Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 04: Cô gái lẳng lặng khóc trong đêm.

Chương 04: Cô gái lẳng lặng khóc trong đêm.


Trong đêm thanh vắng, tiếng con trùng rù rì, lá cây xào xạc bên ngoài.

Lâm Thần đang nằm ngủ trên giường, bỗng dưng nghe thấy tiếng khóc thê lương vang vọng làm hắn giật mình choàng tỉnh.

Khi Lâm Thần chập chờn mở mắt nhìn xung quanh, màn đêm tối bao trùm không gian, mọi thứ trở nên vô hình trước sắc màu đen tuyền.

Lâm Thần cẩn thận ngồi dậy, theo hướng âm thanh vừa nghe ngó sang cửa sổ.

Ngoài kia, bóng tối u ám, cộng thêm cái se se lạnh hơi sương, lẫn vào trong đó tiếng khóc thút thít không rõ nguyên nhân, khơi gợi lên sự hiếu kỳ trong lòng y.

Tiếng khóc âm ỉ tiếp tục văng vẳng bên tai. Nó đầy ám ảnh, cũng đầy kinh dị. Mọi thứ xung quanh dần đà trở nên lạnh lẽo và kỳ quái.

Một thế giới mới, có lắm thứ mới mẻ mà hắn chưa từng gặp phải. Sự kích thích tràn ngập tâm trí.

Mặc dù hắn ý thức rõ tính nguy hiểm trong tình huống hiện tại đem lại. Ngặt nỗi, khao khát khám phá bản chất của tiếng khóc, tìm ra nguyên nhân đằng sau nó càng khiến hắn không thể tiếp tục ngồi yên.

Lâm Thần bước đến bên cửa sổ, đập vào trong mắt là gốc cây già với những tán lá rậm rạp, tựa một cánh tay vươn ra từ lòng đất, đen kịt trong bóng tối.

Đom đóm nhỏ lung linh bay lượn xung quanh, ánh sáng yếu ớt phát ra từ chúng, tạo nên một màn trình diễn lấp lánh đầy mờ ảo.

Và rồi, trong cảnh mờ ảo đó, hắn thấy một nữ nhân mặc y phục trắng như tuyết, đang dựa lưng vào gốc cây cổ thụ.

Dưới ánh sáng của đom đóm, khuôn mặt nõn nà của cô ẩn hiện. Khuôn mặt tràn đầy buồn bã, nỗi buồn sâu thẳm trong tâm trí.

Hai tay cô vòng qua, tự ôm lấy chính mình. Nước mắt rơi lệch trên gương mặt ngây ngô.

Tiếng khóc vang trong đêm thâu, lan tỏa sự thống khổ cùng nỗi đau mất mát mà cô đang phải chịu đựng.

Trong không gian tĩnh lặng, âm thanh ấy nghe sao xé lòng.

Lâm Thần nhìn kỹ nữ nhân dưới gốc cây kia, chẳng phải ai xa lạ, là cô gái đến nhà hắn lúc chiều muộn.

Chỉ khác ở chỗ, cô hồi chiều tựa đóa mẫu đơn khoe sắc thắm, còn giờ đây lại như bông hoa tàn phai, với vẻ đau đớn và uất hận trên nét mặt.

Lâm Thần ngáp dài, khép cửa quay về giường tiếp tục mộng đẹp. Đối với Phượng Chu Thiên, hắn không có bất ngờ, cũng chẳng có ý định tiến tới an ủi.

Thông qua phong thái cùng cử chỉ của nữ nhân này, Lâm Thần phán đoán cô ta là con nhà gia giáo.

Từ nhỏ đến lớn ăn sung mặc sướng, bây giờ bị đưa đến nơi khỉ ho cò gáy, gả cho một tên lang quân không có tiền đồ. Nói không buồn, không uất hận, hẳn là giả dối.

Cô khóc được là điều tốt, có thể xả hết ưu phiền trong lòng. Hắn không cần ngăn cản, cũng chẳng cần tiến tới giảng đạo lý.

Bởi lẽ chẳng cần thiết, cô ta cần tự học cách vượt qua.

Hắn đến đó, chen vào không gian riêng tư ấy, chỉ làm cho cả hai đều xấu mặt, làm cho bầu không khí càng thêm ngượng ngùng.

Nằm trên giường, Lâm Thần bịt tai, rất lâu sau mới lại chìm vào giấc ngủ sâu. Đâu hay biết rằng, bên ngoài Phượng Chu Thiên cùng Nguyệt Nương tụ cùng một chỗ, một người giận dữ, một kẻ ưu phiền.

"Hắn thực sự không hiểu phong tình..."

Phượng Chu Thiên giẫm chân muốn nói lại thôi, những lời sau đó quá khó nghe, không tiện thốt thành lời. Đặc biệt khi có Nguyệt Nương ở bên, càng không thể nói.

Nguyệt Nương bên này thì day trán, bỗng nghĩ đến một chuyện, liền bảo: "Không chừng, thằng bé thích loại nữ nhân đanh đá, kiểu người kiêu ngạo cũng nên."

Cô gái đầu làng, theo Nguyệt Nương thấy chẳng có gì tốt đem so với Chu Thiên. Từ phong thái đến nhan sắc không chỗ nào bì kịp.

Ấy thế, con nàng lại mê như điếu đổ cô ta, còn Chu Thiên xinh đẹp rạng ngời lại không thể khiến nó ngó ngàng tới.

Nguyệt Nương thật không hiểu, chỉ có thể nghĩ tới một lý do. Đó là Lâm Thần thích loại đanh đá, chua ngoa.

Nói trắng ra là thích bị ngược.

Phượng Chu Thiên hiểu ý của Nguyệt Nương. Cô trầm mặc không nói, Nguyệt Nương cũng chả buồn nói gì thêm.

Cứ thế, kế hoạch tâm sự trong đêm khuya, dưới bóng cây già cùng ánh đom đóm đầy lãng mạn của hai cô cháu thất bại trong thảm hại.

Quay lại với Lâm Thần, hắn ngủ rất ngon lành. Sự tình đêm qua như một nốt dạo đầu, chẳng để lại trong tâm trí hắn nổi một tia gợn sóng.

Đến sáng hôm sau, nhật liệt lên cao, nắng hắt quang mang chiếu thẳng vào mí mắt đang nhắm nghiền, Lâm Thần mơ màng tỉnh dậy, bụng meo mốc kêu lên ồng ọc.

Lâm Thần thầm nghĩ kỳ quái, sao Nguyệt Nương còn không kêu dậy ăn sáng?

Thường ngày, khi ánh ban mai vừa ló dạng, Nguyệt Nương sẽ đạp cửa, giật đầu hắn dậy.

Hôm nay sao lại im thin thít thế kia?

Phải ra xem thử!

Lâm Thần mở cửa, thầm

lo không biết có chuyện gì chăng?

Cách cửa mở được non nửa, đập thẳng vào mắt hắn là cô gái thanh thuần sắc thắm, lụa mỏng che thân, nước da ôn ngọc. Tay cô ấy nhấc hờ, như muốn gõ cửa, nhưng bị hắn mở ra trước.

Nhìn thấy Phượng Chu Thiên, Lâm Thần không khỏi nghĩ đến tiếng khóc của cô đêm qua.

Tiếng khóc đó thê lương đến thế, mà giờ cô lại ở đây, mặt mày tươi tắn, môi mộng hồng đào khẽ nhỉnh, ẩn hiện cái răng khểnh trắng buốt.

"Huynh dậy rồi thì ra ăn đi thôi."

Mời mộc một tiếng, Phượng Chu Thiên xoay người một mạch chạy mất dạng.

Lâm Thần nhìn người con gái dần khuất sau vách tường, không khỏi lắc đầu.

Cô gái này thật giỏi giấu tâm tư!

Hoặc có lẽ nữ nhân nào cũng thế, đều giỏi giấu tâm sự vào trong lòng.

Có lẽ... hắn không rõ nữa.

Lâm Thần đi ra ngoài, lấy nước rửa mặt, vệ sinh một chút rồi đến bàn ăn.

Ở đây, Phượng Chu Thiên đã ngồi sẵn chờ hắn đến, nhưng lại không thấy Nguyệt Nương ở đâu.

Lâm Thần thấy lạ, vừa ngồi xuống vừa thuận miệng hỏi: "Mẫu thân ta đi đâu rồi?"

"Nương vào thành, mua ít đồ dùng cá nhân."

Lâm Thần lấy một cái bánh bao gặm trong miệng, ú ớ hỏi: "Đồ gì?"

Với câu hỏi này của Lâm Thần, Phượng Chu Thiên không có trả lời, chỉ thẹn thùng cúi đầu, vành tai dần đỏ.

Lâm Thần thấy bộ dáng cô như thế thì hiểu ra, không tiếp tục gặng hỏi nữa. Còn có thể là gì ngoài một số đồ dùng riêng tư của con gái cơ chứ!

Sau đó, Lâm Thần lẳng lặng ngồi ăn. Một lúc, hắn nhìn lại, chỉ thấy Phượng Chu Thiên ngồi đó nhìn mình mà chẳng có ý động đũa, không khỏi nghi hoặc: "Cô không ăn sao?"

Phượng Chu Thiên lúc này mới sực nhớ, bản thân bây giờ là phàm thai cần phải ăn uống.

Nàng xấu hổ cười trừ, động đũa ăn được một chút liền nghỉ.

Đồ ăn trước mặt ăn không vô, nàng đã tịch cốc từ lâu, ăn với chả uống chẳng mấy thiết tha.

Lâm Thần hiển nhiên không hiểu được ý nghĩ của Phượng Chu Thiên, hắn thấy cô gái này thật kiêu kỳ, lòng sinh chán ghét, thiện cảm đối với cô lập tức rơi xuống đáy vực.

Cứ vậy hắn quyết định không thèm đếm xỉa đến nữa, ăn xong phần mình lập tức đứng lên dọn dẹp, song lại bị Phượng Chu Thiên giành mất phần.

Phượng Chu Thiên muốn thay hắn làm công việc dọn dẹp nhà cửa.

Đương nhiên, Lâm Thần không có từ chối, định bụng quay về phòng.

Thế nhưng hắn chưa kịp cất bước, đã nghe Phượng Chu Thiên ở sau níu lại: "Khoan đã!"

Lâm Thần ngoái sang, chỉ thấy Phượng Chu Thiên đặt chén đĩa trong tay xuống, ngập ngừng nói: "Muội định vào cánh rừng gần bên, hái ít cây thuốc đem đổi lấy tiền. Nhưng muội không thông thạo đường đi, huynh có thể dẫn đường cho muội được không?"

Nghe yêu cầu của Phượng Chu Thiên, Lâm Thần không cần nghĩ ngợi, tức khắc lắc đầu báo một tiếng "không rảnh" rồi quay trở về phòng mình.

Khi thân ảnh của Lâm Thần hoàn toàn khuất dạng, khóe môi Phượng Chu Thiên khẽ cong.

Đồng ý hay từ chối chẳng phải là vấn đề, nàng không tin y có thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình.

Trong phòng, Lâm Thần nằm lì ở trên giường, đối với lời nhờ vả của Phượng Chu Thiên chẳng đoái hoài đến.

Hoàn toàn không ý thức được, diễn biến tiếp theo sẽ khiến cho hắn hối hận không thôi.

Chương 04: Cô gái lẳng lặng khóc trong đêm.