Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 94: Thi đấu

Chương 94: Thi đấu


Hai người Lý Dương và lão hắc mặc dù có phương pháp câu cá, nhưng câu cá cũng vẫn p·hát n·ổ phát xịt. Đám người Lý Chiến thì càng không phải nói, thỉnh thoảng may mắn mới có thể câu trúng một con, còn đâu cũng đều là bón thức ăn cho cá. Được cái đám người này còn thật kiên trì, ai cũng muốn tìm ra được bí quyết để có thể câu hiệu quả hơn.

Những người đứng xem nhìn bọn họ câu toàn xịt thì cũng nhịn không nổi, đòi thay thế bọn họ để nếm thử. Đặc biệt là mấy ông đội trưởng các đội săn khác, liên tục cà khịa Lý Chiến.

Chỉ nghe Trần Thiên Quân nói.

" A Chiến, có làm được hay không a? Ngươi thật là kém, ngay cả một con cũng không câu nổi. Hay vẫn là để ta, đảm bảo so với ngươi làm tốt hơn!!!"

Hoàng Đại Thành cũng lập tức nhảy ra.

" Hay vẫn là để ta đi, chứ ngươi câu như vậy thật sự là tốn chỗ."

Đội trưởng đội săn chi mạch họ Nguyễn tên là Nguyễn Chí thấy vậy thì đề nghị.

" Hay là để chúng ta thử sức một lúc xem như thế nào, biết đâu kết quả sẽ tốt hơn đây."

Những người khác cũng nhao nhao muốn thử, dù sao không tự mình thử một lần, bọn họ là không chịu để yên.

Lý Chiến nghe đám người này lải nhải khiêu khích, cho dù tốt tính không tức giận thì cũng cảm thấy rất phiền, thế là nói.

" Các ngươi có phải hay không cảm thấy rất tài ba, cảm thấy nếu như là mình thì có thể làm tốt hơn người khác?"

Những người kia nghe vậy thì làm sao có thể phủ nhận được, bọn họ còn đang muốn nhảy vào câu thử, nếu như phủ nhận thì lấy đâu ra cơ hội. Thế là ai cũng tự tin hô.

" Đương nhiên!!!"

Lý Chiến nghe vậy thì mỉm cười, trong mắt nhấp nháy suy nghĩ gì không ai biết được.

" Các ngươi đã tự tin như vậy thì có dám cùng ta thi đấu hay không. Mấy người đội trưởng chúng ta thi đấu câu cá, ai câu được nhiều nhất thì có thể thu được bảo tài của những người còn lại."

Đám người ban đầu nghe Lý Chiến nói thì rất là hứng thú, nhưng nghe thấy Lý Chiến muốn dùng bảo tài ra đánh cược thì bọn họ lại giật mình. Không giống như Lý Chiến, những vị đội trưởng khác bây giờ mới nhận được bảo tài, thậm chí còn chưa có rèn luyện trở thành bảo khí đâu, lỡ như thua vậy ngay cả một lần sử dụng còn chưa được thì đã mất. Điều này khiến không ai dám đồng ý.

Lý Chiến thấy bọn họ do dự thì lập tức nói khích.

" Như thế nào, không phải vừa rồi còn to mồm lắm sao? Bây giờ sợ? Của các ngươi cũng chỉ là nửa bước bảo tài thôi, của ta chính là chân chính bảo tài không nói, còn đã rèn luyện xong trở thành bảo khí, ta cũng không sợ, các ngươi sợ cái gì?!!!"

Nghe Lý Chiến khích bác như vậy, một đám mãng phu như họ làm sao mà nhịn nổi, lập tức đồng ý.

Thấy bọn họ đã đồng ý, Lý Chiến lập tức vui vẻ nói.

" Đã đồng ý, sau đó thua cũng đừng có mà lật lọng, mười người các ngươi cũng đều có bảo tài, cũng chỉ có Phạm Quang tên kia không có thì đã đi ra ngoài rồi, thế nên sau đó cũng đừng có nói với ta là không có."

Trần Thiên Quân nghe vậy lập tức không vui nói.

" Ngươi xem chúng ta là loại người gì, chúng ta mà lại làm cái trò đấy à?!!

Mà ngươi làm như ngươi thắng chắc vậy?

Chờ bị thua thì cũng ngoan ngoãn giao ra bảo khí, đừng có lật lọng là được."

Lý Chiến thấy vậy cười tự tin.

" Ha ha ha!!! Thắng chắc chắn là ta, các ngươi cứ chuẩn bị tinh thần đi là vừa."

Lý Chiến tự tin như vậy là vì hắn nãy giờ mặc dù không có tìm được phương pháp câu gì hiệu quả, nhưng ông ta cũng theo dõi hai người bọn Lý Dương câu cá, ông ta đã để ý kĩ càng động tác của họ, phát hiện động tác câu của họ có một số khác biệt. Trước đó không có học theo là vì còn muốn tự mình rút kinh nghiệm. Nhưng bây giờ thi đấu, đương nhiên là ngu gì mà không dùng ra.

Thấy Lý Chiến tự tin như vậy thì đám người Trần Thiên Quân rất là khinh thường, theo như bọn họ nghĩ, nếu như Lý Chiến thực sự có phương pháp câu được cá, thì nãy giờ cũng không phải không thể câu nổi một con rồi. Vậy nên bọn họ đều tự tin đi ra.

Lý Chiến cũng không chậm trễ, ngoại trừ Lý Dương, lão hắc, Lý Tĩnh và Lý Húc, thì đều để những người khác nhường ra vị trí câu.

Những người đội trưởng kia thấy Lý Dương bọn hắn vẫn còn ở lại thì lập tức chột dạ hỏi.

" Lý Dương bọn hắn sẽ không tham gia chứ?"

Lý Chiến nghe vậy thì khẳng định.

" Yên tâm, chỉ có mười một người chúng ta thi đấu, Lý Dương bọn hắn cũng chỉ câu cá bình thường, không có tham gia."

Thấy Lý Chiến khẳng định như vậy, mấy người bọn họ mới yên tâm đi lên chuẩn bị câu.

Chuẩn bị xong xuôi, khi mọi người chuẩn b·ị b·ắt đầu câu cá, Nguyễn Chí liền mở miệng hỏi.

" Đã là thi đấu, vậy thì cũng phải có giới hạn thời gian chứ, các ngươi cảm thấy thi đấu đến khi nào thì kết thúc.

Mà thi đấu chỉ tính loại thủy quái này hay là tính cả những loại thủy quái khác?

Là so sánh số lượng hay là tính theo chất lượng?

Mọi thứ cũng phải quy định rõ ràng, không đến cuối cùng lại phải tranh cãi.

Lý Chiến, ngươi đưa ra thi đấu, vậy ngươi nói xem nên tính như thế nào?"

Mọi người thấy cũng rất đúng, không quy định rõ ràng, vậy sau đó nhất định sẽ tranh cãi.

Lý Chiến cũng suy nghĩ một chút rồi nói.

" Bây giờ đã là giữa ngày, thi đấu cho tới khi trời tối thì thôi.

Còn về vấn đề con mồi, vậy đương nhiên là chỉ tính loại thủy quái này thôi, kết quả dựa theo số lượng con mồi, to nhỏ lớn bé gì cũng được.

Nhưng nếu như hai người số lượng như nhau, vậy thì so sánh chất lượng.

Các ngươi xem có được không?"

Mọi người nghe vậy thì nhìn nhau, cuối cùng nhất trí với ý kiến của Lý Chiến, thế là bọn họ bắt đầu thi đấu.

Mấy ông đội trưởng ai cũng rất tự tin, bọn họ cảm thấy chỉ cần mình ra tay chắc chắn kết quả sẽ khác với đám người Lý Chiến. Những người ở sau cũng nhiệt tình cổ vũ cho đội trưởng nhà mình.

Trong tiếng hò reo của mọi người, đám người Lý Chiến bắt đầu lần đầu tiên thả câu.

Tốc độ đớp mồi của lũ cá mỏ vẫn nhanh như vậy, chỉ vừa mới quăng mồi xuống là đã lập tức có động tĩnh. Chỉ là kết quả cũng không giống như tưởng tượng của bọn họ, kể cả Lý Chiến lẫn những vị đội trưởng khác, bọn họ đều kéo cái nhẹ bẫng, đừng nói là cá, ngay cả mồi cũng không còn.

Thấy vậy, bọn họ ai cũng thất vọng, hụt hẫng. Chỉ là ai cũng tự an ủi mình, may mà những người khác cũng không câu được gì.

Đám người cũng không lãng phí thời gian, nhanh chóng lấy một miếng mồi mới, móc vào rồi ném xuống.

Lý Chiến vừa rồi cũng học theo động tác của Lý Dương, nhưng căn bản không biết được bí quyết, cũng chỉ học được cái hình bên ngoài mà thôi, thế nên mới vẫn không câu được cá. Ông ta cảm thấy bản thân mình có lẽ là quá nóng vội, mồi câu cũng chưa có bị ăn mất, lần này nhất định phải bình tĩnh.

Chỉ là, bên cạnh Lý Dương và lão hắc vẫn có thể thỉnh thoảng câu lên một con cá, trong khi đám người đội trưởng này liên tục mấy lần ném mồi không có chút thu hoạch gì.

Lý Chiến thật sự muốn quay sang hỏi Lý Dương, vì sao mà động tác ông ta cũng làm theo rồi nhưng vẫn không câu được cá, chẳng lẽ thực sự câu loại cá này lại khó như vậy sao.

Mà lão hắc ở ngay bên cạnh nhìn thấy ánh mắt của Lý Chiến thì mỉm cười đầy thâm ý, lão thấy rõ ràng Lý Chiến bắt trước động tác giật dây của lão ấy và Lý Dương, nhưng chỉ giật dây cũng vô ích thôi, quan trọng là phải biết lúc nào giật mạnh, lúc nào giật nhẹ kia, chứ lúc cá cắn câu rồi mà vẫn còn giật giật như Lý Chiến thì có mà còn cái nịt.

Đương nhiên, huynh đệ nhà mình, lão hắc cũng không ngồi nhìn mặc kệ, thấy Lý Chiến nhìn sang, lão đánh mắt xuống tay mình. Chờ Lý Chiến hiểu ý, cũng nhìn xuống tay lão, thì lão bắt đầu làm mẫu.

Tay phải lão làm bộ giật giật sợi dây câu mấy cái, sau đó dùng đầu ngón tay trỏ nâng sợi dây làm ra vẻ cảm nhận. Tiếp đó lão dùng tay trái kéo ngược sợi dây ra ngoài thể hiện là có lực kéo của cá. Lập tức lão giật mạnh dây biểu hiện là lúc này cần phải kéo mạnh cho cá mắc câu.

Lão cũng không biết Lý Chiến có thể hiểu được ý của mình không, nhưng lão đã giúp đỡ hết sức rồi, cũng không thể trực tiếp nói ra cho Lý Chiến biết, người khác thấy được không phải cười anh em họ rụng răng sao?

Đương nhiên, vì chỉ là làm mẫu nên lão hắc giật một cái tịch mịch, cá còn chưa có cắn câu đâu.

Về phần Lý Chiến, theo dõi động tác của lão hắc như vậy đương nhiên là không thể nào hiểu được, nhưng ông ta vẫn cố suy nghĩ xem lão hắc làm những động tác như vậy là có ý nghĩa gì.

Để tập trung suy nghĩ, Lý Chiến cũng không tiếp tục thả câu. Những người khác thấy Lý Chiến chỉ đứng đó không tiếp tục thả câu thì nghi hoặc, nhưng bọn họ cũng mặc kệ ông ta, chờ chút nếu như thua, bọn họ cũng sẽ không nương tay.

Trong lúc Lý Chiến đang còn suy nghĩ, Trần Thiên Quân đột nhiên may mắn câu lên được một đầu thủy quái, thế là ông ta lập tức quay sang Lý Chiến khiêu khích.

" A Chiến, như thế nào? Là hối hận rồi sao? Sao cứ đứng ngẩn ra thế? Ta đã kéo lên được một đầu thủy quái, không nhanh lên chờ chút ta câu được một đống thì cũng đừng khóc! Ha ha ha!!!"

Lý Chiến đang suy nghĩ xem vì sao lão hắc lại làm động tác kéo dây ngược ra ngoài, thì lại nghe Trần Thiên Quân nói kéo lên được một đầu thủy quái. Thế là Lý Chiến bừng tỉnh, đúng vậy, bản thân kéo thì về phía mình, nhưng cá kéo thì đương nhiên là phải kéo ra, hắc ca có thể là ám chỉ, cảm nhận dây câu nếu như phát hiện bị cá kéo lại thì trực tiếp giật mạnh.

Cảm thấy đã hiểu được chỉ dẫn của lão hắc, Lý Chiến cười vui vẻ, vừa cười còn vừa quay sang Trần Thiên Quân chúc mừng.

" Ha ha ha!!! Chúc mừng! Chúc mừng! Cố gắng lên, ngươi sắp sửa chiến thắng rồi!!!"

Trần Thiên Quân cũng không để tâm Lý Chiến là thật sự chúc mừng vẫn là đang khịa mình, ông ta tự đắc cười đáp lại Lý Chiến.

" Ha ha ha!!! Đương nhiên người chiến thắng nhất định là ta, ngươi cứ chờ mà xem."

Nói xong, ông ta cũng không tiếp tục nói chuyện với Lý Chiến mà quay lại tiếp tục câu, cũng không thể lãng phí thời gian được, còn đang thi đấu đâu, lỡ như trong lúc nói chuyện người khác vượt lên thì sao?

Lý Chiến thấy thế cũng bắt đầu nếm thử làm theo chỉ dẫn của lão hắc, sau khi ném mồi câu xuống thì bắt đầu giật nhẹ. Ông ta cũng hết sức bình tĩnh cảm nhận động tĩnh của dây câu.

Đột nhiên Lý Chiến cảm nhận được dây câu có chút động tĩnh, nhưng ông ta cũng không vội vàng kéo dây câu mà vẫn nhẹ nhàng giật giật dây câu.

Sau một thoáng Lý Chiến đúng là cảm nhận được dây câu bị kéo nhẹ một cái. Điều này làm cho ông ta có chút giật mình, đây có lẽ chính là điều kiện để giật dây mà hắc ca muốn nói với mình sao. Cái này cũng quá nhẹ, nếu như không được cho biết chắc chắn là sẽ bị bỏ qua, chỉ coi đó là động tĩnh thông thường.

Lý Chiến vội vàng giật dây, nhưng vẫn giật cái không, rõ ràng là vừa rồi vì không có kinh nghiệm, lại thêm giật mình khiến cho ông ta vẫn là giật dây chậm một chút, vậy nên lần đầu tiên thử nghiệm đã thất bại. Nhưng cũng hết sức bình thường, dù sao quen tay như lão hắc và Lý Dương còn vẫn thất bại liên tục, huống hồ gì là ông ta.

Không nản chí, Lý Chiến lại xỏ một miếng mồi khác rồi ném xuống, lần này ông ta càng thêm tập trung. Có kinh nghiệm vừa rồi, Lý Chiến luôn chuẩn bị sẵn tinh thần để kéo dây câu.

Lần này, vừa mới cảm nhận được dây câu bị kéo, Lý Chiến lập tức giật mạnh. Lý Chiến cảm nhận được rõ ràng dây câu trĩu nặng, chắc chắn là móc câu đã móc trúng thủy quái.

Chỉ là ông ta còn chưa kịp tỏ ra vui mừng thì dây câu đã lại nhẹ, có lẽ là ông ta vẫn là kéo dây có chút sớm, móc câu cũng chưa có mắc chắc chắn vào miệng con cá, vậy nên vừa dùng sức thì lưỡi câu đã bị tuột ra.

Lý Chiến kéo dây lên thì phát hiện mồi câu mới bị ăn mất một nửa, thế là tiếc nuối không thôi, dù sao thì chỉ thiếu chút nữa là ông ta có thể câu được một đầu cá mỏ rồi. Phải biết từ đầu tới giờ ông ta còn chưa câu được một con nào đâu, đây chính là lần đầu tiên lưỡi câu của ông ta chạm được vào con cá.

Lý Chiến thở mạnh ra một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Sau khi điều chỉnh trạng thái của bản thân trở lại bình thường, Lý Chiến đổi một miếng mồi khác rồi ném xuống.

Rút kinh nghiệm của hai lần trước, lần này, vừa cảm nhận được lực kéo từ dây câu, Lý Chiến lập tức hít vào một cái rồi giật mạnh.

Có lẽ là do phương pháp căn thời gian của ông ta có hiệu quả, cũng có thể là do ông trời thấy Lý Chiến thất bại nhiều quá nên rủ lòng thương, vậy nên lần này thực sự đã có cá mắc câu.

Thấy có cá mắc câu, Lý Chiến cũng không dám một chút chủ quan, ông ta sợ lại như vừa rồi, để tuột mất con mồi, vậy nên ông ta dùng sức để kéo.

Chỉ là đầu cá này có vẻ như rất to, Lý Chiến đã cố sức mà vẫn không kéo nổi lên. Thế là ông ta cũng chỉ đành cầu viện lão hắc ở bên cạnh. Dù sao bọn họ thi đấu cũng không quy định không được nhờ người khác kéo giúp, vậy nên ông ta cũng không lo lắng mọi người có ý kiến gì.

Bây giờ ông ta chỉ lo lắng là cái dây câu bình thường này của ông ta không thể chịu đựng được sức kéo của con thủy quái. Ông ta cảm thấy, đầu cá này của mình có thể còn to hơn con lúc trước ông ta trợ giúp Lý Dương kéo lên.

Lão hắc thấy vậy cũng lập tức qua giúp đỡ. Không chỉ lão hắc, Lý Tĩnh và Lý Húc cũng lập tức lao tới, bọn họ hợp sức kéo con cá đi lên.

Thấy Lý Chiến câu được cá, lại còn có vẻ là một đầu cá to, đám người họ Lý vui vẻ hò reo cổ vũ. Trong khi đó, những đội trưởng khác thì rất là lo lắng, gấp gáp.

Đặc biệt là Trần Thiên Quân, vừa rồi ông ta câu được con cá kia tương đối nhỏ, bây giờ nhìn thấy Lý Chiến câu được con cá to như vậy thì rất là hối hận, vừa rồi làm sao lại ngứa miệng đi khiêu khích Lý Chiến, cứ mặc kệ hắn đứng ngẩn ở đó có tốt không.

Trần Thiên Quân cuối cùng cũng chỉ có thể tự an ủi mình, may mắn Lý Chiến đặt ra quy định chỉ so sánh số lượng, chứ không so sánh to nhỏ, chỉ cần mình cố gắng câu được nhiều cá hơn hắn là được.

Lý Chiến nhờ sự trợ giúp của lão hắc mấy người, nhanh chóng có được thu hoạch đầu tiên. Ông ta cảm thấy, có kinh nghiệm lần này, mình nhất định có thể dễ dàng hơn câu được cá.

Chỉ là tâm trạng vừa thả lỏng một chút, ông ta chợt nhận ra, làm gì có chuyện dễ dàng như thế, bởi vì tiếp sau đó ông ta liên tục thất bại mấy lần, đều là giật dây nhanh một xíu hoặc là chậm một xíu.

Mà trong khi Lý Chiến liên tục thất bại, thì lại có một người nữa may mắn câu lên được thủy quái, đó chính là Mặc Hà. Mặc Hà người này tính cách rất là trầm lặng, sau khi câu lên được cá cũng không nói một lời, tiếp tục bình tĩnh thả câu.

Trần Thiên Quân thấy lại có một người nữa câu được cá thì trở nên gấp gáp. Còn Lý Chiến thì tạm ngừng câu cá lại, hít thở sâu để bình tĩnh hơn, ông ta biết, phải thật bình tĩnh thì mới nắm bắt chuẩn xác thời cơ giật dây được.

Phía sau, mọi người vốn dĩ rất hào hứng xem mấy ông đội trưởng thi đấu, chỉ là thấy bọn họ nửa buổi không câu lên được một con thì hết cả hứng thú. Thế là bọn họ quay sang xem hai người Lý Dương và lão hắc, thỉnh thoảng lại giật lên một con cá như hai người này xem mới có hứng.

Sau khi bình tĩnh lại, Lý Chiến tiếp tục ném mồi câu cá. Dù sao cũng đã nắm được bí quyết, tâm trạng cũng đã điều chỉnh tốt, Lý Chiến lần này cũng không tiếp tục thất bại, ông ta lại kéo lên được một đầu thủy quái. Con cá này mặc dù không lớn, nhưng Lý Chiến cũng không để ý, dù sao có thêm thu hoạch là tốt rồi.

Phát hiện Lý Chiến lại có thêm một đầu con mồi, các đối thủ thi nhau quay sang xem, nhưng rất nhanh lại tập trung vào việc câu cá của mình, đa số bọn họ còn chưa thu hoạch được con nào đâu, đừng đến lúc đều phải giao ra bảo bối của mình thì chỉ có khóc.

Lý Chiến có thêm thu hoạch thì rất là vui mừng, nhưng rút kinh nghiệm lần trước, ông ta cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục thả câu.

Cũng vì như vậy, may mắn tiếp tục đến với Lý Chiến, ông ta lần nữa câu lên một đầu cá mỏ.

Thấy Lý Chiến liên tục câu được cá, Trần Thiên Quân vừa là lo lắng, vừa là nghi ngờ chất vấn Lý Chiến.

" A Chiến, ngươi như thế nào bây giờ lại có thể liên tục câu được cá? Có phải hay không là ngươi ăn gian?"

Nghe thấy lời của Trần Thiên Quân, mọi người thi nhau nhìn sang Lý Chiến dò xét.

Lý Chiến thấy vậy thì trong lòng có chút chột dạ, nhưng làm sao có thể thừa nhận, lập tức chống chế.

" Hừ! Ngươi suy nghĩ nhiều! Đừng tưởng ta nãy giờ không câu được cá cũng là vì câu bừa bãi như các ngươi. Ta đó là đang theo như lời a Dương, tự rút ra kinh nghiệm cho riêng mình. Câu hụt lâu như vậy, bây giờ ta cũng đã có thể tìm ra bí quyết giúp ta câu loại cá này hiệu quả hơn."

Trần Thiên Quân nghe Lý Chiến nói vậy thì lập tức hỏi.

" Bí quyết gì?"

Hỏi vậy chủ yếu là ông ta muốn bẫy lời nói của Lý Chiến, nếu Lý Chiến không để ý có thể buột miệng nói ra bí quyết của mình.

Nhưng Lý Chiến cũng không hề mắc bẫy, mỉm cười nói.

" Muốn biết bí quyết của ta là như thế nào cũng được, chỉ cần các ngươi nhận thua, ta liền nói cho các ngươi biết."

Đương nhiên đám người làm sao có thể đồng ý, lập tức quay trở lại tiếp tục công việc câu cá của mình.

Lý Chiến thấy thế thì mỉm cười tiếp tục khuyên giải.

" Các ngươi thử nghĩ xem, ta đã có bí quyết câu cá hiệu quả như vậy, các ngươi là không thể thắng được ta. Thay vì sau đó thua cuộc mất đi bảo tài mà chẳng được gì. Chẳng thà bây giờ nhận thua được ta truyền thụ kinh nghiệm, nhân lúc còn sớm kiếm thêm mấy đầu mãnh ngư.

Chứ chờ về sau chưa chắc đã có cơ hội, đám thủy quái này cũng sẽ không tụ tập ở đây mãi đâu."

Lý Chiến mặc dù nói rất hợp lý, nhưng đám người vẫn cố chấp, bọn họ tự an ủi mình rằng Lý Chiến cũng chỉ đang gặp may mắn, chứ thực chất không có cái gì bí quyết.

Chỉ là sau khi Lý Chiến lại câu lên hai đầu thủy quái nữa thì bọn họ bắt đầu lo lắng không thôi, bọn họ cũng không còn có thể tập trung vào việc câu cá của mình, mà liên tục quay sang nhìn Lý Chiến.

Lý Chiến thấy thế thì tiếp tục thuyết phục.

" Như thế nào? Ta không lừa các ngươi chứ? Các ngươi thua đã là điều chắc chắn. Thôi thì sớm nhận thua còn có thể vớt vát được một chút!!!"

Đám người thấy tình hình này thì hối hận không thôi, tự trách bản thân vì sao trước đó lại nóng đầu, dại dột đồng ý thi đấu. Bảo tài vừa mới nhận được còn chưa cầm ấm tay, bây giờ chẳng lẽ lại phải giao ra cho Lý Chiến tên này.

Nhưng Lý Chiến nói cũng rất có lý, bây giờ nhận thua để Lý Chiến truyền thụ bọn họ kinh nghiệm, thì còn vớt vát lại được một chút, chứ chờ hết thời gian chỉ sợ bọn họ ngay cả một con cũng chưa chắc đã kiếm được.

Trong lúc mọi người còn chưa có quyết định chắc chắn, Nguyễn Chí đã mở miệng trước.

" A Chiến, ta có thể bây giờ lập tức nhận thua, cũng giao ra bảo tài của mình, nhưng ngươi phải đảm bảo ngươi truyền thụ kinh nghiệm là thật, nếu như ta dựa vào bí quyết của ngươi mà không thể có thu hoạch như ý, ngươi phải đền bù cho ta."

Thấy có người dẫn đầu nhận thua, Lý Chiến vui vẻ không được, miệng liên tục đảm bảo.

" Yên tâm! Yên tâm! Ta không cần thiết lừa các ngươi, nếu như các ngươi sử dụng bí quyết của ta mà không có thu hoạch, các ngươi cứ việc phân chia thu hoạch của ta."

Thấy đã có người dẫn đầu nhận thua, Lý Chiến cũng không ngừng đảm bảo, chút do dự cuối cùng của mọi người cũng bị tiêu hao hết, thế là tất cả bọn họ đều nhận thua. Ngay cả Trần Thiên Quân rất là không cam lòng cũng không thể nào cố chấp tiếp tục, chênh lệch quá lớn, với tình hình như hiện tại, chỉ sợ là ông ta cũng không có chút cơ hội nào.

Lý Chiến thấy mọi người đều đã nhận thua thì lập tức vui vẻ truyền thụ kinh nghiệm cho bọn họ.

" Ha ha ha!!! Thực ra kinh nghiệm này rất đơn giản, chỉ là muốn có thể phát hiện ra cần phải rất tinh tế.

Các ngươi sau khi ném mồi xuống thì không được giữ yên mồi một chỗ, mà phải liên tục giật nhẹ để gây khó dễ cho lũ thủy quái, bằng không chúng sẽ rất dễ dàng có thể rỉa mất miếng mồi của các ngươi.

Nhưng quan trọng nhất cũng không phải là việc này, mà là phải biết nắm bắt thời cơ để kéo dây câu. Làm như vậy chỉ là để thủy quái dễ dàng hơn lộ ra sơ hở, nhưng nắm bắt được sơ hở thì mới có thể làm cá mắc câu.

Mà muốn chuẩn xác nắm bắt được sơ hở của chúng thì ta phải rất tập trung. Bởi vì sơ hở này cũng không chỉ khó phát hiện mà còn rất nhanh, không thể kịp bắt lấy thì chắc chắn sẽ thất bại.

Thời cơ đó là khi các ngươi cảm nhận được lực kéo đến từ dây câu, lực kéo này rất nhẹ và rất nhanh, nhớ kỹ là cần phải cẩn thận cảm nhận động tĩnh đến từ dây câu.

Bây giờ các ngươi thử đi, nhớ kỹ phải bình tĩnh, hết sức bình tĩnh, lần đầu tiên cũng không cần phải vội vã, cứ cảm nhận thử thời cơ mà ta nói, nếu như có thể phát hiện ra cái thời cơ đó, các ngươi nhất định có thể nắm bắt được nó."

...

Cách chương.

Chương 94: Thi đấu