Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 06: Trông nôm bệnh nhân.

Chương 06: Trông nôm bệnh nhân.


Phượng Chu Thiên nằm đó không chút phòng bị, không chút phản kháng.

Y phục cô đang mặc vừa mỏng, lại bị mồ hôi làm ướt sũng dính sát vào cơ thể, lộ ra từng đường nét uốn lượn mỹ miều, hòa quyện với âm thanh đầy khiêu gợi.

Nếu là người đàn ông chân chính, không ai có thể chịu nổi.

Lâm Thần dù gì cũng tính sống hết một kiếp người, lực khống chế vẫn phải có.

Hắn nhịn xuống d·ụ·c vọng, tiến lại vén nhẹ góc áo chỗ bả vai Chu Thiên xuống, để lộ ra lớp vải quấn quanh băng kín chỗ v·ết t·hương.

Trên lớp vải còn dính chút bột trắng, hẳn là sa dược trị thương.

Thấy v·ết t·hương của nữ nhân này đã không còn chảy máu, Lâm Thần yên tâm kéo áo cô lại.

Bất giác, đầu ngón tay Lâm Thần vô tình lướt qua làn da mịn màng. Cảm nhận đầu tiên hắn nhận được là... thật nóng.

Lâm Thần nhấc tay sờ lên trán Phượng Chu Thiên, cái nóng lập tức truyền đến từng đầu giác quan.

Trán Chu Thiên nóng ran, khiến tâm tình mới yên ắng lại chưa bao lâu của Lâm Thần lần nữa điên đảo cuồng giông.

Hắn hớt hải chạy ra ngoài lấy thau nước lạnh, rồi dùng một cái khăn sạch nhúng vào, sau đó vắt ráo, đặt lên trán cô.

Cơ thể nóng lên chỉ là một phản ứng tự nhiên khi cơ thể đối mặt với viêm nhiễm.

Tuy nhiên, nếu nhiệt độ cơ thể không được kìm hãm, cái nóng đó có thể để lại những hậu quả vô cùng nghiêm trọng, thậm chí là gây ra t·ử v·ong.

Đáng tiếc, ở đây không có thuốc trị viêm, chí ít là Lâm Thần không biết. Chỉ đành dùng khăn ướt tạm thời hạ nhiệt, phần còn lại trông chờ vào Chu Thiên đủ mạnh mẽ, vượt qua gian khó trước mắt.

Lâm Thần nhúng rồi lại vắt, thay khăn được mấy bận cho Phượng Chu Thiên thì Nguyệt Nương bất ngờ tiến vào, ân cần bảo với hắn: "Sắp sáng rồi, con đi chợp mắt một chút đi, để mẹ ở lại trông chừng con bé."

Nghe đặng, Lâm Thần lắc đầu: "Mẹ đi nghỉ trước, con ở lại trông nôm muội ấy."

Giọng Lâm Thần kiên quyết, hoàn toàn không có ý định rời khỏi.

Hắn cảm thấy trong tình cảnh hiện tại, ở lại sẽ giảm bớt phần nào áy náy trong thâm tâm.

Nguyệt Nương không cho ý kiến, thấy Lâm Thần kiên quyết thì đi ra ngoài, đóng nhẹ cửa, nhường khoảng lặng riêng tư cho y.

Lâm Thần đứng một mình trong không gian tĩnh lặng, trái tim hắn trăn trở với những xúc cảm ngổn ngang.

Phượng Chu Thiên, mới hồi sáng đây thôi vẫn còn khỏe mạnh, suýt nữa vì sự vô cảm của hắn mà t·ừ g·iã c·õi đ·ời.

Nhìn vào khuôn mặt không một tỳ vết của cô, giờ lại có một vết xước dài đo đỏ, lòng Lâm Thần không khỏi đau thay.

Đau cho một nhan sắc tuyệt luân!

Trong vô thức hắn vươn tay vuốt lên gương mặt xinh đẹp ấy. Tại một khoảnh lặng thinh, tay Lâm Thần như bị dòng điện đánh trúng.

Không quá đau, nhưng đủ làm tê dại khiến hắn rụt tay về.

Lâm Thần cảm thấy vừa rồi thật quái gở, đó đơn thuần là hiện tượng tĩnh điện, hay là tiếng sét ái tình trong truyền thuyết? - Hắn cau mày.

Chuyện như một nốt nhạc trầm thoáng qua, Lâm Thần rất nhanh dẹp vấn đề này sang một bên.

Hắn ngồi xuống bên giường, luôn phiên thay khăn ẩm cho Phượng Chu Thiên.

Mất một lúc lâu sau, Lâm Thần sờ lại vào trán cô. Dù vẫn còn sốt, tuy nhiên tín hiệu tốt là nhiệt độ đang dần hạ, đã không còn nóng như trước nữa.

Ánh ban mai bắt đầu len lỏi qua ô cửa sổ, chiếu sáng khắp cả căn phòng nhỏ.

Lâm Thần ngồi bên giường với hai mắt nhắm nghiền, dường như đã lấn quá giờ ngủ. Khi hắn từ từ tỉnh lại, bỗng cảm thấy có ánh mắt ai đó nhìn mình bắt đầu tràn vào tâm trí.

Lâm Thần mở mắt nhìn tới, mới nhận ra Phượng Chu Thiên đã tỉnh từ lúc nào chẳng hay.

Ánh mắt cô nhìn hắn đầy mê hoặc mà lôi cuốn.

Trái tim Lâm Thần phút chốc bị lạc nhịp.

Hắn không dám tiếp tục nhìn thẳng vào ánh mắt đó, sợ rằng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy không thể thoát ra, bèn rời mắt đi tìm sự tĩnh lặng ở một góc khác trong gian phòng nhỏ.

Bỗng, bên trong lòng bàn tay Lâm Thần lúc này, cảm nhận được một vật vừa mềm mại lại vừa ấm áp truyền đến.

Hướng mắt xuống, Lâm Thần mới nhận ra tay của mình và Phượng Chu Thiên đang nắm chặt lấy nhau.

Lâm Thần cảm thấy ngỡ ngàng xen lẫn bối rối, tâm trí như bị sự mơ hồ lấn át, vội vã buông tay.

Không nói một lời, Lâm Thần đứng lên rời khỏi mà quên bẵng mất, cái phòng này mới chính là phòng của y.

Phượng Chu Thiên thấy hắn lãnh tránh như thế thì bĩu môi. Một cái bĩu môi kín đáo in trên khuôn mặt nhợt nhạt.

Nàng nhận ra tâm trí Lâm Thần đã bị lung lay. Khoảng cách để thần hồn của hắn điên đảo vì nàng đã không còn xa nữa.

Lâm Thần đi ra ngoài, gọi Nguyệt Nương vào.

Nguyệt Nương đến xem xét tình hình Phượng Chu Thiên, đắp thuốc thay băng làm y như thật. Còn Lâm Thần thì ở dưới bếp, trông nôm ấm thuốc đang nấu dở.

Nhìn ấm thuốc liên tục xì hơi nước, Lâm Thần chán chừng ngáp dài ngáp ngắn.

Rảnh rỗi, Lâm Thần mở giao diện hệ thống lên, nhìn vào số điểm mình tích lũy được là 32.780 điểm, tinh thần uể oải tức thì phấn chấn trở lại.

Đây là nửa năm tích lũy, mỗi ngày nhắm mắt ngủ trên dưới mười tám tiếng đồng hồ.

Một ngày ngủ được chừng đó thời gian, không phải việc dễ đâu a!

Theo Lâm Thần biết, thế giới ở đây tu luyện dựa trên nguyên khí, hấp thụ nguyên khí tích tụ vào trong người, rồi dẫn dắt chúng bùng phát ra ngoài chiến đấu.

Dựa vào mức độ tích tụ cùng với khả năng dẫn dắt, người ở đây phân ra thành từng cấp bậc khác nhau. Mỗi cấp phân thành mười đoạn nhỏ. Ba đoạn đầu gọi là sơ kì, tiếp là trung kì, hậu kì, còn thập đoạn gọi là viên mãn. Qua viên mãn sẽ đến với cảnh giới kế tiếp.

Cấp bậc tu luyện ban đầu là Tôi Thể. Tôi Thể là dẫn khí vào cơ thể, rèn luyện thể chất tăng cường sức mạnh, xây dựng căn cơ, theo trình tự là nạp khí vào da thịt, vào cơ bắp, cuối cùng là nạp vào xương tủy.

Sau Tôi Thể sẽ là Uẩn Linh. Uẩn dưỡng khí, mở đan điền. Đan điền mở ra, Uẩn Linh liền thành. Theo đó, dựa vào lượng nguyên khí nạp vào mà phân sơ, trung, thượng.

Qua Uẩn Linh sẽ là Tẩy Tủy. Tẩy kinh phạt cốt, lấy khí tẩy rửa lại một lần xương cốt, chuôi rèn cho đan điền càng thêm vững vàng. Mức độ cơ thể gọt rửa càng cao, đoạn tu vi càng tăng.

Tiếp sau Tẩy Tủy là gì, Lâm Thần không rõ, bởi lẽ cả cái thôn nhỏ này có ai đạt được Tẩy Tủy đâu mà biết nhiều về cảnh giới phía sau.

Lâm Thần nghĩ về cảnh giới, không khỏi tò mò dò trên hệ thống, xem hiện tại muốn tăng tu vi cần bao nhiêu điểm.

Ai ngờ được, mỗi một đoạn Tôi Thể chỉ cần 100 điểm.

Hắn hơi sững sờ, cần ít vậy sao? Với số điểm hắn có, muốn đạt Uẩn Linh cảnh, dư sức.

Dù thế, Lâm Thần không có ý định tăng tu vi lên ngay mà vẫn chờ đợi.

Hắn đã đưa ra lịch trình, sau một năm tích lũy mới bắt đầu triển, chứ cứ lắt nhắt tăng từng chút một rất mất hứng.

Quan trọng hơn, khi thấy điểm tích lũy mỗi một ngày nhiều lên một chút, hắn mới có cảm giác an toàn ở một thế giới đầy rẫy lạ lẫm.

Lâm Thần lơ đễnh nghĩ lung tung, thuốc nấu đã muốn cháy khét, mùi cháy sém thoang thoảng lẫn vào trong không khí đánh thức hắn khỏi những ý nghĩ vẩn vơ.

Hắn hoảng hốt, lẹ tay lấy chén, đổ thuốc ra. Song, thuốc trong ấm đã cạn gần hết, chắt chỉ được vài giọt, có lật ngược cái ấm lên cũng không ra thêm nổi được miếng thuốc nào.

Thấy thế, Lâm Thần bèn dùng ít nước pha thêm vào ấm, lắc qua lại cho thật kỹ rồi chắt hết vào cái chén khi nãy.

Dù mùi chay cháy trong những giọt thuốc vẫn còn đó không tan, nhưng hiệu dụng... chắc không giảm nhiều lắm đâu a?

Chương 06: Trông nôm bệnh nhân.