Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 45: Tại vách núi gặp mặt.
Dải cam hồng che phủ bầu trời, những tia nắng cuối cùng dần rũ bỏ thế gian, nhường cho bóng đêm phủ xuống.
Trong cánh rừng, đoàn người ngựa phi lướt đại. Một thiếu niên dẫn đầu hối hả thúc ngựa, thân vệ bên cạnh lo lắng đuổi sát theo sau.
Người cận vệ giục ngựa thôi mà đã đuối hết cả hơi, một đầu nghi hoặc không nhịn được mà hỏi: "Chủ thượng, có cần nhất thiết phải gấp như vậy không? Nghỉ ngơi một lát đi, ngựa của thần sắp chịu không nổi rồi."
"Ngươi thì hiểu cái gì! Thanh danh phụ thân của bổn vương, không thể để cho đám người đó tùy ý hủy hoại."
Nghe đến 'đám người đó' tên cận vệ vội rụt đầu về, không dám tiếp lời.
Vương gia có thể không kiêng kỵ nói ra, gã lại không được nha, tội tru di cửu tộc gã gánh không nổi.
Khương Thiên thấy cận vệ bên mình nhát cấy, chỉ nói bóng gió đã bị dọa đến vỡ mất mật thì xì một tiếng xem thường.
Sau đó, Khương Thiên chăm chăm nhìn về phía trước, ánh mắt lóe lên một tia mong đợi.
Như hưởng ứng với sự mong đợi của Khương Thiên, một toán người mặc đồ dạ hành, bịt kín mặt mày, từ chỗ ẩn nấp bất ngờ tập kích đoàn người ngựa của y.
Khương Thiên trong bụng cười thầm, mặt ngoài tỏ ra khẩn trương, hô lớn: "Có thích khách, tất cả vào thế phòng thủ."
Theo lệnh Khương Thiên, cận vệ đi theo gã giật lấy dây cương, cấp tốc dừng ngựa.
Khi này, tất cả đồng loạt rút bội kiếm giắt bên hông ra, chuẩn bị cùng đám thích khách quyết một trận đại chiến, nguyện vì bảo vệ vương gia không màng đến tính mạng.
Thế nhưng, một chuyện không ngờ lại xảy đến.
Chủ thượng của bọn họ thế mà không có dừng lại, trái ngược tốc độ phi ngựa còn nhanh hơn trước mấy phần.
Khương Thiên như bị thần tướng nhập thể, uy dũng vô song.
Thậm chí đến kiếm trong tay Khương Thiên còn không rút ra, chỉ một quyền một cước tung hạ, đã đủ đánh cho hai tên bất lương ở gần người nhất lăn lóc trên mặt đất.
Được đà Khương Thiên thúc ngựa lao nhanh, thành công thoát khỏi vòng vây của đám thích khách.
Khương Thiên mặc kệ đám cận vệ của mình còn ngơ ngác ở phía sau, gã một thân một mình chạy trước.
Đám cận vệ một thoáng ngẩn ngơ, song bọn họ đều là binh chủng ưu tú, được đào tạo bài bản, rất nhanh đã hồi thần, thúc ngựa muốn đuổi theo chủ thượng.
Tiếc thay, đám thích khách lại không cho họ toại ý nguyện, chặn đường đánh lên rất quyết liệt.
Cứ thế cả hai phe quần lại thành một đoàn, khó lòng dứt khỏi được.
Cắt đuôi được đám cận vệ, Khương Thiên thở phào mấy hơi, thong dong trên lưng ngựa, toan đi đến chỗ hẹn.
Khương Thiên thân là con của Khương Mặc Tử, ngoại danh Hồng Y, người đời hay xưng là Hồng Y đại thống soái.
Hồng Y chiến công hiển hách, khiến quốc quân nghi kỵ. Đến khi ông ấy c·hết vẫn không hết nghi ngờ, đối với Khương gia luôn bốn bề chèn ép.
Sự tình đ·ộng đ·ất ở Nham thành làm khu mỏ bị sập lần này, chính là thời cơ tốt nhất gây khó dễ Khương gia, quốc quân sao có thể bỏ qua được.
Sáng sớm hôm nay, quốc quân đã hạ chiếu chỉ, đem Hồng Y đài cho Khương Thiên tùy ý xử trí.
Muốn phá hay muốn giữ, tùy Khương Thiên độc đoán càn khôn.
Hồng Y đài không quan trọng, giữ hay không đều được.
Thế nhưng, giữ lại để mấy ngàn người dân c·hết oan sẽ dẫn đến thiên hạ chê trách, uy danh phụ thân gã vì lẽ đó đánh lên vết bẩn, muôn đời không rửa sạch.
Theo lý, Hồng Y đài không thể giữ.
Bất quá nếu đem nó phá đi, Khương Thiên khẳng định ngày hôm sau sẽ có vô số đại thần trên triều hạch tội gã bất hiếu.
Trong nhân gian cũng sẽ có vô số lời đồn, nói gã không giữ đạo làm con.
Quốc quân xuất một kế hiểm, tới thì bất nhân, lùi thì bất hiếu, Khương Thiên vì thế đâu đầu không thôi.
Con giun xéo lắm cũng quằn, bị ép vào tuyệt lộ, Khương Thiên quyết định không chịu hèn yếu, tùy cho người sắp đặt.
Gã nhờ mưu sĩ dưới trướng hiến kế, quyết định dùng chiêu di sơn đảo hải.
Ban đầu gã sẽ tung tin, nói sự việc hệ trọng cần đích thân đến hiện trường xem xét mà làm cớ xuất hành.
Sau đó giữa đường sẽ cho thích khách mai phục, bản thân quyết liệt chống trả bị trọng thương.
Làm vậy, một mặt vừa có thể trì hoãn được việc ra quyết định, lại có thể mượn cơ hội náo lên một trận, đem sự tình Hồng Y đài ém xuống.
Còn về phần thợ mỏ ở trong có vì thế c·hết hay không, bản thân Khương Thiên đã không thể lo nghĩ nhiều.
Ốc không mang nổi mình ốc, làm sao lo cho người ngoài!
Kế hoạch là vậy, phiền não duy nhất ở đây là xuất hành phải mang theo cận vệ.
Ngặt nỗi, cận vệ bên người quá trung thành, bọn họ nguyện hy sinh thân mình, chứ quyết không để gã chịu bất kỳ thương tổn nào.
Tất nhiên, Khương Thiên không muốn cận vệ tận trung nhất nhất m·ất m·ạng oan. Thế mới có cảnh như vừa rồi, mượn nhờ vậy bứt khỏi đám phiền phức ấy.
Theo kế hoạch, để diễn cho thập toàn thập mỹ không một kẽ hở, Khương Thiên quyết định cho người thuê sát thủ.
Hiển nhiên, chỉ kêu họ đả thương mình mà thôi.
Hiện tại, Khương Thiên chính là đi gặp mặt sát thủ đó.
Gã muốn làm một màn đánh thật mãn nhãn, nhầm tạo vết tích chân thật nhất có thể.
Bất kể tên khốn quốc quân kia sau này có ý muốn tra, cũng chỉ tra ra được những vết tích giả tạo.
Gần tới nơi, Khương Thiên bỏ ngựa đi bộ, không lâu sau đã đến được điểm hẹn.
Ở đây là vách núi chênh vênh, phía dưới là vực sâu thăm thẳm.
Gã không biết tại sao lại chọn nơi nguy hiểm thế này để gặp mặt, nhưng không ngăn được gã hiếu kỳ nhìn quanh.
Bốn bề xung quanh tĩnh lặng, quan sát kỹ mới thấy ở sau mỏm đá, có một nam nhân mặc đồ đen, lưng dựa mặt lát đá rêu phong, chân nhắc hờ, mắt nhắm dưỡng thần, miệng ngậm một nhánh cây trông cực kỳ ngả ngớn.
Nhìn thấy người thanh niên, Khương Thiên đoán phỏng là sát thủ được thuê đến.
Chỉ là giá trị nhan sắc của sát thủ dạo này cũng thật tốt nhìn, rất ư thuận mắt.
Như cảm nhận được ánh nhìn của Khương Thiên, Lâm Thần chầm chậm mở mắt ra.
Hắn thấy trước mặt là thiếu niên anh tuấn.
Nói thế nào đây, trông mặt rất có nét, nếu là nữ thì đúng là mỹ nhân...
Nhận ra mình nảy lên ý nghĩ bậy bạ như vậy, Lâm Thần bất giác rùng mình.
Khi hồi thần, hắn liền không đoái hoài đến thiếu niên nữa. Bởi lẽ đây không phải người mà hắn đang chờ đợi.
Lâm Thần không đoái hoài, không có nghĩa Khương Thiên cũng thế.
Trông Lâm Thần lạnh mặt ngó lơ, gã không dài dòng, trực tiếp chìa một chân ra, bảo: "Làm đi, sâu hai phân rưỡi."
"Làm gì?" Lâm Thần nhổ cành cây trong miệng, một mặt nghi hoặc hỏi.
Đáp lại sự truy vấn của Lâm Thần, là cái nhìn bất mãn của Khương Thiên.
Chỉ nghe gã hỏi: "Ngươi không mang theo binh khí?"
"Tại sao ta phải mang theo binh khí?"
Nghe Lâm Thần đáp thế, Khương Thiên hừ cái ghét bỏ.
Sau khi Sát Nguyệt Lâu bị tận diệt, sát thủ bây giờ đã sa ngã đến mức này rồi ư?
Chỉ toàn dựa vào mặt để kiếm cơm, nghiệp vụ thì chả ra làm sao cả.
Khương Thiên chán ghét, ném kiếm của mình sang cho Lâm Thần.
"Bắt lấy!"
Lâm Thần theo phản xạ đón lấy kiếm, còn ngờ ngợ không hiểu, đã nghe thiếu niên trước mặt yêu cầu: "Chém ta đi."
Nghe vậy, Lâm Thần từ kinh nghi chuyển sang phát kh·iếp, nghĩ bụng đụng nhầm kẻ điên, nên định trả kiếm rồi té lẹ.
Ấy thế, trước khi Lâm Thần có hành động tiếp theo, bỗng tai hắn khẽ nhỉnh, quay ra sau nhìn thì thấy ba bóng người đang chạy tới.
Ba người họ mặc trang phục giống nhau, đều là đồ đen, khăn kín che mặt, đội nón vành rộng, tay cầm loan đao chờ sẵn.
Trông thấy loan đao trên tay đối phương, Lâm Thần híp mắt, một cỗ sát khí xông thẳng lên đại não.
Loan đao hình thù đặc biệt, cả đời hắn không bao giờ quên.
Ngày hôm Phượng Chu Thiên và mẫu thân b·ị b·ắt cóc, đá·m s·át thủ g·iết tới bộ dáng giống y vậy, loan đao cũng đồng dạng không sai biệt.
Ba tên kim bài sát thủ tới vách núi, trông thấy ở đây có tận hai người thì bất ngờ.
Tên đầu lĩnh, Tất Duật ngó sang hai tiểu đệ, âm thầm hỏi: "Người cần g·iết là ai?"
Trong giới sát thủ có tôn chỉ thế này, nhận tiền g·iết người, chỉ g·iết mục tiêu không hạ sát người vô can.
Ba người thân kim bài trứ danh, tự nhiên tuân thủ nghiêm theo quy tắc ấy.
Huống hồ, giờ đây nghề sát thủ không dễ ăn, sau khi Sát Nguyệt Lâu bị diệt, t·ranh c·hấp trong giới khá gắt.
Ba người họ đón chịu không ít áp lực, nên càng phải hành xử cho đúng chuẩn mực một sát thủ tiêu chuẩn.
Tên tiểu đệ bị hỏi, gãi gãi đầu đáp: "Không rõ! Người thuê chúng ta bảo cái gì... g·iết kẻ nào mang theo cái gì... cái gì đó Huyết Lân kiếm."
"Huyết Lân kiếm là thanh kiếm kia phải không?"
Tất Duật nhìn thanh kiếm cán đỏ như máu, vỏ kiếm tựa vẩy lân kết thành, đang trong tay Lâm Thần mà dò hỏi kỹ.
Tên tiểu đệ khác tranh vào, bảo: "Ở đây có một người mang theo kiếm thôi, chắc không sai đâu."
Tất Duật nghe có lý bèn không nghĩ nhiều, lập tức phóng thích nguyên khí, tốc độ như chớp di chuyển đến chỗ Lâm Thần.
Đồng thời loan đao trong tay Tất Duật chém hạ, ý đồ một đao hoàn thành công việc.
Lâm Thần đã có đề phòng, trước nhát chém của Tất Duật chỉ thấy hắn nhấc tay, Yêu khí dọc theo cánh tay tràn ra ngoài, dựng thành một lớp phòng thủ.
Đao Tất Duật chém tới, chạm vào lớp phòng hộ đen sì kia lại không thể chém đứt được.
Thậm chí muốn nhúc nhích cũng thập phần khó khăn, như lọt vào vũng lầy, vô cùng khó chịu.
Một màn quỷ dị, Tất Duật hơi nhướng mày, tăng lên lực ở tay, điều động toàn bộ nguyên khí trong người hòng rút đao ra.
Nhưng, trước khi Tất Duật thực hiện được ý đồ, Lâm Thần bên này đã t·ấn c·ông qua.
Một tay Lâm Thần dựng lá chắn phòng thủ, tay còn lại ném Huyết Lân kiếm sang một bên, ngón tay co vào.
Tức thời lôi điện bùng phát, tụ lại thành một ngọn giáo nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Ngọn giáo này, được Lâm Thần phóng thẳng tới bây giờ sát thủ trước mặt.
Tất Duật thấy vậy biến sắc, tức thì từ bỏ loan đao, hai tay bắt chéo, điều động nguyên khí phòng thủ trước người, đồng thời lùi nhanh về sau.
Tiếc thay không kịp nữa rồi, tốc độ Tất Duật tuy nhanh, song ngọn giáo lại đến nhanh hơn một bậc.
Ngọn giáo ánh điện, lực xuyên thấu khủng kh·iếp, trước thế phòng thủ của Tất Duật không xem vào đâu, trực tiếp xuyên phá, đánh vào người gã.
Tất Duật nén cơn đau cùng cảm giác tê bì trong người, dùng ý chí rút về bên hai tên tiểu đệ.
Khi này, mắt gã nhìn xuống, thấy cánh tay đã cháy khét một mảng thì không khỏi kh·iếp đảm nhìn lên kẻ đằng đằng sát khí trước mặt.
Lâm Thần nay đằng đằng sát khí, thầm oán Vô Niệm là ả đàn bà gian xảo, định bụng g·iết ba kẻ trước mặt xong sẽ qua tính xổ với ả ta.
Giờ đây Lâm Thần đã rơi vào trạng thái cuồng nộ, hơi thở gấp gáp, mắt như muốn rách ra, chân tụ lực giẫm xuống, bắn người đến chỗ Tất Duật.
Cùng lúc, một tay hắn hóa Yêu khí thành trảo, một tay tụ lôi minh làm kiếm, muốn trong thời gian nhanh nhất g·iết sạch ba người bọn họ.
Bất quá, Lâm Thần có hơi xem thường ba người Tất Duật rồi.
Dù gì cũng là kim bài sát thủ, thực lực có thể kém, thủ đoạn có thể ít sao?
Vừa rồi Tất Duật quá chủ quan, bằng không cũng không ăn trái đắng như vậy
Nay biết Lâm Thần khó xơi, dĩ nhiên chẳng cần giảng cái gì đạo nghĩa nữa.
Bọn họ lấy ba đánh một, phối hợp đối chiến, cũng muốn trong thời gian nhanh nhất g·iết Lâm Thần đi.