Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 53: Tố Nhu dụ hoặc
Lâm Thần bước đi trong bầu không khí ngột ngạt của buổi lễ đón tiếp, tâm trạng không yên được một giây phút nào.
Hắn vừa được tuyên bố làm tân Tự An vương, một danh vị quá đỗi xa lạ.
Chưa đầy một ngày trước, hắn vẫn là một kẻ vô danh, vừa mới trở về nhận tổ quy tông.
Thế mà giờ đây, hắn lại phải đứng trên cương vị cao quý, đối diện với vô số ánh mắt tò mò, dò xét.
Đoàn sứ giả từ đế đô đã được đưa vào trong Tự An phủ, các vị quan trọng trong sứ đoàn đều có vẻ nghiêm trang.
Tuy nhiên ẩn chứa trong ánh mắt của họ là sự khó hiểu, về việc Khương Thiên nhường vương vị cho một kẻ chưa từng nghe danh.
Lúc này, bước chân của Lâm Thần dừng lại trước cửa chính đại điện, nơi yến tiệc đón tiếp sứ đoàn đã được chuẩn bị sẵn.
Đập vào mắt hắn, là khung cảnh xa hoa, tráng lệ.
Sảnh tiệc rộng lớn được, trải đầy thảm lụa quý giá,
Bàn tiệc dài được bày biện đầy ắp những món ngon vật lạ, từ rượu hảo hạng đến các món ăn tinh tế.
Trên bàn, những chén vàng, đĩa bạc sáng lấp lánh lộng lẫy.
Phía trước, một đội nữ nhạc công gảy đàn nhẹ nhàng, âm thanh từ cổ cầm lan tỏa khắp không gian, khiến bữa tiệc càng thêm phần tráng lệ.
Ngồi xung quanh bàn tiệc là những nhân vật quan trọng nhất của Khương gia, những người mà Lâm Thần vừa gặp mặt vào ngày hôm qua.
Từ tổ mẫu của Khương Thiên, một vị lão thái thái với ánh mắt nghiêm nghị. Rồi đến các trưởng bối trong gia tộc đều có mặt.
Tất cả đều ở đây...
Nhưng điều kỳ lạ là, không ai bày tỏ bất kỳ phản ứng nào về việc Khương Thiên, chuyển giao chức vị Tự An vương cho hắn.
Họ chỉ ngồi yên, lặng lẽ thưởng thức món ăn, như thể chuyện này đã được định đoạt từ lâu.
Lâm Thần cố giữ vẻ điềm tĩnh, bất quá trong lòng hắn sớm đã hỗn loạn thành một đoàn.
Hắn thắc mắc, áp lực vô hình đè lên người, không cho hắn nói chuyện khi nãy là gì?
Tại sao Khương Thiên lại đột ngột lấy lý do bệnh tật, để chuyển giao chức vị này cho hắn chứ?
Thâm chí, còn viện lý do để không tham dự buổi yến tiệc tiếp đón.
Hơn nữa, Khương Dịu Nhị, tỷ tỷ trên danh nghĩa kia của hắn, cũng không có mặt tại đây...
Khi Lâm Thần đang mải suy nghĩ về những điều đó, không hay biết Tố Như đã nhẹ nhàng bước đến bên cạnh.
Cô mặc bộ y phục lụa mỏng manh, tôn lên những đường cong quyến rũ của cơ thể. Ánh mắt của cô thì đầy vẻ lả lơi, đôi môi đỏ mọng khẽ nở nụ cười.
Tay Tố Nhu cầm một bình rượu nhỏ, từ từ nghiêng, rót vào chén trước mặt Lâm Thần.
Những ngón tay thon dài, mềm mại của cô chẳng biết vô tình hay cố ý, khẽ chạm vào tay hắn khi đang rót rượu, tạo ra một điểm tiếp xúc mơn trớn nhẹ nhàng nhưng đầy ám muội.
“Đại nhân, hôm nay là ngày trọng đại, chén rượu này ngài nhất định phải uống.” Giọng Tố Nhu vang lên, lả lướt như làn gió dịu nhẹ, ánh mắt thì đầy vẻ xuân tình.
Lâm Thần thoáng chột dạ, ánh mắt vô tình lướt qua Tố Nhu nhanh chóng thu hồi.
Cô gái này... quá phạm vi rồi!
Ấy thế, Tố Nhu còn tiến thêm một bước, đến gần Lâm Thần hơn.
Cơ thể cô nhẹ nhàng nghiêng sát vào người hắn, đôi mắt sáng long lanh ánh lên sự khiêu khích.
Hơi thở của cô phả nhẹ vào tai hắn, mùi hương thơm thoang thoảng khiến hắn không khỏi xao động.
"Ngài sao thế? Chén rượu này, chẳng lẽ không vừa ý ngài sao?" Tố Nhu khẽ cười, đôi môi đỏ mọng chạm nhẹ vào vành tai Lâm Thần.
Lâm Thần cố gắng giữ bình tĩnh, bất quá cảm thấy không khí xung quanh trở nên nóng hơn trước thật nhiều... thật nhiều!
Hắn vội thu hồi ánh mắt về, nhưng khi nhìn quanh bàn tiệc, hắn phát hiện ra ánh mắt khác thường cũng đang hướng về phía mình.
Đó là Liễu Linh công chúa!
Ánh mắt cô ta như nhìn xuyên qua hắn, ánh lên sự lạnh lẽo khó hiểu.
Tuy nhiên chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt đó đã biến mất, trở lại vẻ lặng lẽ như trước.
Trong suốt buổi tiệc, Liễu Linh không nói một lời, chỉ im lặng thưởng thức món ăn, như thể không muốn để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Bữa tiệc tiếp tục diễn ra trong không khí rộn ràng, chỉ có Lâm Thần là chẳng thể tập trung nổi.
Sau khi buổi yến tiệc kết thúc, Lâm Thần lặng lẽ rời đi, không để ý đến những ánh mắt của các vị khách đang quan sát theo sau.
Đêm khuya, Lâm Thần quyết định lặng lẽ ra ngoài tìm Viên Tưởng và Vu Sinh, để bàn bạc lại kế sách.
Hắn men theo con đường thông đạo, qua những lối đi bí mật trong phủ.
Nhưng khi đến nơi, cả hai người đều không có mặt. Phòng tối lạnh lẽo, không có dấu hiệu của sự hiện diện.
Lâm Thần cau mày, cảm giác bất an trong lòng ngày càng lớn dần.
“Xảy ra chuyện gì với hai người họ rồi sao?” Lâm Thần thì thầm.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thần vẫn còn cảm giác bồn chồn trong lòng.
Đêm qua, hắn cố gắng tìm Viên Tưởng và Vu Sinh, nhưng cả hai đều biến mất một cách bí ẩn.
Sự lo lắng dâng lên trong lòng khiến hắn không thể ngủ yên, sự vắng mặt của họ càng làm hắn thêm bất an.
Khi vừa bước ra khỏi phòng, hắn gặp Tố Nhu, cô tươi cười bước tới với dáng đi uyển chuyển, đầy vẻ quyến rũ như mọi khi.
Bộ y phục mỏng manh của cô khẽ lay động theo từng bước chân, ánh mắt sáng long lanh nhưng ẩn chứa mị hoặc khó lường.
Lầm Thần thấy thế thì cau mày, không có hứng thú vào lúc này, nhất là sau khi mọi chuyện đang rối ren như vậy.
“Đại nhân, sao trông ngài có vẻ không được vui?” Tố Nhu khẽ nở nụ cười, tiếng nói của cô ngọt ngào như mật.
Tuy nhiên, đối với Lâm Thần hiện tại, nó lại giống như tiếng vo ve của ruồi bọ, rất khó chịu.
“Có chuyện gì không?”
Lâm Thần cố giữ giọng điềm tĩnh, rõ ràng là hắn không muốn kéo dài cuộc trò chuyện này thêm.
Tố Nhu chẳng để tâm đến thái độ lãnh đạm của Lâm Thần, cô tiến thêm một bước, đứng sát lại bên cạnh hắn.
“Ngài có vẻ lo lắng nhỉ. Có cần ta giúp gì không?”
Tố Nhu nhẹ nhàng nói, rồi đột ngột đặt tay lên ngực hắn, vuốt ve một cách mơn trớn.
Cơ thể cô lại như vô tình nghiêng sát vào Lâm Thần, bộ ngực căng tròn ép nhẹ vào cánh tay ai kia.
Lâm Thần giật mình, đôi mắt ánh lên sự bực bội.
Hắn cau mày, lùi lại một bước để giữ khoảng cách. “Tố Nhu, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Giọng Lâm Thần cứng rắn hơn thường ngày, rõ ràng là không thoải mái.
Tố Nhu cười khúc khích, không hề chùng bước chân. Cô nhìn qua, đôi môi đỏ mọng hé nở như muốn khiêu khích.
"Nô gia chỉ muốn giúp ngài thư giãn thôi mà. Đêm qua... hẳn là ngài bận rộn lắm! Quầng thâm mắt kia kìa...”
“Không cần!” Lâm Thần lạnh lùng ngắt lời, ánh mắt hắn bỗng sắc lạnh.
Kỳ thực, hắn cũng muốn chuyện để làm đây.
Nhưng với một tân Tự An vương hữu danh vô thực, thì chẳng có việc gì để làm cả rồi.
Tố Nhu không bỏ cuộc, cô tiếp tục nhẹ nhàng áp sát hơn, tay lướt dọc từ vai xuống cánh tay Lâm Thần, như có điều ám chỉ.
“Ngài căng thẳng như vậy, là vì không tìm được ai đó phải không? Hay là do.... công chúa Liễu Linh làm ngài bối rối?”
Đôi mắt Lâm Thần tối sầm lại. Sự kiên nhẫn của hắn đang bị thử thách.
Hắn không có thiện cảm với Tố Nhu, nhất là sau những hành động lộ liễu của cô ta.
Sự quan tâm giả tạo cùng thái độ này, khiến hắn càng thêm bực bội.
Tố Nhu như cảm nhận được sự khó chịu đó của hắn, cô cười mỉm, thầm nghĩ trêu gheo như vậy là đủ rồi.
Cô bèn thu lại vẻ khiêu khích, nhẹ nhàng nói: "Công chúa Liễu Linh đã đến đây, trách nhiệm của ngài là vun đắp tình cảm với nàng ấy. Hôm nay, tốt hơn ngài nên đến thăm công chúa, không nên để nàng ta cô đơn quá lâu.”
Lâm Thần cố giữ bình tĩnh, không trả lời ngay, ánh mắt như cũ có chút sắc lạnh.
Tố Nhu dù chỉ là một nữ tỳ, nhưng thái độ kia rõ ràng không chỉ là sự khiêu khích vô hại.
Đang thử lòng hắn, hoặc có thể còn có một mục đích sâu xa hơn chăng?
“Ta sẽ suy nghĩ.”
Lâm Thần trả lời ngắn gọn, cố gắng chấm dứt cuộc đối thoại với Tố Nhu càng nhanh càng tốt.
Tố Nhu bật cười khẽ, đôi mắt vẫn ánh lên sự tinh nghịch. “Ngài cứ suy nghĩ kỹ, nhưng đừng để công chúa nhà người ta phải đợi quá lâu nhé... Nô gia, chỉ muốn tốt cho ngài thôi!”
Nói rồi, Tố Nhu lướt nhẹ bàn tay lần cuối trên cánh tay Lâm Thần, trước khi quay lưng rời đi.
Lâm Thần nhìn theo bóng dáng Tố Nhu, như rơi vào mê vụ, chẳng biết cô ta muốn giở trò gì?
Chợt, Lâm Thần nảy lên một ý nghĩ...
Không phải mấy người này, muốn hắn làm tân vương gia bồ nhìn hay sao?
Hắn sẽ làm đúng nghĩ bồ nhìn, cho đám người này xem!