Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 05: Nơi ấy có nàng.
Trong cánh rừng u tối, ánh sáng mặt trời như vụt tắt, chỉ để lại những vệt sáng le lói xuyên qua tán cây rậm rạp.
Bước vào đó, cảm giác lạnh lẽo và căng thẳng tràn ngập trong không khí.
Tiếng gầm rền từ sâu thẳm, tiếng cắn xé và thét lên của những sinh vật hoang dại khiến lòng người rung động.
Những con thú hoang dã với sự săn đuổi tàn bạo, từ bộ lông đầy sắc màu tới sự hung hãn trong ánh mắt. Đôi khi, chúng sẽ đột ngột xuất hiện, sẵn sàng t·ấn c·ông bất cứ kẻ mạo hiểm nào vô ý bước vào lãnh địa.
Trên mặt đất, cây cỏ rền rỉ đung đưa, lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo tạo nên cảnh quan mê hoặc.
Nhưng đừng để những điều đẹp đẽ này che lấp đi những hiểm nguy tiềm ẩn mà nó mang lại.
Bụi cây dây leo vươn lên từ lòng đất, chồi non bắt đầu tạo nên những mớ rễ rối rắm và gai góc. Những gai sắc nhọn cắm trổ khắp nơi, chờ đợi cơ hội để châm ngòi cho sự đau đớn.
Các loài côn trùng nguy hiểm như rắn độc, nhện đen hay bọ cạp đồng thời tồn tại, là mối đe dọa vô tình, chực chờ lấy mạng bất kỳ ai sơ sẩy mạo phạm.
Sự nguy hiểm trong rừng là vô tận, không thể đo lường. Đó là một thế giới hoang dã, mà cứ mỗi bước chân sẽ là một cuộc chiến với tự nhiên.
Ấy vậy, một cô nương yếu đuối, không chút kiến thức, không một người dẫn đường, dám cả gan tiến vào trong đó.
Thân ảnh cô yếu đuối lại tựa thái sơn, mỗi lúc một vào sâu hơn.
...
Lúc trưa Nguyệt Nương mua đồ trở về không thấy Phượng Chu Thiên, nên quay qua hỏi Lâm Thần.
Theo Lâm Thần đoán, cô ta chắc là tự mình xông vào rừng rồi.
Lâm Thần thấy hơi lo lắng, tuy nhiên không nghĩ quá nhiều, thầm cho rằng không lâu sẽ về ngay thôi.
Thế nhưng, mặt trời dần lặng Lâm Thần vẫn không thấy Phượng Chu Thiên trở lại.
Nghĩ đến việc cô ta vẫn còn ở trong cánh rừng đầy rẫy hiểm nguy, đầu hắn gần như muốn bùng nổ.
Trong một khoảnh khắc, hắn muốn chạy tới, lôi cô gái điên dại kia về ngay lập tức.
Và rồi, hắn thật sự đã chạy vào rừng, đi tìm cô gái ấy.
Lâm Thần thấy hối hận, khi đã quá phũ phàng nói lời từ chối. Dù cho hắn không ưa cái nét tiểu thư của cô ta, không đồng nghĩa với việc hắn ghét cô.
Chỉ là... không ưa...
Chưa đến mức bỏ mặc, thấy c·hết không cứu.
Ánh chiều tà vương vấn không được bao lâu, vầng trăng khuyết dần dần thay thế cho mặt trời mỏi mệt đi nghỉ.
Lâm Thần nhìn bụi cây u ám trước mặt, trong mơ hồ thấy ánh mắt đỏ ngầu đang lăm le dòm ngó.
Chẳng lâu sau, những ánh mắt rực đỏ đầy tham lam, càng lúc càng nhiều.
Lâm Thần đứng trên con đường mòn không còn lựa chọn, chỉ đành bỏ cuộc quay về nhà. Trong lòng cầu mong một tia hy vọng nhỏ nhoi, cầu cho Phượng Chu Thiên có thể bình an.
Dù hắn rất rõ ràng, khả năng đó cực thấp.
Rời khỏi rừng, Lâm Thần lảo đảo bước chân, thâm tâm cảm thấy cực kì khó chịu.
Chẳng biết đi được bao lâu, hắn đã thẫn thờ đến trước cửa nhà.
Trong ngôi nhà ấy, ánh đèn nhòe mờ, ảm đạm bốc lên từng làn khói đen, Nguyệt Nương trong đó nôn nóng đi qua đi lại chờ tin.
Thấy cảnh này, Lâm Thần lại không dám vào báo tin dữ.
Báo tin đâu phải chuyện dễ dàng, nhất là tin buồn.
Song, con người ai rồi cũng phải học cách đối mặt, chẳng thể lẩn tránh với hiện thực mãi được.
Nghĩ thế, Lâm Thần đi vào, trông ánh mắt mong mỏi của Nguyệt Nương, hắn lắc đầu.
Lâm Thần muốn nói người đ·ã c·hết rồi, thế nhưng ngay khi lời đến cuống họng, ở ngoài bỗng có tiếng xào xạc, khiến hắn khựng lại.
Ngoái đầu ra sau nhìn, lọt vào trong tầm mắt của hắn là một Phượng Chu Thiên trong trạng thái vô cùng thê thảm đứng ở đấy.
Áo quần của Phượng Chu Thiên trên dưới không ít chỗ bị rách, khắp nơi bám đầy bùn đất hòa lẫn với máu.
Mái tóc dài màu đen như dòng suối của cô giờ đã trở nên lộn xộn, trải dài trên bả vai có một vết cào lớn trông vô cùng dữ tợn.
Trên gò má mỹ miều, có một vết xước nhỏ cắt qua làn da trắng mịn, một giọt máu tươi chảy ra từ đó, trông thật thê lương.
Mặc dù thế, khi cô nhìn hắn, trên môi nhợt nhạt khẽ mỉm cười.
Nụ cười quen thuộc khi nào, nhưng trong mắt Lâm Thần lúc này, nụ cười đó tựa những ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Trong một phút giây, thời gian tựa như đóng băng. Trong mắt hắn giờ đây, duy chỉ có cô gái trước mắt.
Nhánh cây già bên ngoài đung đưa trước gió, ánh mắt hai con người nhìn nhau say đắm.
Sau đó... Phượng Chu Thiên quỵ ngã, Lâm Thần hốt hoảng vội chạy lại.
Trước khi cô ngã vào mặt đất lạnh giá, hắn đã kịp đón lấy cơ thể mảnh khảnh ấy của cô.
Lúc này, Lâm Thần mới chú ý tới, trong tay Phượng Chu Thiên vẫn luôn giữ chặt cái giỏ mây, bên trong là dược thảo Bạch Dương Đầu.
Bàn tay Phượng Chu Thiên giữ chặt không buông, lại giống như nắm vào trái tim hắn, khiến tim hắn thắt chặt quặn đau.
Bạch Dương Đầu đúng là có giá trị. Nhưng so với tính mạng của mình còn gì quý hơn được?
Thật không hiểu, cô gái này sao lại ngu ngốc đến thế cơ chứ?
Ý nghĩ bâng quơ bủa vây, Lâm Thần như c·hết lặng tại chỗ, cứ đờ người ra đó.
May sao Nguyệt Nương đã đến bên cạnh, khẩn trương bảo: "Mang con bé vào trong nhà."
Lâm Thần như với được cọng rơm cứu mạng, lập tức hoàn hồn. Theo quán tính bế Phượng Chu Thiên vào lòng, chạy thẳng tới phòng mình.
Nguyệt Nương đi theo sau, thấy Lâm Thần lóng ngóng, đầu óc bấn loạn thì không khỏi cười trộm.
Kế của tế nữ quả nhiên có tác dụng!
Lâm Thần ngây ngô chẳng biết gì, hắn dè dặt đặt Chu Thiên nằm lên giường.
Trong giây phút nóng vội, tay hắn kéo lớp áo trên bả vai của cô xuống, mới trông thấy vết cào thật dữ tợn. Sâu đến tận xương tủy, bàng bạc xương trắng lộ rõ.
So những gì hắn tưởng, càng nghiêm trọng hơn nhiều.
Vết thương cần được cầm máu ngay, mà ở đây lấy gì để cầm máu ấy nhỉ?
Khi Lâm Thần cảm thấy bản thân bất lực nhất thì một bàn tay vỗ vào vai y.
Nguyệt Nương ở phía sau kéo Lâm Thần ra, kêu hắn nấu nước ấm, rồi không chút nể tình đuổi đi.
Lâm Thần ở bên ngoài, ba bận bốn lượt muốn xông vào trong.
Lòng hắn vô cùng tự trách, phải mất một hồi mới bình tĩnh, theo lời Nguyệt Nương xuống bếp nấu nước ấm.
Một đêm loay hoay, đúng hơn là Nguyệt Nương loay hoay chạy ra chạy vào bận bịu cứu chữa.
Trong phòng nhỏ đôi lúc vang lên tiếng kêu ư ứ đầy đau đớn, Lâm Thần ở ngoài nóng ruột, nóng gan cũng hết trọn một đêm.
Ánh trăng lên rồi lại xuống, đêm nay đã gần trôi qua, ánh dương đã gần ló dạng, Lâm Thần ngồi trên ghế mà sầu não không thôi.
Hắn nhìn cái giỏ đầy thảo mộc được đặt ở trên bàn, hết than ngắn rồi lại thở dài.
Nếu khi đó, hắn đồng ý dẫn cô ta vào rừng thì đã chẳng xảy ra cớ sự như bây giờ.
Trong khi Lâm Thần ân hận, đúng lúc cánh cửa bất thình lình mở, Nguyệt Nương chầm chậm bước ra.
Lâm Thần hấp tấp tiến lại hỏi han tình hình của Chu Thiên.
Theo lời của Nguyệt Nương, thương thế của Phượng Chu Thiên là do hung thú t·ấn c·ông mà thành, không mấy nguy hiểm. Máu đã được cầm, uống thuốc, tịnh dưỡng vài hôm sẽ khỏi.
Lâm Thần ngạc nhiên nhìn Nguyệt Nương, không ngờ mẹ mình còn lợi hại cả trên phương diện chữa trị này nữa.
Tuy nhiên, Lâm Thần chẳng đâu có tâm trí để mà nghĩ nhiều.
Hắn nhìn Nguyệt Nương, hỏi: "Con vào được không?"
Nguyệt Nương không có ý cấm cản, gật đầu bước sang một bên nhường đường.
Lâm Thần nhón gót vào trong.
Mới bước qua cửa, Lâm Thần nhăn mày.
Mùi gắt của thuốc lẫn vào mùi tanh tưởi của máu tươi, xông thẳng vào mũi làm hắn buồn nôn.
Đè xuống cái cảm giác ngai ngái kia, Lâm Thần đưa mắt nhìn về Phượng Chu Thiên đang hôn mê chưa tỉnh.
Cả người Phượng Chu Thiên nhễ nhãi mồ hôi, thấm đẫm lớp áo mỏng manh.
Có lẽ trùng hợp, khi hắn nhìn sang, miệng nhỏ của cô khẽ khàng nhẹ rên 'a' lên một tiếng.
Nghe âm thanh đó, Lâm Thần không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, tiểu đệ phía dưới không nghe theo sai bảo, muốn ngóc đầu lên.