Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 49: Khương Thần.
Trong Tự An phủ, khi Khương Thiên trở về, ở một xó nào đó, hai tên người hầu âm thầm thủ thỉ với nhau.
"Nhiệm vụ thất bại, bây giờ chúng ta nên là gì đây?"
"Còn có thể làm gì nữa..."
Tên người hầu đưa tay lên xẹt qua một đường ngay cổ, ngầm ý rất rõ.
Thấy thế, tên kia gật đầu: "Được! Tối nay hành sự, làm xong chúng ta có thể về nhà rồi."
---
Nhìn vào lệnh truy nã trong tay, Khương Thiên trầm mặc trong thoáng chốc, sau đặt tờ lệnh xuống, nghiêm giọng bảo: "Chuyện này... ngươi giữ kín miệng lại cho bổn vương."
Nghe thế, Tiểu Bì kinh hãi: "Chủ thượng, không được đâu, hắn là người của Hắc Án Phường."
"Hắc Án Phường thì đã thế nào? Bổn vương còn không biết cách nào để liên hệ với bọn chúng, giờ có hắn rồi, càng thuận lợi chứ sao!"
"Chủ..."
"Bổn vương từng nghĩ, lão già kia sẽ niệm tình nghĩa với phụ thân mà thả cho Khương gia một đường sống. Nhưng giờ ngươi xem, lão ta làm đến tuyệt tình tuyệt nghĩa, muốn g·i·ế·t ta, muốn diệt Khương gia. Vậy bổn vương cần gì phải trung thành với bọn họ nữa chứ."
Khương Thiên càng nói càng tức, cáu kỉnh quét ngang, đem toàn bộ đồ trên bàn đều hất hết xuống đất.
Tiểu Bì thế quỳ phục xuống, không dám nói lời nào.
Khương Thiên qua cơn tức, phủ phủ tay: "Ngươi lui đi."
Tiểu Bì cúi đầu lùi ra, nhưng khi cô đến ngưỡng cửa lại nghe Khương Thiên sắc bén, nói: "Bá mẫu mấy ngày nay không khỏe trong người, ngươi những ngày này ở lại trong phủ, trông nôm bá mẫu cho tốt."
Nghe vậy, Tiểu Bì cúi đầu càng thấp, trong lòng vừa tủi thân lại vừa thêm ấm ức.
Bao năm tận trung cống hiến, chỉ đổi về được sự nghi kỵ, còn đem mẫu thân cô ra uy h·i·ế·p.
So ra, chủ thượng với quốc quân, đều tuyệt tình chẳng kém!
Sau khi Tiểu Bì rời đi, Khương Thiên cho gọi thái y đến, có chút bất mãn hỏi: "Ngươi chữa kiểu gì, sao tên kia còn chưa tỉnh?"
Thái y oan uổng lên tiếng: "Chủ thượng, thần đã cố hết sức, chỉ là Đoạn Hồn thương đã tạm thời được áp chế, nhưng phần đầu hắn trước đó va chạm mạnh vào vật cứng, nên giờ mới chưa tỉnh."
Khương Thiên nghĩ đến lúc trước, mình lắc Lâm Thần. Có khi nào...
Nghĩ đến đây, Khương Thiên lại sượng mặt, hắng giọng đuổi người.
Sau đó, cô muốn đi đến gặp Lâm Thần, xem xét hắn thế nào. Tuy nhiên lại được hạ nhân chạy tới báo tin, bảo tổ mẫu muốn gặp mặt.
Trong An Lạc viện, tại một căn phòng xa hoa nhất.
Ở trong ấy, bài trí đầy đủ tiện nghi, đồ đạc đều có giá liên thành, đến cả chung trà cũng được đúc bằng vàng ròng nguyên khối.
Ngay tại, tủ đựng y phục trong đây bỗng hé mở, hai con người dòm dòm ngó ngó ra ngoài.
Thấy trên giường có một người đang ngủ, nằm nghiêng vào trong, không thấy rõ mặt.
Bất quá, có thể nằm ở đây thì còn là ai khác được, ngoài mục tiêu cần trừ khử.
Viên Tưởng và Vu Sinh đùn đẩy lẫn nhau, mắt nháy ra hiệu cho đối phương, không ai nguyện ý ra ngoài.
Cuối cùng, Viên Tưởng chịu thua, rút dao bên hông thận trọng bước ra, tiến tới chỗ giường.
Khi con dao trong tay Viên Tưởng nâng lên cao, muốn đâm xuống một đao đoạt mạng thì cánh cửa sổ đột ngột mở, một nữ nhân từ bên ngoài nhảy vào trong đây.
Còn may, cửa sổ đặt ở buồng ngoài, cách trong đây một tấm màn trướng.
Viên Tưởng hoảng hồn, giật bắn người, lợi dụng khoảng trống vội trốn vào lại tủ quần áo.
Tiểu Bì nhón gót, từng bước dè dặt tiến vào buồng trong.
Khi cô nhìn thấy người nằm ở trên giường, hơi do dự lật đối phương qua, thấy đây chính là đối tượng cần g·i·ế·t.
Cô nhẫn tâm nói: "Ngươi đừng trách ta, chủ thượng muốn dung người. Bất quá ta không dung ngươi được, ngươi nhất định phải c·h·ế·t."
Con dao rút ra khỏi vỏ, lưỡi dao sắc bén lóe sáng dưới ánh đèn cầy, Tiểu Bì tàn độc kề dao lên cổ người trên giường, muốn một dao cứa đứt cổ gã.
Tiếc thay, đúng lúc này cửa chính đột nhiên mở toang, có tiếng bước chân chậm rãi tiến từ ngoài vọng vang.
Trước nguy cơ bị lộ tẩy, Tiểu Bì cắn răng thu dao về, cả người lẩn xuống dưới giường, trốn yên ở đó.
Khương Thiên vào trong phòng, cứ cảm thấy có hơi khác, lại không nhận thấy điểm nào khác biệt bèn dẹp ra sau đầu, tới ngồi bên giường.
Nhìn Lâm Thần còn đang trong mê man, Khương Thiên nhớ hình ảnh lúc hắn đánh nhau với ba tên sát thủ kia.
Lúc đó, cô tưởng đâu là đang diễn nên không để tâm, giờ nghĩ lại mới thấy thần kỳ.
Rõ ràng cô đã thấy cánh tay Lâm Thần bị chém đứt, lại trong tích tắc hoàn nguyên như ban đầu, khả năng hồi phục ấy làm người kinh hãi.
Nghĩ đến khả năng hồi phục của Lâm Thần, Khương Thiên tò mò, muốn thử xem hắn thật có thể hồi phục kinh người như vậy không?
Thế là Khương Thiên lấy con dao, đặt lên cánh tay Lâm Thần, lực tay ghì xuống muốn cắt lấy hắn một lớp da.
Thế nhưng, động tác cô đã phải khựng lại, bởi lẽ người đang bất tỉnh kia đang mở to hai mắt nhìn cô.
Khương Thiên rốt rít thu dao giấu sau lưng, tay chấp lên miệng ho khan hai tiếng, rồi tỉnh bơ như không có chuyện gì nói: "Ngươi tỉnh rồi!"
Lâm Thần từ từ ngồi dậy, từng động tác của hắn khiến Khương Thiên hồi hộp nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Tuy nhiên, khi Lâm Thần ngồi thẳng người lên, lại nghe hắn bất ngờ hỏi: "Cô là ai?"
Trong lòng Khương Thiên thở phào, ngoài mặt nghiêm chỉnh trả lời: "Bổn vương tự là Tự An vương... Ngươi cũng có thể xưng hô thẳng tên của ta, gọi Khương Thiên cũng được."
Trong lời Khương Thiên ngụ ý muốn kết thân, chỉ là Lâm Thần nghe không hiểu, nghi hoặc hỏi: "Ta là ai?"
"Ngươi không nhớ mình là ai sao?"
Khương Thiên thấy có gì đó không đúng.
Y như rằng, lại nghe Lâm Thần hỏi: "Ở đây là đâu?"
Sau đó, Lâm Thần ôm đầu, bộ dáng đau đớn lầm bầm: "Đây là đâu? Ta là ai? Ta là ai..."
Lâm Thần muốn nhớ, nhưng không nhớ ra được, đầu đau như búa bổ, lấy hai tay thổ thổ lên trán, bộ dáng trông rất đáng thương.
Khương Thiên trông một màn, gấp rút giữ hai tay hắn lại: "Ngươi bình tĩnh, bình tĩnh lại nào."
Lâm Thần nhìn lên cô gái trước mặt, như thấy được ánh sáng trong đêm sương mờ mịt, ngập ngừng mở miệng hỏi: "Ngươi biết ta là ai không?"
"Ngươi là..." Khương Thiên định nói ra tên hắn là Lâm Thần.
Thế nhưng, cô đột nhiên nảy lên một ý nghĩ táo bạo, bèn thay đổi, đáp: "Ngươi là Khương Thần."
"Khương Thần?" Lâm Thần lẩm bẩm cái tên, thấy sao thật xa lạ.
"Đúng vậy! Ngươi là Khương Thần, là tiểu đệ của bổn vương."
Khương Thiên thầm bụng nói một tiếng xin lỗi với cha mình, sau mới nói tiếp: "Chúng ta là huynh đệ cùng cha khác mẹ, ngươi là con ngoài dã thú của phụ thân bổn vương."
Theo lời của Khương Thiên, gã là con tư sinh của Khương Mặc Tử với người đàn bà ở bên ngoài.
Vì để gã sống an nhàn, Mặc Tử luôn giấu giếm thân phận của gã với người ngoài.
Hiển nhiên, những lời trên mười phần hoàn mười, chẳng một câu chữ nào là thật cả.
Lâm Thần nghe thì nghe, lại không có chút ấn tượng gì, chỉ biết ôm lấy đầu thắc mắc: "Sao đầu ta đau đến vậy?"
Nghe hỏi, Khương Thiên ngượng ngùng đáp: "Bổn vương bị ám sát, tiểu đệ ngươi đã xả thân cứu bổn vương."
Khương Thiên vừa nói, vừa trông sắc mặt Lâm Thần, thấy hắn có vẻ không tin bèn khẽ cắn môi.
Thoáng chút chần chừ, Khương Thiên chạy tới ôm lấy Lâm Thần, thắm thiết bảo: "Tiểu đệ vì bổn vương xả thân, bổn vương rất cảm động. Phụ thân dưới suối vàng biết huynh đệ chúng ta tình thâm thế này, chắc sẽ vui lắm."
Lâm Thần bị ôm hơi hoang mang, mà Khương Thiên khi này khẽ chấm ngón tay lên miệng, sau đó quẹt quẹt nước bọt lên khóe mắt, xong sự mới đẩy Lâm Thần ra.
Mắt lấy ươn ướt, Khương Thiên nói: "Đệ thấy mệt thì nghỉ ngơi trước đi, mai huynh đệ chúng ta nói chuyện tiếp."
Lời vừa dứt, Khương Thiên vội vàng bỏ đi.
Ý nghĩ mới nảy lên, chưa có chuẩn bị chu đáo, tự nhiên không muốn nói nhiều, phải về soạn một kịch bản hoàn hảo rồi mới tiếp tục được.
Lâm Thần thấy mắt Khương Thiên ngấn lệ, thì có đôi phần tin tưởng vào lời cô ta nói.
Chỉ là những lời ấy, hắn thấy thực sự rất xa lạ.
Khương Thiên đi được một lúc, Lâm Thần nằm lại trên giường.
Tiểu Bì ở dưới gầm giường đã nôn nóng không chịu được, bèn bò ra ngoài. Thấy Lâm Thần đang ngủ, con dao trong tay cô lăm le khua động, có phần do dự.
Theo lời chủ thượng, người này chính là đệ đệ thất lạc nhiều năm của ngài ấy.
G·i·ế·t gã, chẳng khác nào tạo phản!
Suy đi tính lại, Tiểu Bì định thu dao về.
Ấy thế mà Lâm Thần bỗng mở mắt, khiến Tiểu Bì hoảng hồn, tay chân cuống cuồng làm rớt mất con dao.
Âm thanh con dao gõ vào sàn nhà, gây nên sư chu ý của Lâm Thần.
Hắn theo bản năng trườn người dậy, muốn nhìn thứ bị rớt kia là gì.
Bất quá, Tiểu Bì đương nhiên không cho hắn rướn đầu lên, bèn lấy tay chặn lại, chân đạp lên con dao hất vào dưới gầm giường.
Lâm Thần bị cản, nhíu mày hỏi: "Cô là ai?"
"Ta..." Tiểu Bì bất đắc dĩ thở ra, nhìn Lâm Thần: "Ta lo cho chàng lắm."
"Lo cho ta?"
"Còn giả bộ, người ta, người ta..."
Tiểu Bì thẹn thùng đẩy ngã Lâm Thần xuống giường, đầu ghé sát lại nhằm che tầm nhìn của hắn, tay thì mò xuống dưới tìm con dao.
Tuy nhiên khi nãy cô đá con dao đi hơi mạnh, rơi vào hơi sâu.
Lâm Thần thấy đầu Tiểu Bì ghé sát thì nghi hoặc hỏi: "Cô làm gì vậy? Mặt ta có gì sao?"
"Ta..."
Tiểu Bì cắn răng làm liều, áp môi lên má Lâm Thần, nhờ đó thuận đà tiến lên, lấy được con dao bên dưới.
Sau khi giấu dao vào ống áo, Tiểu Bì dựng thẳng người, mặc cho Lâm Thần còn ngơ ngẩn mà bỏ chạy ra ngoài.
Ở ngoài, Tiểu Bì đặt tay lên ngực, ép tim đừng nhảy loạn, đồng thời thở ra phù phù cho cơ thể bớt nóng.
Bất quá, nghĩ đến cảnh mình hôn hắn, vành tai cô không khỏi đỏ chót.
Bên trong, Lâm Thần lần nữa ngồi dậy, sờ lên má cười cười được một lúc, sau lại hô: "Ra đi, đừng trốn nữa."
Viên Tưởng và Vu Sinh vẫn luôn ở trong tủ, không có theo mật đạo rời đi, muốn tìm lấy cơ hội xuất thủ.
Khi hai người nghe Lâm Thần hô, đồng loạt quay sang nhìn nhau.
Từ trong mắt cả hai, đều nhìn ra được sự độc ác.
Nếu đã bị lộ, chỉ còn nước g·i·ế·t người diệt khẩu thôi!
Cả hai dùng ánh mắt trao đổi với nhau, một thoáng liền xông ra, hướng Lâm Thần tấn công qua.
Lâm Thần thấy hai người, bất thình lình từ trong tủ xông ra ngoài thì kinh ngạc. Hắn chỉ hô thử, thật không ngờ còn có người ẩn nấp.
Viên Tưởng và Vu Sinh cầm dao đâm tới, Lâm Thần luống cuống tay chân, theo bản năng bắt lấy cổ tay hai người họ.
Hai người bị bắt liền có ý vùng ra, khi này họ mới phát hiện tay Lâm Thần như kìm sắt, có làm thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Cả hai lại nhìn nhau, Viên Tưởng mím môi lắc đầu, Vu Sinh cũng lắc đầu theo.
Sau đó, chỉ có tiếng răng rắc vang lên, cùng với tiếng con dao nặng nề rơi xuống đất, kèm theo âm thanh ú ớ, khó lời hình dung được.