Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 50: Câu chuyện xưa cũ.

Chương 50: Câu chuyện xưa cũ.


Trong gian phòng xa hoa, Lâm Thần ung dung ngồi trên giường, chân vắt chéo hình chữ ngũ, người hơn nghiêng về trước, trong tay tung hứng con dao rất điệu nghệ.

Phía dưới, Viên Tưởng và Vu Sinh đang quỳ gối, mặt nhăn nhó đầy đau đớn.

Lâm Thần có chút mất kiên nhẫn, bảo: "Nói!"

Vừa rồi, sau khi hắn bẻ tay hai người họ, định lấy đạo của người trả cho người, thọc tiết đối phương thì bỗng nghe Viên Tưởng hô hào hai tiếng 'thiếu gia' khiến hắn đứng hình trong giây lát.

Nghĩ rằng bên trong có uẩn khúc gì đó, nên mới có cảnh như hiện tại.

"Thiếu gia, người không thể quên đi mối thù gia tộc được. Tự An vương tin lời gièm pha,... đồ sát gia tộc ta. Trong mấy ngàn nhân khẩu, chỉ có... chỉ có thiếu gia và hai lão già này may mắn sống sót. Thế nên,... để báo thù, chúng ta mai phục ở đây... ám sát hắn."

Viên Tưởng nói có mấy câu, đã ấp úng lên xuống vài ba bận, hơi thở như muốn đứt tới nơi.

Lâm Thần nghe thì nhíu mày, gằn giọng lấy hỏi: "Vậy sao hai người muốn g·i·ế·t ta?"

"Chúng ta là đi g·i·ế·t Tự An vương đó chứ, ai biết gã này quá mức xảo trá, nhường phòng này lại cho thiếu gia ở." Vu Sinh thay Viên Tưởng đáp.

Lời trên hoàn toàn là thật, hành cung là của Khương Thiên, nhưng cô đã để lại cho Lâm Thần nằm dưỡng thương.

Một mặt tiện cho việc trị thương của Lâm Thần, một mặt phong tỏa tin tức. Dù sao, hành cung vương gia không phải ai cũng vào được.

Lâm Thần day day thái dương, phân vân một hồi, hắn lại hỏi: "Thế, tên đó sao lại nhận ta làm thành đệ đệ, là có chuyện gì xảy ra?"

Vu Sinh và Viên Tưởng đều nhìn nhau, người đẩy ta đùn. Vu Sinh bảo Viên Tưởng nói, Viên Tưởng thì bảo Vu Sinh giải thích.

Lâm Thần một bên trầm mặc, ngừng động tác tung thảy con dao lên xuống lại, thay vào đó là cầm chặt nó, hướng phần mũi về phía hai người họ.

Viên Tưởng thấy thế thở dài, mắt láo liên một hồi, não nề lên tiếng: "Khương Thần, thật sự đã c·h·ế·t rồi."

Theo lời Viên Tưởng nói, Khương Thần trong lời Tự An vương trước đó đã bị g·i·ế·t, Lâm Thần là lấy thân phận Khương Thần này tiếp cận Tự An vương.

Ai ngờ đâu, đột nhiên có thích khách lồi ra, qua một phen giao tranh, Lâm Thần bị thương, mất luôn trí nhớ.

"Thiếu gia, người phải cẩn thận, Tự An vương thâm độc, có lẽ đám sát thủ đó là do hắn thuê đấy, muốn diệt Khương Thần. Bất quá, Tự An vương có nghĩ đến thế nào cũng không thể biết được, Khương Thần thật sự đã c·h·ế·t từ lâu rồi."

Vu Sinh a dua nói vào, toan làm cho Lâm Thần sinh ra chán ghét với Khương Thiên.

Có điều, Lâm Thần thấy lời ấy không đúng, bèn phân bua: "Ta không cho rằng, Tự An vương ác như các ngươi nghĩ đâu."

Vừa rồi, Khương Thiên với hắn rất tốt, cũng rất chân tình, không thấy người ta đẫm lệ nơi khóe mắt đó ư!

"Thiếu gia nghĩ xem, Khương Thần là con trai cũng Hồng Y đại thống soái, hoàn toàn có thể thay gã kế thừa vị trí Tự An vương. Cho nên gã mới xuất thủ diệt hậu hoạn, là điều dễ hiểu mà."

Lâm Thần nghe thế thì rơi vào trầm tư, nhưng không phải hắn đang suy xét Khương Thiên có thuê sát thủ hay không, thứ hắn đắn đo là lời của những người này có bao phần đáng tin.

Viên Tưởng thấy Lâm Thần rơi vào trầm tư thì oán giận nhìn Vu Sinh.

Rõ ràng đang lừa gạt người rất thuận lợi, tự dưng kéo vấn đề sát với thủ vào làm chi?

Để sửa sai cho Vu Sinh, Viên Tưởng vội cúi đầu sát xuống sàn nhà, thê lương nói: "Thiếu chủ! Mọi chuyện đều không quan trọng nữa rồi. Quan trọng nhất hiện tại là Tự An vương đã xem người thành Khương Thần, người có cơ hội tiếp cận... g·i·ế·t c·h·ế·t hắn."

Bỗng, Viên Tưởng đứng bật dậy, mày hằn cau, lộ rõ những vết nếp nhăn trên ấn đường, tay luồn ra phía sau nhéo mạnh mình một cái, đau đến mức mộng mắt phủ lên một tầng chất lỏng trong suốt.

Hiệu ứng đầy đủ, Viên Tưởng uẩn uất nhìn Lâm Thần, bảo: "Mối thù mấy trăm người nhà chúng ta, chỉ trông chờ vào mỗi thiếu gia mà thôi..."

"Khoan!"

Lâm Thần khẽ nheo mắt, con dao trong tay tiến lên trước một chút, chất vấn: "Không phải mới nói mấy ngàn người sao?"

"Cái này không quan trọng, thiếu gia à... quan trọng là người không thể quên đi mối thù của gia tộc."

"Đúng đó." Vu Sinh cũng đứng lên, buông lời tán đồng.

Hai người hướng tới Lâm Thần, dự định trao những cái ôm đằm thắm lấy làm tin.

Chỉ là, Lâm Thần nào cho bọn họ tiếp cận, con dao để trước người dè chừng, kẻ nào lên liền xiên cho một nhát.

Vu Sinh và Viên Tưởng đều một mặt khó xử, Lâm Thần lại chẳng quan tâm, chỉ nghe hắn chốt xuống một câu: "Làm sao ta tin được các ngươi?"

"Cái này..."

Câu hỏi này đúng là làm khó bọn họ, toàn bộ là bịa đặt, lấy gì khiến đối phương tin được đây?

Đang vào thế khó, bất giác Viên Tưởng nhìn vào cổ tay Lâm Thần.

Góc ống áo trên ấy, vì khi nãy cử động mạnh đã bị xắn lên một góc, để lộ ra chiếc vòng tay thô ráp.

Trông thấy chiếc vòng tay, Viên Tưởng linh quang khẽ động, vỗ vỗ ngực bi phẫn: "Thiếu gia sao có thể nghi ngờ chúng nô tài! Người nếu không tin, vậy hãy xem cái vòng tay của người đi, đấy là vật đính ước giữa ngài và thiếu phu nhân đó."

"Thiếu phu nhân? Ta có vợ rồi sao?"

"Đương nhiên! Thiếu phu nhân c·h·ế·t thật thảm, bị tên Tự An vương vô lại kia cưỡng bức đến c·h·ế·t, toàn thân không lành lặn."

Viên Tưởng nói tới lại muốn tiến lên ôm Lâm Thần, nhưng ái ngại con dao của hắn, bèn quay sang Vu Sinh.

Vu Sinh cũng rất phối hợp diễn, ôm chằm lấy Viên Tưởng.

Cả hai ôm nhau, bắt đầu thút thít khóc lên.

Khi này, Lâm Thần không có nhàn tâm để ý tới bọn họ.

Hắn sờ vào vòng tay, bỗng dưng trái tim nhói lên, cảm giác như đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng.

Vừa hay bầu trời bên ngoài đổ mưa, hạt mưa rơi trên mái ngói bộp bệch như bản hòa tấu cục mịch, uyển chuyển lọt vào tai Lâm Thần lại trở nên sống động hơn bao giờ hết.

Đầu Lâm Thần bắt đầu đau, kèm theo cơn đau âm ỉ là lờ mờ hình ảnh một người con gái.

"Vòng tay này là kỷ vật đính ước, cũng là di vật khi mẫu thân lúc lìa đời đã trao cho muội. Mong huynh nhìn thấy nó, sẽ nhớ tới có một người con gái như muội, từng hiện hữu trong cuộc đời của huynh."

"Vô ích thôi, thực lực của huynh chẳng là gì trong mắt họ."

"Tương lai, nếu vô tình hai chúng ta có gặp lại nhau,.. mong huynh có thể lơ muội đi, đừng chào hỏi gì cả."

"Trốn đi... chúng ta trốn đến chân trời góc bể, tìm nơi không người, sống hết quãng đời đào viên còn lại."

Đầu Lâm Thần càng đau, từng cỗ hình ảnh thay đổi.

Vẫn là người con gái ấy, chỉ là âm thanh hỗn tạp, quấn lấy vào nhau, trong đó còn có giọng của hắn.

Đến đây, tựa hồ tâm trí Lâm Thần tự khóa lại một mảng ký ức, không muốn nhớ lại.

Hắn ôm lấy đầu, răng nghiến vào đã cắn nát cả bờ môi, mồ hôi lấm tấm chảy dài trên trán.

Dẫu thế, Lâm Thần vẫn chịu đựng. Vì hắn biết, hình ảnh phía sau rất quan trọng.

Cuối cùng, sợi dây xích phong tỏa ký ức đã nới lỏng, Lâm Thần nhớ tới một khuôn mặt.

Khuôn mặt của một kẻ tàn bạo, trong màn mưa đang bóp cổ hắn.

Giọng điệu người này khàn đặc, cười cợt nói: "Có người nhờ ta chuyển lời cho ngươi, thứ không thuộc về mình thì đừng nên cưỡng cầu, bằng không..."

Lâm Thần hồi tỉnh, ánh mắt trở nên hung lệ, một bên khóe môi nhỉnh lên lồ lộ cái răng nanh bén nhọn phía sau.

Tay hắn lướt nhẹ qua mặt dao sáng bóng, sau đó bỗng phát lực, trực tiếp bẻ gãy con dao ấy thành hai nửa.

Ném đi con dao chẳng còn nguyên vẹn sang một bên, Lâm Thần đứng phắt dậy khiến hai người Viên Tưởng giật mình chùn bước.

Lâm Thần mặt đằng đằng sát khí, chầm chậm tiến lên trước, Viên Tưởng và Vu Sinh theo sát lấy chầm chậm lùi về sau.

Hắn tiến lên bao nhiêu bước, hai người họ liền lùi về bấy nhiêu bước.

Bầu không khí ở đây đã trầm lắng xuống đến đáng sợ, lồng ngực của hai con người dối trá thình thịch lên tiếng vang.

Thế mà, Lâm Thần bất chợt tăng tốc, thoáng cái cả tới gần bên.

Viên Tưởng cùng Vu Sinh kinh hãi, tim muốn rớt ra ngoài, hô hấp đình trệ, nhắm mắt chịu trận.

Song, Lâm Thần đến bên hai người ấy, chỉ thấy hắn dang rộng vòng tay, ôm cả hai vào người.

"Hai vị chịu nhiều khổ cực rồi! Hai vị yên tâm, ta nhất định sẽ g·i·ế·t tên khốn Tự An vương đó."

Nói đến lời cuối, Lâm Thần kéo dài hơi ra, hận ý chất chứa tựa rõ, không một chút che giấu.

Nghe đặng, Viên Tưởng thở phào.

Dọa c·h·ế·t khiếp ông, tưởng đâu hôm nay c·h·ế·t chắc, ngờ đâu chuyển bại thành thắng, lôi kéo thêm được một tên trợ thủ.

Chương 50: Câu chuyện xưa cũ.