Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 54: Sa đọa
Liễu Linh ngồi bên cửa sổ của tư viện trong Tự An phủ, đôi mắt u buồn nhìn ra ngoài.
Tấm lụa trắng tinh khôi che phủ một nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đẹp đến mê hồn, ánh mắt sắc bén nhưng chất chứa nỗi ưu tư, khắc khoải.
Làn da trắng ngần tựa như ngọc trai dưới ánh trăng, mịn màng mà hoàn mỹ. Mái tóc đen dài óng mượt buông xuống, phảng phất mùi hương thoang thoảng, khiến người khác không khỏi chú ý.
Đôi môi cô hồng hào, căng mọng như trái đào chín, nhưng bây giờ không hề mỉm cười.
Câu nói của Tố Nhu vang lên nhẹ nhàng lại ẩn chứa đầy ngụ ý, ánh mắt cô thì thoáng liếc qua những dấu vết còn sót lại của cuộc vui đêm nay của kẻ thô bỉ.
Mấy người họ quay tròn trên nền đá cẩm thạch bóng loáng, tà áo mỏng tung bay, làm nổi bật lên những đường cong quyến rũ.
Trong ánh mắt đầy d·ụ·c vọng và tham lam ấy, Lâm Thần không còn quan tâm đến gì khác ngoài những thân hình mềm mại đang quấn quanh mình.
Sự tự lập của vùng này đã hình thành từ thời Hồng Y đại tướng quân, đến bây giờ có thể xem là tự lập môn hộ, gần như đã không chịu sự khống chế của triều đình.
Sự quyến rũ ấy khiến hắn như bị hút vào khoảng lặng, không thể thốt nên lời.
Các vũ nữ múa nhịp nhàng, mỗi bước chân lả lướt, mềm mại như gió thoảng.
Hắn bật cười, tay khẽ vuốt nhẹ cánh tay Tô Như, nói: “Nhanh vậy sao? Ta còn chưa kịp tận hưởng hết niềm vui ở đây...”
Không biết giờ đây, người đó đang ở đâu, có còn nhớ đến cô hay không?
Từng nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt, từng cử động mềm mại của họ khiến Lâm Thần không thể nào rời mắt.
Gương mặt cô vẫn giữ nét mềm mại, nhưng đôi mắt lại lộ rõ vẻ khó chịu khi thấy cảnh tượng trước mắt.
Dù ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng cô không thể chấp nhận được hành vi của hắn.
Da thịt trắng ngần, cùng xiêm y đỏ rực che đậy cảnh sắc xuân thấp thoáng lộ ra.
Chợt, Liễu Linh ngoái đầu, ánh mắt đăm chiêu dừng lại trên chiếc hỷ phục đỏ rực đặt ngay ngắn trên bàn.
Hắn nuốt khan một miếng, cố gắng kìm nén những suy nghĩ xấu xa đang tràn ngập trong tâm trí.
Như lúc sứ thần tuyên chỉ vừa qua, người dân bàn tán không chút gì tỏ ra kính sợ quyền uy của quốc quân.
Cô cầm lấy bình rượu, nhẹ nhàng rót vào ly cho Lâm Thần, rồi ngả vào lòng hắn, giọng nói nhẹ nhàng vang:
Vũ nữ uốn lưng, đưa cơ thể mình vào tư thế duyên dáng trước mặt vương gia quyền quý, đôi mắt khẽ nheo lại đầy mời gọi.
Thoạt nhìn, không ai nghĩ rằng nơi đây là một phần lãnh địa thuộc về Kha quốc.
Dân chúng Tự An ở đây không mấy tôn trọng hoàng gia, chỉ khi có sứ giả đến đọc thánh chỉ, họ mới chịu cung kính tuân lệnh.
Cô ngẫm nghĩ về những sự việc đã qua, về vùng đất Tự An này.
Liễu Linh vẫn còn mơ màng, nhưng theo cảm giác bất an trong lòng sinh sôi, cô liền không chần chừ nhanh chóng ngồi dậy, với tay lấy tấm lụa mỏng bên cạnh che vội lên người.
“Ngày mai là lễ đăng cơ của ngài, cũng là ngày ngài thành thân với Liễu Linh công chúa... Ngài không có chút chuẩn bị gì sao?”
Đôi tay mềm mại của vũ nữ giơ lên, rồi nhẹ nhàng đặt xuống vai hắn...
Mỗi bước chân, mỗi cái xoay người của các vũ nữ đều như thiêu đốt sự thèm khát.
Những nghi lễ xa hoa không thể che lấp được sự trống trải và bất an trong lòng. Trong tay cô, con dao nhỏ lấp lánh dưới ánh đèn leo lắt.
Ngay sau khoảnh khắc đó, cánh cửa bất ngờ bị đạp tung.
Cô nghe được tên này hằng ngày đắm chìm trong ăn chơi trác táng tại An Lạc viện, cùng ca kỹ múa hát, không hề để tâm đến việc quốc sự, chứ chưa nói đến chuyện thành thân...
Tiếng đàn, tiếng sáo vang lên từng hồi, kéo theo những nhịp trống thúc giục làm tăng thêm không khí say mê. Nhịp điệu lúc thì dồn dập, lúc thì nhẹ nhàng, lôi cuốn, tạo ra một cảm giác mê hoặc mà khó ai có thể rời mắt.
Bỗng, lúc này Tô Như bước vào, khoác trên mình bộ xiêm y mỏng như lụa, màu hồng phấn khác biệt, đầy nổi bật trong đám người.
Ngày mai, cô sẽ phải thành thân với Khương Thiên, một cuộc hôn nhân mà bản thân chẳng mong muốn.
Đôi môi ấy khép lại, trong vẻ u buồn, xa cách.
Những cái xoay người nhanh nhẹn, cùng với vòng eo uyển chuyển, đôi tay thon dài phất phơ như vẽ ra từng đường cong tinh tế.
Ánh trăng lạnh lẽo, từ ngoài trời hắt thẳng vào phòng, qua cánh cửa xấu số vừa bị đạp đổ, chiếu thẳng lên thân hình mảnh mai của Liễu Linh.
Lâm Thần loạng choạng bước đi trong ánh trăng mờ nhạt, hướng về phía tư viện của Liễu Linh công chúa.
Lâm Thần, trong cơn say mèm, nghe thấy lời Tô Như, ánh mắt vẫn còn ngây dại nhìn theo những vũ nữ vừa rời đi.
Sau đó, cô tỏ ra bất dắc dĩ mà dìu Lầm Thần ra khỏi An Lạc viện, theo sát phía sau.
Khi đứng trước cánh cửa gỗ tinh xảo của phòng Liễu Linh, Lâm Thần mới chịu dừng lại, cố giữ thăng bằng rồi dùng sức gõ mạnh vào cửa.
Bên trong, Liễu Linh đang chìm trong giấc ngủ, bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình tỉnh giấc, đôi mắt mơ màng mở ra.
Tô Nhu khẽ cười, ánh mắt xoáy vào người đàn ông thô thiển này.
Lâm Thần không hề nhận ra, chỉ cười khẩy rồi vung tay đứng dậy, loạng choạng cầm theo bình rượu bước ra ngoài.
Không chỉ là ngày đại hôn, ngày mai còn là ngày Khương Thiên chính thức đăng cơ làm Tự An vương.
Tiếc thay, do ánh sáng từ phía sau chiếu tới, khuôn mặt Liễu Linh hoàn toàn bị khuất, chỉ có dáng hình mê hoặc của cô là lờ mờ hiện rõ.
Đó... không phải là một dấu hiệu tốt!
Giọng nói của hắn đầy mỉa mai, xen lẫn sự thờ ơ.
Lâm Thần bước vào, ánh trăng đổ dài theo bước chân của hắn. Trong ánh sáng đó, hắn nhìn thấy thân hình Liễu Linh ẩn hiện dưới lớp lụa mỏng.
Cô thở dài, trong lòng trĩu nặng..
Không những vậy, tin tức về Khương Thiên những ngày này càng khiến cô không khỏi bàng hoàng.
Các vũ nữ, cảm nhận được sự hiện diện của Tố Nhu, dần tản ra.
Tô Như thở dài, chỉ là khi cúi đầu, khóe môi cô khẽ nhếch lên.
Khu vực chỗ ở của sứ thần chìm trong sự yên tĩnh, không một bóng người. Mặt đất lát đá dưới chân hắn vang lên tiếng lộp cộp khô khốc theo từng bước đi nặng nề của một kẻ say xỉn.
Ánh mắt Lâm Thần như bị hút sâu vào từng động tác, trong khi tay hắn siết chặt lấy eo của một vũ nữ đang ngồi trên đùi mình.
Một bên khác, trong ánh sáng mờ ảo của An Lạc viện, những vũ nữ với cơ thể uyển chuyển, mặc trên người xiêm y mỏng manh như sương khói, đang chìm trong điệu nhạc sống động.
“Vui sao?” Tố Nhu nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Lâm Thần, giọng điệu ngọt ngào nhưng ẩn chứa sự châm chọc, “Ngài cứ vui mãi như vậy, liệu công chúa bên kia có để yên cho ngài không?”
Những vũ nữ khác cũng không kém phần điêu luyện, từng người một hòa mình vào điệu múa.
Song hỷ lâm môn, bất quá niềm vui không hiện hữu trong lòng Liễu Linh.
Lúc này, một vũ nữ tiến lại gần tự tân Tự An vương, đôi mắt liếc qua đầy ẩn ý, từng nhịp điệu nhảy đều mang theo sự khiêu khích.
Đã gần một tháng, kể từ lần đầu gặp mặt trong buổi đón tiếp chính thức. Từ đó đến nay, hắn chưa từng một lần ghé thăm hay quan tâm đến cô.
Còn bình thường, họ xem nơi đây như một lãnh địa tự trị.
Bên ngoài, những con gió nhè nhẹ thổi vào từ cửa sổ, mang theo không khí của một đêm yên tĩnh, nhưng trong lòng Liễu Linh lại đang dậy sóng.
Tô Nhu bước tới gần, ánh mắt lướt qua Lâm Thần, đôi môi cô khẽ cong lên, tuy nhiên trong ánh mắt ấy lại ẩn chứa sự xem thường không thể che giấu.
Lâm Thần đứng yên một lát, ánh mắt quét khắp thân hình Liễu Linh.
Những tiếng cười hả hê, thô tục của Lâm Thần vang lên, càng thúc đẩy ham muốn dường như vô tận.
Tiếng gõ cửa vang vọng trong đêm khuya, làm không gian tĩnh mịch thêm phần căng thẳng.
Nghĩ đến đây, Liễu Linh lại nhớ về Khương Thiên, vị 'tân' Tự An vương kia.
Ngón tay cô siết chặt lấy chuôi dao, lòng thầm nhớ về một bóng hình mà mình luôn mang theo trong tâm trí.
Thân hình chuyển động nhịp nhàng theo từng nốt nhạc, đôi tay vung vẩy như những cánh hoa đang nở rộ.