụa.

"Tiểu thư bớt nói lời thừa thãi, ta không có thói quen thương hoa tiếc ngọc lắm đâu."

Vô Niệm nghe ra Lâm Thần đã quyết ý, lòng gấp lắm. Nhưng không thể làm gì hơn, chỉ biết giữ yên lặng, tính toán lại kế sách đối ứng.

Hai người cứ vậy trước sau, dưới trùng điệp vây khốn lui ra ngoài.

Sau đó, Lâm Thần yêu cầu không được ai đi theo, bằng không sẽ bóp c·hết Vô Niệm. Đồng thời 'mượn' một con chiến mã, vắt ngang hông Vô Niệm lên yên, tay quất roi thúc ngựa chạy trốn.

Dọc đường đúng là không có ai bám đuôi theo, Vô Niệm cũng rất ngoan ngoãn phối hợp, không có hành động chống đối.

Thế nhưng, chính vì vậy Lâm Thần mới cảm thấy không ổn.

Mọi chuyện quá thuận lợi!

Lâm Thần kinh nghi, cuối cùng không chịu nổi mà hỏi: "Sao Vô Niệm tiểu thư không phản kháng, không sợ ta nuốt lời, trước lọt sạch, sau bóp c·hết cô à?"

"Lâm các hạ là chính nhân quân tử, làm người đôn hậu, tuyệt sẽ không bội bạc, không làm ra loại chuyện thất đức." Vô Niệm bình thản đáp, trong lời nói có mấy phần ý nịnh.

"Tiểu thư nhận định nhầm rồi đấy, ta xưa nay làm người hạ lưu, thích nhất là không giữ lời."

"Vậy Lâm các hạ là quân tử trong hạ lưu, càng khiến cho người bội phục."

Thế cũng nói được?

Lâm Thần hâm mộ tài ăn nói của cô gái này quá.

Chẳng đấu lại ba tấc lưỡi với người ta, Lâm Thần giữ mồm miệng không nói nữa, chuyên tâm giục ngựa chạy nhanh.

Chẳng biết trôi qua mấy thời thần, chỉ thấy sắc trời đã muốn sáng tới nơi.

Ánh dương rọi rực một mảnh vàng hoe, hai người một ngựa cũng sắp chạy qua làn ranh địa phận Nham thành.

Lâm Thần nhìn phía trước là núi non kéo dài không thấy đầu cuối, theo lối này tiếp tục đi sẽ tiến vào một thung lũng.

Qua thung lũng đó, coi như thoát khỏi địa phận trực thuộc Nham thành quản lý.

Chỉ còn một khoảng cách ngắn nữa thôi, mọi chuyện sẽ ổn.

Tuy nhiên,Lâm Thần luôn cảm thấy bất an, có điều gì đó không đúng, lại không biết rõ không đúng ở điểm nào.

Lâm Thần vắt óc suy nghĩ, Vô Niệm chắc là không có vấn đề, vậy vấn đề nằm ở đâu?

Bỗng, Lâm Thần chú ý tới con ngựa mình đang cưỡi, dường như con ngựa này không thích hợp.

Nghĩ đặng, Lâm Thần lập tức giật dây cương dừng lại, nhìn con ngựa trước sau một lượt.

Xem xong, hắn lại ngoái đầu ra sau nhìn vào dấu chân ngựa in trên mặt đất.

Dưới ánh mặt trời vàng vọt tô điểm, vết hằn móng ngựa để lại phảng phất màu sắc khác thường.

Biết sự chẳng lành, bị người giở trò, hành tung đã bị lộ. Lâm Thần ngay lập tức nhảy xuống ngựa, tay bắt lấy thắt lưng quần Vô Niệm toan kéo cô xuống theo.

Ai dè, khi này tiếng xé gió lọt vào tai, Lâm Thần theo phản xạ buông tay, nghiêng người né sang một bên.

Lâm Thần thành công né tránh được mũi tên ám toán, đáng tiếc con ngựa lại không có bản lĩnh như vậy.

Mũi tên lướt qua Lâm Thần, đâm vào ngay bụng con ngựa xấu số.

Dính phải một tên, ngựa quằn quại nhảy cẫng lên, hí dài một tiếng, theo sát lấy hất văng Vô Niệm trên lưng lên không trung.

Vô Niệm thân thủ cực tốt, trên không xoay một vòng liền bình an đáp hạ, cùng lúc nguyên khí trong người cô phóng xuất, tụ lại thành một thanh bội kiếm lơ lửng trước người.

Khóe mắt Lâm Thần liếc nhìn Vô Niệm, có chút không tin nổi, cô ta thế mà đã là Khai Khiếu cảnh.

Trên Tẩy Tủy là Khai Khiếu, nếu Tẩy Tủy có thể tùy thời phóng xuất nguyên khí ra khỏi cơ thể, vậy khai khiếu có thể đem số nguyên khí ấy tụ lại thành hình thù để chiến đấu.

Tuy rất mờ ảo, nhưng so với Tẩy Tủy chỉ đơn thuần phóng xuất đã mạnh hơn rất nhiều.

Hiển nhiên, những kiến thức này là do Bạch Lão Nhân nói cho hắn biết.

Lâm Thần một thoáng bần thần, tại cảnh giới của Vô Niệm cao hơn nhiều với dự tính.

Song, rất nhanh hắn đã bình tỉnh lại, tức tốc chạy lại ý đồ tóm cô về.

Trước thế công của Lâm Thần, Vô Niệm điều khiển thanh kiếm bằng nguyên khí bay tới, đâm vào y.

Lâm Thần trực tiếp dùng nguyên khí bọc lấy lòng bàn tay, đẩy lên trước muốn đối chọi.

Tuy nhiên, Lâm Thần biết nguyên khí Uẩn Linh chẳng thể chống được đòn t·ấn c·ông của một cao thủ Khai Khiếu, nên hắn buộc phải điều động nguồn năng lượng thần bí kia trộn vào cùng nguyên khí đưa ra.

Chỉ thấy, lòng bàn tay Lâm Thần xẹt qua tia điện. Ngay lúc này, vừa hay bội kiếm bán trong suốt kia đâm tới.

Chưởng kiếm chạm nhau, Lâm Thần trực tiếp co các đầu ngón tay, tích tắc liền bóp nát kiếm nguyên của Vô Niệm.

Được đà, Lâm Thần lao lên càng nhanh. Thế nhưng... đã muộn.

Một nhoáng giao phong, đã cho Vô Niệm khoảng trống để kéo dài khoảng cách.

Khoảng cách kỳ thực không xa lắm, với thực lực của Lâm Thần một bước di chuyển toàn lực là đến nơi.

C·hết dằm ở chỗ, trên không trung hiện tại có một người đang đằng không đứng nhìn.

Vô Lực tại đây, Lâm Thần tự biết khả năng lần nữa bắt Vô Niệm làm con tin rất khó.

Lúc trước nhờ vào xuất kì bất ý, mới đạt được hiệu quả. Nay người ta đã có chuẩn bị mà tới, khẳng định sẽ không chừa cho hắn lỗ hổng thoát thân.

Lâm Thần nghiến răng nghiến lợi vì giận.

Hắn biết mà, dễ gì cô gái này biết điều như vậy, đều có bẫy rập hết cả.

Đột nhiên, sau lưng Lâm Thần truyền đến âm thanh.

Lâm Thần ngoảnh đầu nhìn xem, chỉ thấy sau những tảng đá lộ ra vô vàn binh lính đang giương nỏ nhắm về mình, tùy thời xiên bản thân hắn thành con nhím.

Trước có Vô Lực, sau có nỏ tiễn.

Bị hai thế giáp công, Lâm Thần đã bị kẹp ở giữa như bánh thịt, lựa chọn đánh hướng nào cũng không xong.

Đánh với Vô Lực, hắn khẳng định đánh không lại.

Quay sang, đánh với cung thủ càng c·hết hơn. Đưa lưng cho cao thủ cấp bậc thống soái, khẳng định c·hết chắc.

Lâm Thần qua một hồi phân tích tình huống hiện tại, cuối cùng lựa chọn xông lên trước.

Toàn thân hắn ánh chớp phủ rợp một khoảng không, quyền phong đến cực đại, toàn lực nhảy lên xuất thủ đánh về phía Vô Lực trên cao.

Nhìn như hắn có hai quyền lựa chọn, thật ra chỉ có một thôi...

Đó chính là cùng Vô Lực liều mạng!!!

---

Chương 44: Vây bắt.