Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nguyên Thủy Thế Giới

Unknown

Chương 93: Loại thủy quái mới khó chơi

Chương 93: Loại thủy quái mới khó chơi


Để người khác vận chuyển đầu mãnh ngư vào trong, Lý Dương lại chuẩn bị một khối mồi câu khác. Đương nhiên không thể thiếu loại gia vị đặc biệt là mê hồn hoa.

Xong xuôi, Lý Dương lập tức ném mồi câu đi xuống, hắn muốn nhân lúc có thủy quái bị thu hút tới mà câu thêm một chút. Dù sao động tĩnh vừa rồi cũng không quá mạnh, chứng tỏ thủy quái vừa tới cũng sẽ không quá lợi hại.

Những người khác thì đứng bên cạnh mong chờ, vừa rồi câu mãnh ngư quá dễ dàng khiến bọn họ rất là ngứa tay, chỉ mong cho thủy quái nhanh cắn câu một chút để bọn họ có thể thu được càng nhiều mãnh ngư.

Nhưng Lý Dương cũng không nghĩ như vậy, ngày hôm nay câu mãnh ngư cũng chỉ là hắn muốn thử nghiệm mà thôi, chứ mới thu hoạch nhiều hung thú thịt như vậy, được thêm càng nhiều cũng không có chỗ chứa. Với lại mê hồn hoa vẫn còn thì bọn họ muốn câu lúc nào mà chẳng được.

Bây giờ còn chưa có kiếm đủ nguyên liệu nấu ăn cho tộc hội đâu, đã thế hắn còn muốn kiếm một chút thức ăn dự trữ cho mấy thằng đệ. Vậy nên có lẽ hắn cũng chỉ câu mãnh ngư thêm một lúc nữa thôi.

Đúng là đã có thủy quái chờ sẵn ở bên dưới, chỉ vừa ném mồi xuống thì đã lập tức có cá cắn câu. Chỉ là Lý Dương cảm thấy lần này lực kéo thua kém vừa rồi quá nhiều, vậy nên Lý Dương nghi ngờ, không lẽ lần này chỉ là bình thường thủy quái mà thôi.

Cũng may, không phải là như vậy, bởi vì đầu thủy quái đó trong quá trình vùng vẫy cũng lộ ra khỏi mặt nước. Lý Dương phát hiện nó cũng không phải loại nào xa lạ thủy quái, mà lại là một loại mãnh ngư hắn rất là quen thuộc. Lý Dương đã không chỉ một lần câu được loại thủy quái này, cũng không phải loại nào khác mà chính là cá răng cưa.

Loại cá răng cưa này có vẻ số lượng rất nhiều, vậy nên mới có thể thường xuyên gặp phải như vậy. Lý Dương cảm thấy bọn cá này cũng chẳng khác lũ mãnh lang trên cạn, khắp nơi đều có.

Đầu cá răng cưa này so ra nhỏ hơn nhiều đầu mãnh ngư vừa rồi câu được, vậy nên sức chống chịu với mê hồn hoa càng kém hơn không ít, chỉ một thoáng vùng vẫy thì nó đã nằm đơ ra đó, lờ đờ nổi trên mặt nước như là đ·ã c·hết.

Trong lúc mọi người còn sững sờ vì không ngờ lần này cá cắn câu so với đầu trước đó lại chênh lệch lớn như vậy, thì Lý Dương đã lập tức kéo nó lên bờ.

Mặc dù có chút sững sờ, mọi người cũng không hề chê, dù sao cũng là một đầu mãnh ngư đâu. Với lại mọi người cũng có nhận biết về loại mãnh ngư này, vậy nên mọi người lại có chút hào hứng vì khả năng bên dưới còn có không ít.

Lý Dương biết bên dưới là loại cá răng cưa này thì cũng không tiếp tục dùng thịt thổ trư làm mồi nữa, mà bắt đầu dùng thịt cá da trơn thay vào. Ngay cả mê hồn hoa hắn cũng giảm liều lượng xuống, hắn cảm thấy không thể dùng lãng phí được, không có lời cho lắm.

Lý Dương đúng là quyết định không sai, bởi vì cho dù hắn có thay đổi mồi câu thành loại thịt cá da trơn như vậy, thì chúng vẫn cắn câu như bình thường. Nhưng đây cũng là do đặc điểm của mùa này thôi, chứ nếu vào mùa khác thì còn khó.

Vì là cá răng cưa, lại còn đã bị b·ất t·ỉnh, vậy nên Lý Dương cũng không cần người khác trợ giúp, trực tiếp thì kéo lên cho nhanh. Hắn kéo hết con này tới con khác khiến cho mọi người xung quanh nhìn rất là ngứa tay.

Nhưng cũng không có cách nào, dây câu bình thường cũng không chịu nổi hàm răng sắc bén của đám thủy quái này.

Chẳng mấy chốc, Lý Dương đã câu lên được mười đầu cá răng cưa, cũng đều là loại cá trưởng thành, không có đầu cá nhỏ nào như lần trước.

Bầy cá răng cưa bên dưới này có vẻ số lượng rất nhiều, vậy nên vừa rồi đầu cự vĩ ngư tạo ra động tĩnh như vậy mà chúng vẫn dám kéo nhau tới.

Không biết là do ông trời không muốn để cho Lý Dương thoải mái thu hoạch mãnh ngư, còn là do bầy cá răng cưa tụ tập ở khu vực này, khiến cho thu hút tới thủy quái càng mạnh mẽ hơn.

Lần này còn chưa kịp ném mồi câu xuống thì mọi người đã thấy được dưới sông có động tĩnh to lớn. Rõ ràng là vừa rồi lại có loại thủy quái nào đó khác xông tới, hẳn là muốn săn g·iết bầy cá răng cưa.

Lý Dương nếm thử ném mồi câu xuống thì mãi vẫn không có động tĩnh gì, chỉ sợ là thủy quái bên dưới đều đã bị đuổi đi hết rồi.

Mọi người thấy thế thì hết sức thất vọng, không nghĩ tới vừa rồi còn đang thoải mái thu hoạch mãnh ngư, chỉ một thoáng thì đã không còn động tĩnh gì.

Lý Dương cũng hiểu được, đây chỉ là tại dây câu của bọn họ quá ngắn, chứ dưới sông này thiếu gì thủy quái. Nếu như dây câu của bọn hắn đủ dài, ít nhất cũng phải vài trăm mét, hoặc là càng dài, vậy thì chắc chắn sẽ không rơi vào hoàn cảnh như này.

Chỉ tiếc Lý Dương cũng không biết có thể kiếm được loại dây đó ở đâu, muốn kiếm một đoạn dây như hắn dùng bây giờ đã khó khăn rồi. Kể ra nếu như có nhiều dây một chút, hắn cũng có thể dùng cách nối chúng lại, mặc dù với lực kéo to lớn của thủy quái, mối nối cũng không phải biện pháp an toàn, nhưng cũng vẫn là một biện pháp khả quan.

Thấy mãi vẫn không có động tĩnh gì, Lý Chiến liền hỏi Lý Dương.

" A Dương, bây giờ phải làm như thế nào? Không lẽ cứ chờ như vậy? Hay vẫn là từ bỏ? Số lượng thủy quái như này liệu có đủ để tổ chức tộc hội chưa?"

Vừa nói, Lý Chiến vừa nhìn qua đống cá da trơn bọn họ câu được, cùng với hai con cá đầu đá mà Lý Dương và lão hắc câu lên.

Lý Dương nghe thấy Lý Chiến hỏi vậy thì quay đầu nhìn lại, tay hắn cũng đồng thời kéo dây câu trở về. Ngẫm nghĩ một hồi, Lý Dương liền nói.

" Đủ thì hẳn là đủ, dù sao còn có thịt dã thú nữa. Nhưng dù sao vẫn còn khá sớm, với lại chúng ta cũng không phải là không thể tiếp tục câu.

Các ngươi cũng biết, đám thủy quái này rất dễ dụ, ta nghĩ chỉ cần ném nhiều một chút huyết nhục xuống thì nhất định có thể dụ dỗ được một ít thủy quái tới.

Mà cho dù không thể dụ dỗ được thủy quái tới, thì chúng ta cũng vẫn còn một loại thủy quái có thể câu, loại này chắc chắn là không bị doạ chạy."

Vừa nói, Lý Dương vừa chỉ vào đống ốc vòi mà hắn câu lên.

Lý Chiến nghe vậy thì hơi do dự, một lúc sau ông ta liền nói.

" Vẫn là nếm thử dụ dỗ một chút thủy quái tới đi, mặc dù câu ốc vòi cũng là lựa chọn không tệ, nhưng không phải ngươi đã nói, chúng cũng không có chạy mất, vậy nên không được thì chúng ta lại câu ốc vòi cũng không muộn."

Mọi người thấy cũng đúng, thế là bắt đầu ném huyết nhục xuống sông để dụ dỗ thủy quái tới. Đương nhiên, huyết nhục dùng để ném cũng chỉ là huyết nhục của cá da trơn, chứ dùng loại khác cũng quá lãng phí.

Sau khi ném mồi để dụ dỗ thủy quái, đám người bắt đầu chờ đợi. Lý Dương cũng muốn dò hỏi xem Lý Chiến bọn họ sau đó muốn câu loại cá gì, là câu bình thường loại cá, còn là tiếp tục câu mãnh ngư.

Đám người bọn họ cũng không do dự liền quyết định tiếp tục câu mãnh ngư. Có lẽ cũng chỉ có Lý Dương và lão hắc là muốn câu cá bình thường. Lý Dương là vì chuẩn bị thêm một chút nguyên liệu nấu ăn cho tộc hội, dư ra cũng có thể để dự trữ đồ ăn cho mấy thằng đệ. Mà lão hắc thì muốn có thể tiếp tục câu cá, mang tiếng đi câu nhưng lão cũng chỉ mới câu được có hai con.

Nhưng đa số thắng thiểu số, mọi người đã quyết định như thế thì Lý Dương cũng chiều theo bọn họ. Sau khi chờ một hồi, cảm thấy có lẽ đã có thủy quái bị dụ dỗ đến, Lý Dương liền ném mồi câu đi xuống. Mồi câu vẫn là miếng mồi câu lúc nãy hắn chưa kịp ném xuống.

Mọi người trông chờ nhìn theo dây câu, ai cũng hi vọng là sẽ có mãnh ngư cắn câu.

Có lẽ là mọi người đã dụ dỗ thủy quái thành công, vậy nên chỉ một thoáng thì dây câu đã có động tĩnh. Chỉ là, lần này tình huống cũng rất là kỳ quái, cũng chưa có ai gặp tình huống như này cả.

Bình thường, cá cắn câu chính là cá cắn câu, không cắn chính là không cắn, nếu như dây có động tĩnh chính là cá đã mắc câu. Nhưng lần này, dây câu rõ ràng đã có động tĩnh, nhưng sau đó lại im bặt, không còn chút động tĩnh gì, sờ vào dây câu thì nhẹ bỗng, đừng nói là có cá mắc câu, chỉ sợ mồi câu cũng đã không còn.

Lý Dương rất là kinh ngạc, này không lẽ là gặp tình huống cá rỉa mồi, điều này sao có thể chứ. Thủy quái đều thân hình to lớn, lại cực kỳ hung dữ, trước giờ hắn cũng chưa từng nghe nói ai bị cá rỉa mồi cả, với lại miệng con nào con đó cũng to như vậy, muốn rỉa cũng khó ấy chứ.

Lý Dương suy nghĩ, không lẽ dưới sông thực sự còn có loại thủy quái kích thước nhỏ như vậy, có thể rỉa hết mồi của hắn. Mà cho dù thế nào, loại thủy quái này chắc chắn là không phải mãnh thú cấp, chứ mãnh thú cấp chắc chắn là sẽ không có kiểu ăn uống khó coi như thế này.

Lý Dương nhanh chóng kéo dây câu trở lại, quả nhiên là trên móc câu đã sạch bóng, không còn dính một chút mồi nào.

Mọi người thấy thế thì không những kinh ngạc mà còn rất nhiều nghi hoặc, quay sang hỏi Lý Dương, đây là có chuyện gì xảy ra.

Còn Lý Dương sớm đã đoán được, vậy nên bình tĩnh giải thích cho bọn họ.

" Chúng ta lần này chỉ sợ là gặp phải một loại thủy quái mới, nhưng loại này e rằng cũng không phải là cái gì mãnh ngư, đã thế kích thước hẳn là cũng không lớn, vậy nên chúng mới có thể ăn hết mồi mà không bị mắc câu.

Đối phó với tình huống này cũng không khó, chỉ cần đổi móc câu và mồi câu nhỏ hơn là được.

Đã không phải mãnh ngư, mọi người cũng có thể thoải mái câu, cố gắng câu lên một con xem đây là loại thủy quái gì."

Nghe Lý Dương nói vậy, mọi người có vẻ khá là thất vọng, đã không phải là mãnh ngư, lại còn kích thước nhỏ, làm sao có thể gây ra hứng thú cho họ được. Nhưng a Dương đã bảo câu lên xem là loại thủy quái gì, vậy bọn họ cũng muốn thử xem.

Lý Dương cũng đổi một cái móc câu nhỏ hơn, mồi câu cũng thay đổi. Thấy mọi người cũng chuẩn bị xong, định bắt đầu câu, Lý Dương lại nhắc nhở.

" Lần này cũng đừng thả tay ra khỏi dây câu, nắm lấy dây câu để cảm nhận động tĩnh. Nếu như cảm thấy có cá cắn câu thì phải lập tức kéo mạnh dây câu, bằng không là nó có thể sẽ không mắc câu đâu."

Mọi người nghe vậy thì bắt đầu có chút hứng thú, không dễ câu được lại kích thích tính khiêu chiến của mọi người. Đặc biệt là lão hắc, ông lão này có vẻ rất có tinh thần của cần thủ, càng hưng phấn hơn khi câu lên được cá, không giống như những người khác, càng giống với đi săn, coi trọng hơn là thu hoạch.

Bọn họ bắt đầu ném mồi xuống, sau đó tập trung tinh thần chờ đợi. Lý Dương cũng cùng ném mồi xuống, nhưng Lý Dương càng có hiểu biết hơn mọi người, vậy nên hắn hơi kéo dây câu, giữ cho dây câu căng thẳng để cảm nhận động tĩnh càng rõ ràng.

Bên dưới rõ ràng là một đàn cá, chỉ sợ số lượng cũng không ít, thế nên sau khi ném mồi xuống, thì gần như đồng thời các dây câu đều có động tĩnh.

Mọi người thi nhau giật dây nhưng tất cả đều giật cái không, chẳng có con gì mắc câu cả, có người thì kéo dây sớm nên mồi câu vẫn còn, có người lại kéo trễ một xíu, vậy nên mồi câu đã bị ăn mất.

Loại thủy quái này tốc độ chắc chắn rất nhanh, vậy nên thời gian giật dây của mọi người gần như không khác nhau là mấy nhưng lại có người bị ăn mất mồi, còn có người lại mồi còn nguyên.

Lần đầu tiên đã thất bại khiến cho bọn họ rất là cay cú, ngay cả to lớn thủy quái bọn họ cũng dễ dàng câu được, vậy mà chẳng lẽ lại phải bó tay với mấy đầu cá nhỏ này sao. Thế là bọn họ lại vội vàng xỏ mồi vào định ném xuống lần nữa.

Chợt bọn họ phát hiện, vẫn còn có một người chưa kéo được dây câu đi lên, đó chính là Lý Dương. Trước đó là vì mọi người ai cũng tập trung vào dây câu của mình vậy nên không có để ý, bây giờ để ý mới phát hiện, rõ ràng là dây câu của Lý Dương đã có con mồi mắc vào, hắn đang dùng sức kéo nó đi lên đâu.

Về phần Lý Dương, vốn tưởng chỉ là cá nhỏ, dễ dàng thì có thể kéo lên, ai dè đầu thủy quái cắn câu này cũng không tầm thường, mặc dù cũng không phải không thể đối phó, chỉ là lực vùng vẫy này cũng rất là mạnh mẽ, nhất thời hắn cũng không kéo được nó lên.

Thấy Lý Dương có vẻ rất là gắng sức, lão hắc ở bên cạnh lập tức trêu đùa.

" Tiểu tử, có đầu cá nhỏ mà cũng không kéo nổi à?!!!

Có cần hay không trợ giúp?!!!"

Lý Dương bực mình quay đầu lại nói.

" Cá nhỏ cái rắm!!!

Còn không mau phụ một tay!!!"

Lão hắc hơi sững sờ, lão còn tưởng tiểu tử này sẽ tự ái không cần giúp đâu. Mặc dù vậy, lão cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần lao tới giúp. Không chỉ lão, Lý Chiến cũng nhanh chóng lao tới.

Ba người bọn họ hợp sức, đầu thủy quái bên dưới không thể địch lại, nó vùng vẫy càng thêm mạnh mẽ, thậm chí còn phóng ra khỏi mặt nước. Chỉ là như vậy nó càng không có chỗ dựa vào, bị Lý Dương bọn hắn dễ dàng kéo lên bờ.

Lúc này, mọi người có thể nhìn rõ ràng hình dạng con cá này. Lý Dương đã phán đoán sai lầm, con cá này mặc dù cũng không quá lớn, nhưng chắc chắn không nhỏ.

Chỉ tính chiều dài, nó cũng đã không thua kém đầu mãnh ngư hắn câu được đầu tiên ngày hôm nay rồi, ước chừng có khoảng gần mười mét. Nhưng loại cá này thân thể dài dẹt, vậy nên nó cũng chỉ có chiều dài là nổi bật, chứ trọng lượng cũng không lớn.

Bây giờ Lý Dương cũng đã hiểu, vì sao nó có thể rỉa hết mồi câu của bọn hắn rồi. Loại cá này có cái miệng tương đối khác lạ so với các loại thủy quái khác, cái miệng của nó dài nhỏ, chẳng khác nào một cái mỏ cả, nếu như không có những cái răng nhỏ và sắc bén, thì gọi là cái mỏ cũng không có vấn đề gì. Vì cái đặc điểm này, mọi người liền lấy tên cho nó là cá mỏ.

Loại cá mỏ này thân thể không có vảy, da thịt cũng khá là trong suốt. Với đặc điểm thân thể như này, nếu như tụ tập số lượng lớn, Lý Dương cảm thấy loại cá này ở dưới nước cũng tính là nhân vật số má. Dù sao với tốc độ di chuyển và tốc độ rỉa mồi của chúng, cho dù một đầu thủy quái to lớn cũng sẽ bị chúng nhanh chóng rỉa sạch thịt.

Bảo sao đầu cá Lý Dương câu lên này cũng không phải bình thường thủy quái, mà rõ ràng là một đầu mãnh ngư.

Sau khi bị kéo lên bờ, đầu cá mỏ này vẫn còn nhảy nhót rất hứng khởi, được cái như vậy bọn người Lý Dương kéo nó thì càng thoải mái.

Chỉ là bọn hắn cũng không dám cứ như vậy kéo nó lại gần, nhìn nó cứ bật người tanh tách như vậy, chẳng may nó lao tới đớp cho một cái thì có mà hỏng hình à.

Vậy nên bọn hắn cũng chỉ có thể kết liễu nó trước khi kéo trở về. Cũng tại không có cho mê hồn hoa vào trong mồi, nhưng mà cũng đúng thôi, chưa nói miếng mồi khá nhỏ, rất khó nhét thêm mê hồn hoa đi vào.

Cho dù có thể nhét đi vào, vậy cũng quá lãng phí, không thấy vừa rồi mười mấy người thả câu, cũng chỉ có Lý Dương câu được cá hay sao. Cho dù cá có ăn phải mê hồn hoa mà b·ất t·ỉnh, không mắc vào lưỡi câu, thì cũng chỉ có thể làm lợi cho những con thủy quái khác mà thôi.

Mọi người vốn tưởng là như Lý Dương phán đoán, chỉ là bình thường thủy quái, ai ngờ lại là mãnh ngư, vậy nên hết sức vui mừng, sau khi kéo trở về được đầu mãnh ngư thì vội vàng ném mồi câu. Bọn họ cũng không sợ dây câu của mình kém, dù sao loại mãnh ngư này cũng không quá to lớn, chắc hẳn là không kéo đứt dây được, chúng cũng không có hàm răng đặc biệt như cá răng cưa, cũng không sợ bị cắn đứt.

Chỉ là câu loại cá này, càng vội vàng hấp tấp, càng không thể thành công. Kết quả thì còn phải nói, bọn họ lại một lần nữa bón thức ăn cho chúng.

Mà lão hắc có vẻ càng khôn ngoan, lần trước không thành công, lão liền học hỏi kinh nghiệm của Lý Dương.

Lý Dương đương nhiên là không giấu giếm, hắn cũng kỹ càng hướng dẫn lão phương pháp của mình, thực ra trước đó cũng không phải hắn muốn giấu giếm mọi người, hắn cũng đã nói rồi, phải nắm lấy dây câu để cảm nhận động tĩnh, chỉ là cũng cần có thêm một chút động tác nữa, vừa là để cảm nhận càng chính xác, vừa là để kích thích đầu thủy quái bên dưới.

" Lão hắc, ngươi ném mồi xuống xong thì đừng để yên đó mà hãy hơi kéo lại một chút, để cho dây câu căng ra, như vậy sẽ càng cảm nhận rõ ràng hơn động tĩnh.

Chờ dây câu có động tĩnh rồi, ngươi hơi hơi giật dây câu, như vậy nếu như con cá nó rỉa mồi sẽ có thể bị mắc vào lưỡi câu.

Chỉ cần hơi cảm giác vướng, ngươi lập tức kéo mạnh là được."

Lão hắc được Lý Dương chỉ dẫn thì hí hửng thực hành, chỉ là lần đầu có vẻ còn bỡ ngỡ, vậy nên lão vẫn là thất bại. Mà nào đâu chỉ là lão, ngay cả Lý Dương cũng không thể đảm bảo chắc chắn mình có thể thành công, lần này hắn cũng bị kéo hụt, mồi cũng đã bị mất luôn.

Nhưng lần câu tiếp theo, có vẻ như may mắn, vậy nên cả lão hắc và Lý Dương đều có cá mắc câu. Nhưng con cá mắc câu của Lý Dương không lớn lắm, thế nên tự hắn có thể kéo lên. Trong khi lão hắc lại phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác.

Chờ kéo lên rồi thì Lý Dương mới phát hiện, con cá của mình nào chỉ nhỏ, đây rõ ràng là một con cá bình thường, nói chuẩn xác thì đó là một đầu cá mỏ còn chưa trưởng thành, chưa có trở thành mãnh ngư. Nhưng như vậy cũng đã có chiều dài khoảng sáu, bẩy mét, đã to hơn mấy đầu cá da trơn khá nhiều rồi.

Sau lần câu này, đám người Lý Chiến phát hiện, bọn họ chắc chắn là có sai lầm hoặc là thiếu sót gì đó, chứ không thì sao bọn họ không ai có thể câu lên con cá nào. Còn hai người Lý Dương và lão hắc thì đang che giấu bọn họ chuyện này, vậy nên mới có thể đều câu được cá.

Thế là bọn họ lập tức chất vấn hai người. Chỉ thấy Lý Chiến mỉm cười hỏi Lý Dương.

" A Dương, ngươi có quên chưa nói chuyện gì với chúng ta không????"

Nghe thấy Lý Chiến hỏi thế, lại thấy mọi người cũng không tiếp tục câu, mà đang chăm chú nhìn mình, Lý Dương có chút chột dạ, miễn cưỡng cười nói.

" Ha...ha ha! Hình như... Hình như đúng là ta có quên một chút..."

Thực ra vừa rồi lão hắc hỏi, Lý Dương cũng đã định nói cho tất cả mọi người, nhưng sau đó hắn lại đổi ý, chủ yếu là muốn kích thích trí sáng tạo của mọi người, để mọi người có thể tự mình tìm kiếm ra phương pháp của họ.

Chỉ là bây giờ thấy được phản ứng của mọi người, hắn lại có cảm giác như là mình đang che giấu để ăn mảnh vậy. Thế nên hắn mới có chút chột dạ.

Nhưng chỉ một thoáng sau, Lý Dương lại điều chỉnh lại thái độ, hắn tỏ ra nghiêm nghị nói tiếp.

"... Quên một chút này cũng là do ta cố tình, vừa rồi ta đã nói, cần cẩn thận cảm nhận động tĩnh dây câu, cái này cũng không hề sai, nhưng dùng cách nào để cảm nhận thì ta không nói. Chủ yếu vẫn là muốn mọi người tự mình có thể tìm ra phương pháp hiệu quả cho riêng mình.

Bây giờ câu loại cá này an toàn như vậy cũng không chịu suy nghĩ, sáng tạo. Chờ sau đó gặp phải khó khăn nguy hiểm, vậy chẳng lẽ đều trông chờ vào ta, ta cũng đâu phải lúc nào cũng giúp được mọi người."

Bây giờ lại tới lượt đám người Lý Chiến chột dạ, xấu hổ. Bọn họ vừa cười trừ vừa xua tay nói.

" Ha ha, a Dương, là chúng ta không biết cố gắng, ngươi hay vẫn là không cần nói, để chúng ta tự túc được rồi."

Lý Dương thấy thế thì cau mày nói.

" Các ngươi đã hỏi ta cũng không thể giấu giếm, dù sao các ngươi biết cách câu cũng sẽ nhanh hơn, thu hoạch được nhiều hơn."

Đám người vội vàng xua tay.

" Đừng! Đừng! Đừng! Cứ để chúng ta tự túc! Chúng ta muốn tự mình sáng tạo!"

Thấy mọi người đã như vậy có tinh thần tự lập tự cường, Lý Dương cũng không tiếp tục miễn cưỡng, để bọn họ tự mình tìm kiếm phương pháp câu cá.

Còn hắn và lão hắc cũng tiếp tục khoái hoạt câu lên từng đầu thủy quái.

...

Cách chương.

Chương 93: Loại thủy quái mới khó chơi