Nguyên Thủy
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 201: Hai chữ huynh đệ.
Lời nói của Bạch Sư vừa dứt, thân thể hóa thành ngàn vạn điểm sáng tiêu trán trong thiên địa, bây giờ Bạch Sư chỉ còn lại một viên ngọc châu, đó chính là yêu đan của nó.
Cũng vì nguyên nhân đó, mà lòng ham muốn của Kim Giác không thể kiềm chế được, đến một ngày hắn dự định g·iết c·hết Bạch Sư rồi chiếm đoạt thê tử của hắn, nhưng lần á·m s·át không thành chỉ để cho Bạch Sư trọng thương mà bất lực nhìn thấy vị huynh đệ mà hắn tin tưởng nhất phản bội, cưỡng bức thê tử của mình.
“Kim Giác, một chiêu phân thắng bại đi!”.
Cuối cùng một đao tung ra, Bạch Sư và Kim Giác kéo ra khoảng cách. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng bạo hưởng vang lên, hai tôn thú hồn liên tục v·a c·hạm, đánh cho thiên thôn địa ám, chấn động thiên địa, từng đợt năng lượng cuồng bạo khếch tán khắp nơi, yêu khí ba động mảnh liệt làm cho không gian cũng nhẹ rung động, thiên địa biến sắc như là không gian cũng không thể thừa nhận được dư ba mà cả hai chiến đấu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Oành!
Kim Giác quát lớn, thiên địa biến sắc, hắc ám chi khi chiếu rọi, làm cho không gian trở nên lạnh lẽo tột cùng.
Ầm!
Lý Thiên Vũ kinh ngạc nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nửa canh giờ sau, không khí bắt đầu tiêu tán để lộ bên trong hai thân ảnh, lúc này Bạch Sư trên thân là một lổ thủng cực lớn gần như toàn bộ phần ngực, v·ết t·hương mạng này chứng tỏa lần này người thất bại đã là Bạch Ngọc Sư Vương.
Chương 201: Hai chữ huynh đệ.
“Yên Nhi, cuối cùng huynh cũng có thể gặp muội rồi!”.
Thở ra một hơi, kết quả cuối cùng là Bạch Sư và cả Kim Giác cả hai điều lưỡng bại câu thương, cả hai điều c·hết đi để cho Lý Thiên Vũ là người hưởng lợi cuối cùng, tuy là đồng cảm với Bạch Sư nhưng hắn cũng cần Niết bàn khí a, hắn cũng có thù hận đang đợi giải quyết a.
Phốc!
Lý Thiên Vũ chứng kiến tất cả, ánh mắt mê ly.
-Quang Minh Thánh Quyền.
Cái c·hết là sự giải thoát cho hắn, nếu sống tạm bợ, suốt ngày đau khổ về quá khứ hắn c·hết đi còn hơn, sự giải thoát này là cần thiết.
Trước khi tan biến, xung quanh thân thể Bạch Sư xuất hiện một loạt hư ảnh, hư ảnh này chính hắn cùng thê tử từ lúc gặp nhau, yêu nhau đến kết hôn và cuối cùng chấm hết bằng bi kịch năm đó, đây chính là cảnh giới tinh thần cựu tượng hóa, khi bất kỳ một tu sĩ Niết bàn nào trước khi c·hết đi nếu muốn là có thể dùng tất cả năng lượng cuối cùng để cựu hiện lên hình ảnh sâu thảm trong linh hồn, hay là một cái chấp niệm nào đó.
Không trung cuồng phong lại khởi, thiên địa phong vân chợt biến thiên khung một thể trạng vượt quá trăm trượng Bạch Sắc yêu Sư xuất hiện, không gian chấn động, quang minh chiếu trội thiên khung nhuộm sáng thiên địa.
Ầm!
Nhưng Lý Thiên Vũ là ai, thân mang Chân Long huyết mạch tu luyện Thái Sơ Thần Long Biến, thân thể mạnh mẻ đến khó mà tin được, chỉ có hắn mới dám ở nơi này tọa quan sơn hổ đấu, định làm ngư ông thủ lợi lấy hết đồ ngon.
Bên dưới Bạch Sư và Kim Giác cũng hóa thành nhân hình người cầm đao người mang thiết côn cũng điên cuồng v·a c·hạm, máu tươi ba thước, thiên địa biến sắc, cuồn phong chợt nổi khí lãng quét sạch đại địa, mặt đất nứt toát, đại thụ đổ ngã, cự sơn nổ tung, thiên địa tràng đầy cảnh tượng hủy diệt diễn ra.
Bạch Sư chỉ thụ v·ết t·hương chí mạng, còn về Kim Giác thì trực tiếp ngã quỵ hóa về bản thể, trận chiến chuyển cơ liên tục nhưng người cười đến cuối cùng lại là Bạch Sư.
Đùng!
Ánh mắt trở nên kiên nghị, Lý Thiên Vũ liền đi lại thu lấy Yêu đan của Bạch Sư và moi ra Yêu đan của Kim Giác cùng cất lấy, t·hi t·hể của Kim Giác Cự Tích thì hắn bỏ vào bên trong Hỗn Nguyên Châu để cho hai gia hỏa Kim Mao và Tiểu Hắc ăn, thịt của cao cấp yêu thú có sức hấp dẫn chí mạng với yêu thú cấp thấp nên Kim Mao và tiểu Hắc cũng không ngoại lệ.
Không gian xung quanh, trở nên ngột ngạc, không khí lưu động không thuận, nếu bất kỳ một cõ giả tu vi chưa đạt tới Niết bàn cảnh ở nơi này nhất định sẽ không chịu nổi, một là bị ép đến không thể động đậy, nặng có thể bạo thể mà c·hết.
“Cái này là huyết mạch Kim Giác Cự Thú hay sao? Sao mà nhìn hoạt kê thế?”- Lý Thiên Vũ thầm nghĩ, ánh mắt cổ quái nói nhỏ.
“Hỏi thế gian tình gian tình là gì mà sao cứ khổ đau như vậy?”.
“Bạch Sư, ta và ngươi không biết đã đánh nhau bao nhiêu lần, nhưng lần nào ngươi cũng trốn thoát, hôm nay ta nhất định giải quyết mối họa này!”- Kim Giác sát khí khởi động lên tiếng.
Bạch sắc cự quyền cùng kim sắc cự giác v·a c·hạm.
“Tốt, hôm nay ta và ngươi nhất định chỉ có một người có thể còn mạng rời đi!”.
-Kim Giác Phá Thiên Kích.
“Haha, Yên Nhi huynh đã trả thù cho muội rồi, muội có thấy hay không?”.
Năm đó Bạch Sư và Kim Giác chính là một đôi bạn thân, tình như hủ túc cũng có thể nói bọn họ như hình với bóng, cùng nhau tu luyện cùng nhau vào sinh ra tử, có thể giao lưng mình đối phương và cả giao mạng sống của mình cho nhau.
“Kim Giác, mối thù năm đó ta còn nhớ như in, hôm nay ta nhất định để ngươi phải trả một cái giá đắc!”.
Thiên khung một cự ảnh đôi mắt to lớn xuất hiện, đôi mắt thanh lãnh và vô tình, nhìn về phái quang mang vạn trượng Bạch Sư thú hồn.
Lý Thiên Vũ lộ ra sắc mặt nghiêm trọng, hắn đã thật sự xem thường Niết bàn cảnh cường giả, tuy hắn đã từng là Niết bàn cảnh nhưng lại đánh giá sai năng lực của Niết bàn cảnh quả thật đáng buồn cười mà.
Lý Thiên Vũ hiếu kỳ, Thiên La Đồng kích phát phạm vi bao trùm phía Kim Giác hắn muốn nhìn kỹ hình dạng của thú hồn của Kim Giác, không nhìn thì thôi một khi đã nhìn hắn liền cảm thấy vô cùng kỳ quái muốn cười to.
Bạch Sư quát lớn, thân hình nhẹ chuyển, cánh tay phát lực thiên khung từ trung tâm pháp trận xuất hiện một cái đầu sư tử to lớn, bạch quang chiếu rọi, kinh khủng năng lượng khếch tán, yêu khí đầy trời.
Bạch Sư âm trầm giọng nói vang lên.
Trên thiệ khung thú hồn chiến đấu điên cuồng, cả hai đụng vào nhau khí lãng bay tung tóe, cả hai va vào nhau đánh hơn ngàn chiêu vẫn chưa phân ra thắng bại.
Một bên, hắc khí lan rộng, yêu khí cuồn bạo đến cực hạn, thiên khung cũng từ trung tâm pháp trận một cái kim giác đưa ra.
Ở thế giới bên kia, hai phu thê có thể cùng hạnh phúc bên nhau, đó là điều hắn hằng mong ước.
"Hai chữ huynh đệ!".
Cái này, Yên Nhi chính là những gì còn sót lại bên trong sâu tận linh hồn và cũng là chấp niệm của Bạch Sư, đó cũng là lần cuối cùng hắn tưởng nhớ về người thương, người vợ mà hắn hằng yêu mấy trăm năm qua.
Hắn thầm nghĩ nếu một ngày bi kịch đó đến với chính hắn, Yên Nhi thay vào đó là Hàn Tĩnh Chi thì hắn không biết có thể bình tỉnh như vậy hay không?
“Cái này là huyết mạch Quang Minh Thánh Sư!”.
Thiên địa lóe sáng, phong bạo quét qua yêu khí, linh khí phóng lên tận trời hóa thành hình nấm nổ tung, thiên địa rung rẫy, xung quanh tất cả điều hóa về tịch mịch, trung tâm thiên địa an tỉnh, hai thân ảnh bên trên từ từ hạ xuống, rất nhanh liền bị che lấp không thấy thân ảnh đâu.
Hay là càng thêm chấp niệm, nghĩ đến đây hắn liền không dám nghĩ thêm nữa, vì nếu nghĩ nửa hắn thật sự không biết phải làm sao?
Bạch Sư cười to, lên tiếng. Sau đó ánh mắt lộ ra vẻ như hòa đến cực hạn, hẳn là giờ phút này hắn liền nhớ về người mình yêu.
Thiên khung, hủy diệt khí lãng rất lâu không tiêu tan.
Cả hai điều động một kích mạnh nhất, lấy bản thân làm trung tâm đường kính mười dặm toàn bộ thiên địa linh khí bị hút cạn kiệt, kể cả sinh mệnh chi khí, huyết khí cũng điều không buông tha.
Bạch Sư thân hình lóe sáng, bên trên thú hồn cũng lóe sáng thiên khung tạo nên một cái pháp trận to lớn, quang minh chiếu rọi thiên địa, thiên khung từng cái quang vựng xuất hiện như là từng cái pháp trận lần lượt hiện lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nó cuối cùng lựa chọn c·ái c·hết, đi tìm người mình thương còn hơn sống cô độc một mình trên đời, Bạch Sư vốn đã có ý định theo nàng từ lâu, nhưng cừu hận chưa báo hắn không cam tâm, đến bây giờ thàu lớn đã báo hắn đã không còn bất cứ lý do gì để sống tiếp, đi theo Yên Nhi của hắn đã là sự lựa chọn cũng sự giải thoát lớn nhất của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng vào trăm năm trước khi cả hai đã trưởng thành tu vi tiến vào Thiên yêu cảnh giới, nên cả hai sớm hóa thành hình người, một lần Kim Giác vô tình nhìn thấy thê tử của Bạch Sư, hắn liền ái mộ, nhưng lúc đó hắn vẫn còn bình tỉnh có thể kiềm chế bản thân.
Phía bên Kim Giác cũng không thua kém, thiên khung bị hắc khí bao phủ làm cho trời đêm cũng thêm phần đen tối, không gian xung quanh không thể nào nhìn thấu 3 mét.
Nhưng khi tu vi càng lúc càng cao, Long tộc huyết mạch bên trong cơ thể dần dần thức tỉnh, Chân Long vốn là chủng tộc có huyết mạch cao quý, hoan d·â·m vô độ, luôn muốn rãi huyết mạch của mình khắp thiên hạ, nên vì vậy mới có huyết mạch Long tộc rãi rác khắp thiên địa như thế này.
Tưởng rằng kết cục đã định, nào ngờ phía Kim Giác lại phun ra một ngụm máu tươi, hai chân quỵ xuống, hai mắt bắt đầu nhắm chặt lại, thân thể bắt đầu bình trướng, hiện ra bản thể.
Đoa là một quái vật hình thể cao hơn trăm trượng bốn chân như là cái trụ lớn chắn ngang thiên địa, chiếc đuôi dài sắc nhọn, trên đầu bắt mắt nhất chính là một cái sừng màu vàng kim. Điều làm hắn cảm thấy kỳ quái chính là trên lưng là một đôi cánh thịt, điều quan trọng là đôi cánh này không giống như hình thể to lớn mà là bé tí, vốn không thể dùng để bay.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.